Chương 184: Người sống trên đời, chỉ sống trọn một hơi
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Thập Tam gia, người mau ra đây đi, cái tên Lê Tu soạn kia đang phát điên làm loạn từ nãy đến giờ rồi!" Cẩm Y Vệ ở ngoài cửa hốt hoảng kêu.
Đã bảo là không được làm bậy trước mặt phụ thân nhà người ta rồi, Thập Tam gia đúng là thiếu kinh nghiệm!
Kiều Chiêu choàng giật mình, xoay người mở cửa, đẩy cái tên Cẩm Y Vệ đang đứng ở cửa rồi bỏ chạy.
Tên Cẩm Y Vệ đón nhận ánh mắt sa sầm của Giang Viễn Triều, nói nốt: "Sau đấy còn động đến cả Đại Đô Đốc!"
Giang Viễn Triều cất bước đi ra, đến ngoài sảnh thì nghe thấy tiếng quát giận dữ của Giang Đường: "Gọi Thập Tam đến đây ngay cho ta!"
Theo đó còn có cả tiếng kêu khóc của Hà thị: "Cẩm Y Vệ các ngươi có còn biết xấu hổ hay không, mấy trò gϊếŧ người diệt khẩu các ngươi giỏi nhất thì không nói, nhưng gieo họa cho con gái nhà người ta chỉ là chuyện của mấy tên súc sinh làm ra thôi, ta, ta sẽ liều mạng với các ngươi –" Bên trong phòng khách hỗn loạn vô cùng, Giang Viễn Triều hít một hơi thật sâu rồi đi vào.
Đúng lúc này một cái bình hoa bay tới, hắn nghiêng đầu, bắt lấy, tiện tay đưa cho Cẩm Y Vệ đứng cạnh, cao giọng: "Nghĩa phụ --"
Giang Đường vừa thấy Giang Viễn Triều đi vào thì trầm giọng nói: "Đủ rồi, tất cả yên lặng cho ta!"
Chúng Cẩm Y Vệ đã khống chế được đám người Đặng lão phu nhân.
Kiều Chiêu lắc lắc ống tay áo Hà thị, tỏ ý là không có chuyện gì xảy ra, Hà thị ôm choàng lấy nàng, khóc tu tu.
Giang Đường xoa xoa thái dương, không chất vấn Giang Đường mà nói với Đặng lão phu nhân: "Ta đã giải thích chuyện đã xảy ra. Lão phu nhân, chuyện hôm nay chẳng qua chỉ là một cuộc vui đùa của đám tiểu cô nương, cả một nhà của ngài tìm đến nha môn Cẩm Y Vệ như vậy, có hơi quá hay không?" Nói đến đây, ánh mắt Giang Đường lóe một tia u ám.
Ồn ào một trận thế này, Nhiễm Nhiễm làm sao còn thanh danh nữa?
Mặc dù dựa vào địa vị của hắn thì dù thế nào đi chăng nữa cũng có thể bảo hộ con bé chu toàn, nhưng sau này hắn không còn nữa thì sao? May mà hắn không ý định gả Nhiễm Nhiễm cho mấy nhà quan lớn huân quý, Thập Tam không có cha mẹ, sau này cưới Nhiễm Nhiễm cũng sẽ không có trưởng bối dựa vào thanh danh của con bé mà gây khó dễ cho nó.
Nhưng mà, Thập Tam lại có hứng thú với đứa con gái nhà họ Lê kia à?
Trong nháy mắt ý định gϊếŧ người lóe lên trong lòng Giang Đường.
Nếu chỉ là một cuộc vui đùa của đám tiểu cô nương, cho dù hắn có xin lỗi thay nữ nhi cũng không sao. Nhưng nếu Thập Tam lại có ý nghĩ không an phận với một tiểu cô nương khác, hắn sẽ không cho phép những người uy hϊếp địa vị của Nhiễm Nhiễm sống trên đời! Giang Đường nhìn đến Kiều Chiêu.
Trong sảnh này, người hiểu Giang Đường nhất không còn ai ngoài Giang Viễn Triều, vừa thấy ánh mắt của Giang Đường, lòng Giang Viễn Triều chùng xuống: Nguy rồi, nghĩa phụ nổi lên sát tâm với Lê cô nương!
Hắn hơi hối tiếc khi nãy quá xúc động, cũng không dám lộ thêm vẻ gì khác thường.
Đặng lão phu nhân keo Kiều Chiêu qua, cười nhạt: "Giang Đại Đô Đốc, ngài nhìn qua xem mặt tôn nữ của lão thân bị hủy hoại thành cái gì rồi, đây mà là tiểu cô nương chơi đùa với nhau à? Nếu như khuê nữ của ngài cũng bị người khác làm bị thương đến nông nỗi này, cũng nói một câu tiểu cô nương chơi đùa là xong à?"
Giang Đường bị hỏi đến chững lại.
Nếu có người dám khiến Nhiễm Nhiễm thành cái dạng này, hắn có cho cả nhà đối phương tan thành tro bụi cũng chưa hết giận!
Nhưng mà, con gái của hắn làm người khác bị thương, làm gì có ai dám hỏi thẳng trước mặt hắn như thế?
Cái đám người Lê gia này, đúng là ai cũng trơ như đá tảng.
"Lão phu nhân định thế nào đây?" Giang Đường bình tĩnh hỏi.
"Lão thân hy vọng lệnh ái có thể nói một lời xin lỗi thật chân thành với tôn nữ của ta!"
"Hóa ra là như vậy, nhưng tiểu nữ cũng bị dọa sợ, lão phu nhân không nên làm một khó dễ một đứa nhỏ như vậy, lát trở về ta sẽ dạy dỗ con bé thật cẩn thận. Như thế này đi, ta sẽ thay tiểu nữ bồi tội với chư vị. Thập Tam, mau phân phó người chuẩn bị quà, đưa đến Lê phủ đi."
Giang Viễn Triều dạ một tiếng.
Đặng lão phu nhân cười lạnh: "Lão thân giờ cũng hiểu, ngông cuồng của lệnh ái rốt cuộc là từ đâu mà có!"
Giang Thi Nhiễm là tử huyệt trên người Giang Đường, nghe người ta nói về nhi nữ của mình như vậy thì thay đổi sắc mặt ngay lập tức, lạnh nhạt nói: "Lão phu nhân cũng không nên rượu mời không muốn lại chỉ muốn uống rượu phạt. Ta vốn cũng không muốn truy cứu chuyện chư vị làm náo loạn trật tự nha môn—"
Sao lại có đám người không biết thức thời như thế chứ!
"Giang Đường, thế ngươi mau truy cứu đi. Tốt nhất là nhốt hết chúng ta vào đại lao của Cẩm Y Vệ. Chưa biết chừng người khác sẽ tin là ta chuẩn bị tạo phản cũng nên!" Lê Quang Văn lớn tiếng nói.
Giang Đường gân xanh giần giật.
Mặc dù hắn quyền cao chức trọng, có thể khiến văn võ bá quan trong triều nghe tiếng là khϊếp đảm, nhưng muốn xử lý cái đám người Lê gia này vào lúc này thì không thể được, ít nhất là không thể nào bịa bậy bạ ra một cái tội danh rồi bắt cả đám đi được.
Nói Tu soạn quèn ở Hàn Lâm Viện tạo phản thì ai thèm tin. Thế nhân cũng thừa hiểu hắn vì con gái mà dùng việc công để trả thù riêng.
Hiện tại thì tất nhiên hắn không sợ gì hết. Nhưng một khi tân hoàng lên ngôi thì đây chính là tội danh đưa thẳng tận cửa.
Phải biết rằng, người đảm nhiệm chức Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ xưa nay luôn là người thiên tử tín nhiệm nhất. Mà người như vậy, khi tân hoàng lên ngôi, không ai có thể tiếp tục yên vị chỗ này, nếu được an toàn lui về ở ẩn thì đã là tốt nhất rồi.
Giang Đường nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Đặng lão phu nhân, nghĩ thầm: lão thái thái này hiểu điều này nên mới dám to gan như thế à?
Người gan lớn không đáng sợ, người thấu đáo mọi chuyện cũng không đáng sợ. Người vừa gan lớn vừa thấu đáo mọi chuyện mới khiến người khác nhức đầu.
Đường đường là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, ngay cả Thủ phụ đương triều cũng phải nhường nhịn vài phần, giờ phút này lần đầu tiên cảm thấy bực bội.
Thôi được rồi, tạm thời cứ giải quyết xong cái chuyện này đã, chờ sau này mọi người quên hết rồi tìm cơ hội xử lý cái nhà này cũng chưa muộn.
Có thể trở thành người được Hoàng Thượng đương triều tín nhiệm nhất, thì Giang Đường cũng là người nâng được buông được, xác định cả cái nhà này đều là đi chân đất không sợ rách tất, mất chức cách chức cũng không sợ, bèn thu hồi khí thế hùng hổ dọa người, mềm mỏng nói: "Lê Tu soạn cứ đùa, đại lao của Cẩm Y Vệ chỉ nhốt loạn thần tặc tử, làm sao lại là chỗ cho Lê đại nhân ghé chơi được? Đại Đô Đốc như ta há lại là kẻ không biết phân biệt công tư như thế? Lão phu nhân, ngài xem thế này có được không, chờ khi ta tan làm, ta sẽ để tiểu nữ đến tận nhà gửi lời xin lỗi, coi như là cho lệnh tôn nữ một câu trả lời."
Giang Đường có chút khách sáo, dịu giọng hơn hẳn, không hề thấy khí thế ngút trời của thủ lĩnh Cẩm Y Vệ nữa, trái lại có thêm vài phần mặt mũi hiền lành.
Đặng lão phu nhân gật đầu một cái.
Nếu Giang đại cô nương có thể đến tận cửa xin lỗi, ít nhất thì trong một khoảng thời gian dài trước mắt, ai muốn ức hϊếp người Lê gia đều phải tính toán trước một chút.
Còn Giang Đường sau này có trả thù hay không thì lại là chuyện sau này. Người sống trên đời, chỉ sống trọn một hơi, nếu cứ lo chuyện sau này mà hạ mình lay lắt sống qua quýt thì còn gì mà vui nữa?
Đặng lão phu nhân cảm thán trong lòng.
Đây là điều bà đã cố hết sức để đạt được rồi, đạo lý tốt thì nhận bà vẫn hiểu, không cần phải dồn con cháu đến chỗ thua thiệt.
Thấy Đặng lão phu nhân gật đầu, Giang Đường cười cười: "Thập Tam, tiễn cả nhà lão phu nhân ra ngoài."
Kiều Chiêu vẫn đứng bên cạnh Đặng lão phu nhân từ nãy đến giờ đột ngột tiến lên một bước, đứng trước mặt Giang Đường.
Hành động của Kiều Chiêu nằm ngoài dự liệu của mọi người, Giang Viễn Triều nhíu mày, lại sợ Giang Đường phát hiện khác thường thì vội khôi phục lại vẻ mặt bình thường, dửng dưng như chuyện không liên quan đến mình.
Giang Đường nhìn kỹ Kiều Chiêu một lượt rồi hỏi: "Làm sao? Tiểu cô nương còn có việc gì à?"
Kiều Chiêu nhẹ nhàng gật đầu.
Tất nhiên không thể nói đi là đi luôn như thế được, nếu không nói luôn ý định của mình cho Giang Đường bây giờ, chẳng lẽ chờ đến lúc Giang Đường tính sổ xong xuôi rồi mới nói chắc?