"Chiêu Chiêu, qua đây với tổ mẫu." Đặng lão phu nhân căng thẳng trong lòng, gọi lại.
Kiều Chiêu nhìn Đặng lão phu nhân trấn an.
"Tại sao tiểu cô nương lại không nói chuyện?" Ngoài mặt Giang Đường vẫn hòa ái thân thiện, nhưng trong lòng lạnh lẽo như băng.
Tiểu cô nương có thể đứng trước mặt Giang Đường hắn mà mặt không đổi sắc, phần can đảm này không thể coi nhẹ được, khó trách Thập Tam lại nhìn vị Lê cô nương này với con mắt khác.
Ánh mắt Giang Đường dừng lại trên gò má bị thương của Kiều Chiêu, sát ý trong lòng không hề suy giảm.
Hắn hiểu Thập Tam, Thập Tam không coi trọng nữ sắc, cứ cho là vị Lê cô nương này bị hủy dung, chỉ cần vẫn còn những phương diện mà Thập Tam thưởng thức, vẫn sẽ gây ảnh hưởng cho Nhiễm Nhiễm. Vậy nên, tiểu cô nương này không thể giữ lại được.
Hủy dung à? Ha ha, nữ tử nghĩ quẩn vì dung mạo bị hủy, không phải là chuyện quá bình thường hay sao?
Kiều Chiêu cũng coi như từng đi qua lằn ranh sinh tử, đặc biệt nhạy bén với sát ý. Cho dù Giang Đường có che giấu khá hơn đi chăng nữa, trong nháy mắt sau lưng nàng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Giang Đường này muốn... thủ tiêu nàng à?
Tại sao?
Nàng nghĩ Giang Đường sẽ không cam lòng để Lê gia làm mất mặt mũi như thế này, sau này có cơ hội sẽ tìm cách tính sổ, nhưng không tài nào nghĩ ra nổi tại sao Giang Đường lại nổi lên sát ý với một tiểu cô nương như nàng.
Cứ coi như là Giang Đường coi mạng người như cỏ rác, cũng cần một lý do.
Vị trí Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ này, tuyệt đối không hề làm việc không chút cố kỵ như dân chúng thường nghĩ, hắn là cây đao trong tay hoàng đế, khi chém người sẽ mạnh mẽ không chút do dự, nhưng đối với người không liên hệ cũng sẽ không lãng phí khí lực. Thế nên, chẳng lẽ sự tồn tại của nàng ảnh hưởng đến lợi ích nào của vị Chỉ Huy Sứ này?
Kiều Chiêu tạm thời nén lại nghi ngờ, cũng không hề sợ hãi trước sát tâm của Giang Đường.
Nàng đưa tay vào ống tay áo, nắm chặt tờ giấy nàng viết khi ở trong nhà.
Nội dung trên tờ giấy, là thứ để bảo vệ Lê gia không bị tính sổ sau này, cũng là thứ để giữ lại tính mạng nàng hôm nay.
Kiều Chiêu đã dự liệu từ trước, khi Giang Đường đọc được nội dung trên tờ giấy này, chắc sẽ chấn động một phen.
Nàng không khỏi siết chặt thêm tờ giấy trong tay, chuẩn bị đưa ra.
Đúng lúc này, một tên Cẩm Y Vệ đi vào, bẩm báo: "Đại Đô Đốc, Quan Quân Hầu đến thăm."
"Quan Quân Hầu?" Giang Đường hơi giật mình, trong khoảnh khắc gạt cả nhà họ Lê sang một bên, nói với Giang Viễn Triều: "Thập Tam, tiễn cả nhà lão phu nhân đi." Hắn nói xong, gật đầu với Đặng lão phu nhân rồi tự mình đi nghênh đón Thiệu Minh Uyên.
Bây giờ Quan Quân Hầu đến tìm nghĩa phụ là có việc gì? Giang Viễn Triều không tự chủ nhìn Kiều Chiêu.
Chẳng lẽ, liên quan đến Lê cô nương?
Kiều Chiêu cũng kinh ngạc.
Thiệu Minh Uyên nghe nàng nói xong nên mới đến tìm Giang Đường à?
Không đúng, lúc nãy Thần Quang trở về đem theo mấy hộp Vân Sương cao , cũng không hề biết chuyện mọi người tổ mẫu đi đến nha môn Cẩm Y Vệ, Thiệu Minh Uyên hẳn cũng không biết.
Cho nên nàng lại nghĩ nhiều rồi, Quan Quân Hầu có chuyện đến tìm Giang Đường cũng chẳng có gì lạ.
Kiều Chiêu sờ lại tờ giấy trong ống tay áo, than thở.
Nhưng mà lại hại nàng không đưa được cái này ra, nàng đành tìm cơ hội khác vậy.
Giang Đường nhanh chóng ra ngoài tiếp đón, cười vang: "Là ngọn gió nào lại đưa Hầu gia đến chỗ Cẩm Y Vệ chúng ta vậy? Mau mau mời vào."
Thiệu Minh Uyên vẫn mặc áo bào trắng đơn giản như cũ. Bởi vì đang là mùa hè, vải vóc mỏng manh phủ lên vóc dáng cao gầy của chàng, trông không giống võ tướng tung hoành ngang dọc sa trường, mà giống như một quý công tử dịu dàng như ngọc.
Giang Đường than nhẹ trong lòng: Ai mà nhìn ra được chứ, người trẻ tuổi trước mắt này, lại là Thiết huyết Diêm La mà đám người Bắc Tề chỉ nghe thôi cũng sợ rụt cổ.
Đứng trước Thủ phụ Lan Sơn đương triều, Giang Đường không bao giờ ở thế hạ phong. Nhưng đối mặt với Thiệu Minh Uyên, hắn lại không dám khinh thường.
Dù sao Lan Sơn cũng già rồi, cứ cho là đứng ở vị trí dưới một người trên vạn người đi chăng nữa, thì còn đứng được mấy năm?
Nhưng Quan Quân Hầu lại không như thế.
Nếu đang thời bình, một người như vậy khó mà thoát khỏi số phận ăn cháo đá bát vắt chanh bỏ vỏ. Nhưng hôm nay Nam Bắc loạn lạc, phía Nam Hình Vũ Dương chống giặc Oa, phía Bắc chịu sự uy hϊếp của Quan Quân Hầu. Hoàng thượng một lòng mong muốn trường sinh, hận nhất là việc thời cuộc không ổn định, cứ như vậy, chỉ cần hai người bọn họ không phạm phải tội mưu nghịch, Hoàng Thượng sẽ không khai đao đối với bọn họ.
Vị Tướng quân đánh cho người Bắc Tề phải bỏ chạy tán loạn này thật sự quá trẻ, trẻ đến mức ngay cả khi tân hoàng kế vị nhiều năm cũng mới đến tuổi tráng niên, lại đúng lúc hữu dụng nhất.
Chỉ là hắn cũng chẳng mưu cầu xa xôi gì, chỉ hết mực đau đáu nữ nhi, cũng không dễ dàng đắc tội với một người trẻ tuổi tiền đồ vô lượng như thế.
Hai người vào sảnh đãi khách ngồi xuống, có Cẩm Y Vệ dâng trà.
Giang Đường khoát tay, ra hiệu đuổi hết Cẩm Y Vệ còn ở trong phòng.
Trong giây lát, phòng khách chỉ còn lại hai người.
Giang Đường cười cười: "Nha môn chúng ta cũng không có trà gì ngon, mong Hầu gia chớ trách."
"Giang Đại Đô Đốc khách khí rồi, tại hạ hôm nay tới đây là có một yêu cầu quá đáng."
"Mời Hầu gia cứ nói." Giang Đường hơi nghiêng người về trước, tỏ thái độ nghiêm túc lắng nghe.
"Tại hạ nghe nói, hôm nay lệnh ái làm một vị cô nương bị thương."
Giang Đường ngẩn người, không hiểu thấu ý đồ của Thiệu Minh Uyên, gật đầu nói: "Phải, đều là do Giang mỗ không dạy bảo đúng cách, nuôi nấng tiểu nữ hơi phóng khoáng tự do. Hôm nay trong lúc chơi đùa tiểu nữ mới làm nhi nữ của Lê Tu soạn Hàn Lâm Viện bị thương, vừa rồi cả nhà bọn họ vừa tìm đến cửa đấy."
"À?" Thiệu Minh Uyên hơi ngạc nhiên.
Người Lê gia lại tìm đến nha môn Cẩm Y Vệ nhanh như thế à?
Trong đầu Thiệu Minh Uyên không tự chủ thoáng qua dáng vẻ của Kiều Chiêu.
Thiếu nữ có một bên mặt nghiêng đẹp vô cùng, mỹ nhân an tĩnh tựa tranh vẽ.
Nàng bị người ta làm bị thương thì sẽ như thế nào?
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, có người nhà sẵn lòng ra mặt vì nàng như vậy, đúng là một chuyện may mắn trong nỗi bất hạnh này.
"Người nhà Lê cô nương, giờ vẫn còn ở đây sao?"
"Vừa mới sai người tiễn bọn họ về rồi. Sau này Giang mỗ chắc chắn sẽ để cho nữ nhi gây thất vọng kia của ta đến tận cửa nhà người ta bồi tội." Giang Đường đánh giá vẻ mặt của Thiệu Minh Uyên, càng thấy nghi ngờ.
Chẳng lẽ, vị Quan Quân Hầu này lại có quan hệ sâu xa gì với Lê gia?
"Hầu gia tới đây là vì chuyện này ư?" Giang Đường dứt khoát hỏi thẳng Thiệu Minh Uyên.
"Phải." Thiệu Minh Uyên đáp lại không chút do dự.
Giang Đường cười cười: "Thành thật mà nói, Giang mỗ không hiểu hết ý của Hầu gia."
Đối với địa vị của hai người, có một số việc tuyệt đối không thể nói ra, có một số việc nếu nói ra thì sẽ tốt hơn.
Thiệu Minh Uyên bình tĩnh đáp: "Lê cô nương là người tại hạ chiếu cố."
Chàng ngừng một chút, nhìn Giang Đường: "Cho nên mong rằng Đại Đô Đốc đừng động vào Lê cô nương và người nhà của Lê cô nương."
Xung đột giữa đám cô nương thì chàng không tiện nhúng tay vào, khiến cho trưởng bối trong nhà dạy dỗ khuê nữ gây chuyện mới là chuyện nên làm. Điều này cũng cùng một đạo lý như việc trên chiến trường, bắt giặc phải bắt vua trước. Chàng tin Giang Đường cũng hiểu ý này của chàng.
Giang Đường một lúc lâu sau cũng không hoàn hồn được.
Hôm nay là cái ngày quái quỷ gì vậy. Đầu tiên là bị một tên Tu soạn quèn ở Hàn Lâm Viện đâm sầm vào người, thúc đau cả bụng hắn. Bây giờ đến lượt Bắc chinh Tướng quân đường đường chính chính tung hoanh ngang dọc lại chạy tới, muốn hắn về dạy dỗ thật tốt khuê nữ của hắn ư?
Ý là, nếu sau này khuê nữ của hắn bị Lê cô nương gì đó kia bắt nạt, thì hắn là người làm phụ thân cũng vẫn không thể ra mặt có phải không?
Rõ ràng vừa rồi còn muốn thủ tiêu tiểu cô nương kia, thay đổi này có vẻ hơi nhiều!
"Có phải đã làm khó xử Đại Đô Đốc không?"
Giang Đường hoàn hồn: "À, không, không hề khó xử."
------------------------
Vẫn là vấn đề cũ về cách xưng hô của hai anh chị, thật là hối hận, biết thế không có chàng chiếc gì nữa hắn và nàng là xong huhu