Thiều Quang Mạn

Chương 180: Tạo thế



Chương 180: Tạo thế

Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Lão thái thái, ta cảnh cáo ngươi, nếu mà ngươi còn ồn ào như thế nữa thì chúng ta sẽ không khách khí nữa đâu!"

Người đứng xem càng lúc càng nhiều, nghe thấy động tĩnh thì một đám Cẩm Y Vệ khác đi ra, trừng mắt đuổi người.

Dân chúng bị đuổi cũng thức thời lùi ra xa một chút, tiếp tục rướn cổ lên xem náo nhiệt.

Đặng lão phu nhân cười khẩy: "Lão thân cũng chẳng phải thỏ đế, nếu chỉ vì đòi một lời áy náy xin lỗi mà bị Cẩm Y Vệ các ngươi bắt lại, thì các ngươi cứ nhốt cả một nhà già trẻ lớn bé của lão thân vào đại lao luôn đi."

Lão thái thái này, đúng là điếc không sợ súng mà!

"Lão thái thái, nếu ngài đã là cáo mệnh, sao không thể suy nghĩ cho con cháu mình một chút?" Một tên Cẩm Y Vệ hạ giọng cảnh cáo.
Lời vừa dứt, bỗng nhiên một người xông đến, giận giữ nói: "Ai dám động vào nương của ta?"

Người nọ tầm ba mươi tuổi, trong tay xách một hộp cơm, cơn giận đùng đùng khiến cho lông mày anh tuấn của ông dựng lên, quả nhiên là tuấn tú vô song.

Ô, cái người này sao nhìn quen quen nhỉ. Có hai tên Cẩm Y Vệ thầm nghĩ.

Lê Quang Văn che chắn trước người Đặng lão phu nhân, đưa hộp cơm cho bà tử đứng cạnh: "Nương, con trai đến đưa cơm cho nương. Con trai tới trễ, để nương phải chịu ấm ức rồi!"

Nói rồi Lê Quang Văn xoay người tiến lên: "Các vị sai gia muốn bắt chúng ta lại có phải không? Bổn quan là Thám hoa lang của triều trước, làm Tu soạn ở Hàn Lâm Viện cũng được mười mấy năm rồi. Vốn cũng chỉ ngồi lì một chỗ, giờ ngồi lì sang một chỗ khác cũng chẳng sao. Nhưng có một điều này phải nói rõ cho các vị trước, trừ phi là ta chết trong đại lao, còn không chỉ cần đi được ra, ta vẫn sẽ đi đòi công bằng cho con gái ta!"
Lê Quang Văn hừng hực mười phần nói xong, chắp tay lên trời: "Trời cao minh giám, hôm nay đứng ở đây không phải là Tu soạn gì đấy ở Hàn Lâm Viện, chúng ta cũng chẳng muốn gặp Giang Đại Đô Đốc nào đó của Cẩm Y Vệ. Ta chỉ là một người cha đau lòng cho con gái, muốn gặp cha của kẻ đã hại con gái ta, muốn chính miệng hỏi xem hắn dạy dỗ con gái hắn như thế nào!"

Đặng lão phu nhân cảm thấy khóe mắt nóng lên.

Hôm nay đúng là con cả đã phát huy hết toàn bộ tài năng của nó rồi!

Đúng là ức hϊếp người quá đáng, đúng là ức hϊếp người quá đáng vô cùng! Dân chúng đứng xem cũng e ngại tiếng xấu của Cẩm Y Vệ nên cũng không dám cao giọng ủng hộ, nhưng biểu tình như đối diện với quân thù đã nói lên tất cả.

Bầu không khí căng như dây đàn chỉ chạm sẽ đứt.

Tình hình căng thẳng như vậy không chỉ được tạo thành nhờ một nhà Đặng lão phu nhân, mà do vào thời điểm hiện tại, vô số người xem cũng giận dữ bất bình, vô tình đứng thành một phe với Lê gia, khiến người ta không dám tùy tiện động vào.
Lòng dân hướng về.

Rất nhiều hạ nhân các phủ được phái đi hỏi thăm tình hình thương thế của Lê Tam cô nương, nhanh chóng truyền tin tức này về.

Tưởng như chỉ trong thời gian một tách trà, trên dưới kinh thành đều biết Tam cô nương Lê phủ bị khuê nữ của Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ bắn tên hủy dung, trưởng bối Lê gia tìm đến nha môn Cẩm Y Vệ để hỏi chuyện.

"Cái gì? Tây phủ xảy ra chuyện lớn như thế ư?" Khương lão phu nhân Đông phủ biết được tin này thì mặt đen như đáy nồi, chống quải trượng nói: "Càn quấy, đúng là càn quấy! Đặng thị làm sao mà sống sót quay về được!"

Ngũ thị đứng một bên âm thầm cười khẩy.

Mặc dù đúng là bà cũng thấy lão thái thái Tây phủ làm việc hơi quá khích thật, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, lão phu nhân Tây phủ đúng là thật lòng che chở cho con cháu, không giống bà mẹ chồng này của bà, gặp phải chuyện gì cũng đặt mình lên đầu, đẩy hết trách nghiệm cho mình cháu gái gánh hết.

Vừa nghĩ đến tình hình lúng túng của con gái Lê Kiểu tại thời điểm hiện tại, hận ý của Ngũ thị đối với Khương lão phu nhân càng dày thêm.

Đúng là khi trước con gái của bà cũng không nổi trội gì trong đám quý nữ kinh thành, nhưng cũng không hề kém cỏi, gả cho một con rể môn đăng hộ đối chẳng thành vấn đề, nhưng hôm nay, tất cả đều bị mụ mẹ chồng hám hư vinh hủy hết sạch!

"Ngũ thị, ngươi đi cùng ta đến nha môn Cẩm Y Vệ một chuyến, đưa cái đám Đặng thị kia về!" Khương lão phu nhân đứng lên, miễn cưỡng nhìn đường, đi được mấy bước lại khựng lại: "Không được, mặc dù Đông Tây hai phủ như anh em chân tay, nhưng chuyện hôm nay là chuyện của Tây phủ, chúng ta chỉ là người ngoài cuộc thôi, cho dù Cẩm Y Vệ muốn xuống tay thì cũng sẽ không vì chút chuyện như vậy mà đem đuốc đốt sang Đông phủ, nếu đi thành ra lại khó nói. Thôi, Ngũ thị, ngươi phái người đến xem chừng đi, có gì xảy ra thì kịp thời về báo là được."

"Dạ." Ngũ thị cúi cúi người.

Tại phủ Cố Xương Bá.

Đỗ Phi Tuyết bị Hà thị cầm chổi lông gà đuổi chạy ra ngoài, mặt mũi cả đời coi như vứt sạch, sau khi về nhà thì nhào vào lòng Chu thị phu nhân phủ Cố Xương Bá gào khóc: "Nương, con gái sau này làm sao còn mặt mũi gặp người khác, ai lại bị người khác xách chổi lông gà đuổi đánh chạy ra ngoài ..."

Chu thị tức đến không chịu được, nói với mẹ chồng: "Lão phu nhân, kế thất của biểu cô nương đúng là không biết phép tắc, có thể thấy bình thường biểu cô nương phải sống thế nào. Chúng ta không thể bỏ qua như thế được, không chỉ là vì Phi Tuyết, còn là vì biểu cô nương, phải đòi Lê gia một lời giải thích. Ít nhất phải để cho kế thất của biểu cô nương chịu giáo huấn mới được."

Con gái bà nâng niu trong lòng bàn tay sao lại để cho người khác tùy tiện đuổi đánh được!

Đúng lúc đấy thì hạ nhân chạy vào bẩm báo: "Lão phu nhân, phu nhân, lão phu nhân Lê gia chạy đến cửa Cẩm Y Vệ tĩnh tọa rồi..."

Nghe hạ nhân bẩm báo, lão phu nhân cứng họng, hỏi: "Lão phu nhân Lê gia già rồi nên hồ đồ, thế nam nhân nhà bọn họ đâu rồi, sao lại để mặc lão thái thái bừa bãi như vậy?"

Hạ nhân lau mồ hôi: "Đâu chỉ thế ạ, vị Lê Tu soạn kia còn xách cơm đến cho lão phu nhân Lê gia đấy. Bây giờ đổi thành Lê Tu soạn đôi co với Cẩm Y Vệ rồi. Nhiều nhà khác cũng phái người đến xem náo nhiệt lắm ạ."

"Thế đi nghe ngóng tiếp đi!" Lão phu nhân khoát khoát tay ra hiệu cho hạ nhân lui ra ngoài rồi trố mắt nhìn Chu thị.

Mẹ chồng nàng dâu thần giao cách cảm, ai cũng không nhắc đến việc chạy đến Lê gia tính sổ.

Đừng có đùa, đến nha môn Cẩm Y Vệ mà Lê gia cũng dám chạy đến gây sự thì bọn họ mò đến cửa nhà người ta không phải chuốc thêm phiền hà à?

Lầu Xuân Phong hôm nay không hiểu sao vắng vẻ hơn mọi người, Thần Quang biết Kiều Chiêu bị thương nên trong chốc lát sẽ không ra khỏi nhà, lặng lẽ chạy đến tìm Thiệu Minh Uyên.

"Tướng quân, Lê cô nương xảy ra chuyện rồi."

Con ngươi đen thẳm của Thiệu Minh Uyên hơi lóe sáng, trầm giọng hỏi: "Lê cô nương xảy ra chuyện gì?"

Thần Quang kể hết sạch mọi chuyện từ đầu đến cuối.

"Thương thế trên mặt Lê cô nương có nghiêm trọng lắm không?"

Thần Quang gật đầu liên tục: "Thuộc hạ thấy nghiêm trọng vô cùng, vết thương rất sâu, chắc chắn sẽ để lại sẹo. Tướng quân, là thuộc hạ không bảo vệ tốt Lê cô nương, người hãy trách phạt thuộc hạ đi!"

Thần Quang quỳ một chân xuống.

Thiệu Minh Uyên yên lặng trong chốc lát, đỡ hắn lên: "Là do ta không xem xét chu toàn. Thân là nam nhân, rất nhiều chỗ không đi theo được. Trước ngươi đem về phủ mấy lọ Vân Sương cao được ngự ban cho Lê cô nương đi."

"Tuân lệnh."

Ánh mắt Thiệu Minh Uyên nhìn lướt qua đám hoa tường vi rực rỡ như ráng chiều, hỏi: "Người Lê gia phản ứng thế nào?"

"Thuộc hạ không biết, nếu hỏi thăm được chuyện gì đã xảy ra thì thuộc hạ sẽ báo lại cho người."

"Ừ, ngươi nhanh nhanh về đi. Nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ cho Lê cô nương không xảy ra chuyện gì, những thứ khác ta sẽ xử lý. Thần Quang, chuyện liên quan đến Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, đừng có tự ý làm việc."

Chàng rõ tính tình của Thần Quang như ban ngày, ngày thường liều lĩnh một chút cũng không ảnh hưởng đến đại cục, nhưng nếu làm bừa bãi thì sẽ đẩy phe mình vào thế bị động.

Chờ Thần Quang đi rồi, Thiệu Minh Uyên đẩy cửa đi ra ngoài, đi thẳng đến nha môn Cẩm Y Vệ.