Thiều Quang Mạn

Chương 189: Khấu Tử Mặc đến thăm



Chương 189: Khấu Tử Mặc đến thăm

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Trì Xán á khẩu cả buổi, trước vẻ mặt thản nhiên của Thiệu Minh Uyên, cuối cùng chỉ nói được một câu: "Động một cái mà cũng đi tìm trưởng bối, huynh làm thế mà được à?"

Sao người này lại nghĩ khác người bình thường vậy?

Dường như Thiệu Minh Uyên không hiểu được suy luận của Trì Xán, hỏi lại: "Không thế thì làm gì?"

Chàng kinh ngạc nhìn Trì Xán: "Chẳng lẽ đánh cho tiểu cô nương một trận?"

Trì Xán bị hỏi vật thì hơi mất mặt, cả thẹn: "Đình Tuyền, ý ta bảo huynh lo chuyện bao đồng thế làm gì?"

"Chẳng qua là chuyện người ta nhờ vả ta, huynh đừng hiểu lầm." Thiệu Minh Uyên thản nhiên nói.

"Ta chẳng hiểu lầm gì hết, đúng là nói chẳng ai hiểu!" Trì Xán đứng lên: "Về."

Thiệu Minh Uyên nhìn Trì Xán luống cuống chạy mất, mắt hơi lóe lên, nhìn Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa.
Dương Hậu Thừa buông thõng tay: "Huynh ấy cứ như thế suốt thôi, giờ cũng chẳng khác gì trước, càng quan tâm lại càng chối biến."

Thiệu Minh Uyên chần chừ một chút rồi hỏi: "Thập Hi rất quan tâm Lê cô nương?"

"A –" Dương Hậu Thừa ý thức được mình vừa lỡ lời, gãi đầu một cái bổ sung: "Thật ra thì ta cũng quan tâm mà."

Chu Ngạn không nhịn được cười, giải thích cho Thiệu Minh Uyên: "Cũng là sau chuyến đi Gia Phong kia, trải qua mấy ngày cùng thuyền với Lê cô nương khiến người ta khó mà quên được. Lê cô nương..."

Chàng suy nghĩ một chút, thẳng thắn nói: "Là một người rất đặc biệt. Chỉ cần ở cạnh muội ấy vài hôm thì rất khó không –""

Chàng rất muốn nói là rất khó không nảy sinh ái mộ với nàng, nhưng lại thấy như thế có vẻ không hợp lý lắm, có lẽ nên dùng từ gì đó thích hợp hơn, chỉ bàn về tài hoa, không bàn chuyện trăng gió.
"Rất khó mà không bội phục muội ấy. Đình Tuyền huynh không biết chứ, Lê cô nương nhắm mắt cũng đánh cờ thắng Thập Hi và Tử Triết."

Chu Ngạn: "..." Chàng vẫn đang lù lù ở đây đấy, sao lại có cái người bạn "không sợ chết" thế này nhỉ?

"Thế à?" Thiệu Minh Uyên cười cười.

Chàng không khỏi nhớ đến ngày mưa to hôm ấy, những gì nghe được khi đứng ngoài cửa.

Tiểu nha hoàn hỏi Lê cô nương rằng chàng sẽ xử lý hai tên thợ săn thế nào, Lê cô nương nói: Ta cũng không biết, nhưng ta tôn trọng lựa chọn của Tướng quân.

Một cô nương tính cách như vậy, đúng là đặc biệt.

Chẳng trách... Thập Hi phải lòng.

Trì công tử tạm biệt nhóm bạn, vừa về đến nhà đã xới tung cả nhà lên, bừa bộn hết mức.

Tên sai vặt Đào Sinh đi vào, buồn hực nói: "Công tử, người tìm cái gì vậy, trong phòng chẳng có chỗ nào để chân."
"Ta nhớ hồi đầu xuân có hai hộp Vân Sương cao thượng hạng cơ mà nhỉ, giờ lại không nhớ để đâu."

"Ôi chao, công tử của ta ơi, người muốn tìm gì thì nói với tiểu nhân, tiểu nhân đi tìm cho người." Đào Sinh chạy thẳng đến một cái tủ, kiễng chân với đến ngăn trên cùng mò ra được hai chiếc hộp bạch ngọc: "Cất trong này này."

Trì Xán nhận lấy, nhìn kỹ rồi nhét vào áo.

"Công tử, người tìm Vân Sương cao làm gì thế ạ?"

Trì Xán lạnh mặt: "Lắm mồm!"

"Bớt bớt cái miệng, tém tém cái miệng!" Đào Sinh tự cho mình hai cái bạt tai, rồi vẫn cố hỏi thêm: "Thể công tử tìm Vân Sương cao định làm gì thế ạ?"

Trì Xán đạp tên sai vặt không biết xấu hổ một cái rồi cất bước ra ngoài.

Sư tử đá ngoài phủ Trưởng Công Chúa diễu võ dương oai, cứ như đang chê cười những vướng bận âu lo của đôi nam nữ yêu nhau.

Trì Xán rời khỏi phủ Trưởng Công Chúa, đứng giữa đường, tự dưng lại không biết nên đi đâu.

Chàng cứ đi một lèo đến tận cửa rồi đưa cho nha đầu kia Vân Sương cao như thế này thì có bị hiểu lầm không nhỉ? Nhỡ nha đầu kia lại tự mình đa tình thì làm thế nào bây giờ?

Không tốt, không tốt, chưa đưa được.

Trì công tử loay hoay một hồi, rốt cuộc nhớ ra một chuyện: mai là ngày nha đầu kia đến am Sơ Ảnh, chàng ngẫu nhiên gặp, thấy nha đầu đáng thương thì thưởng cho một hộp Vân Sương cao cũng là chuyện bình thường.

Hôm sau, ai đó dậy thật sớm, ôm hai hộp Vân Sương cao đến ngồi chờ ở gánh trà ven đường lớn dẫn đến am Sơ Ảnh.

Hôm qua Đặng lão phu nhân phân phó cho Hà thị phái Băng Lục chạy đến am Sơ Ảnh báo tin, tất nhiên hôm nay Kiều Chiêu không xuất môn.

Nàng cũng không xuất môn được.

Gia đình các quý nữ tham gia buổi tụ họp ngày hôm qua, có thể do tò mò, cũng có thể là vì lễ phép, ồ ạt sai người đến đưa quà, còn như Chu Nhan hay Tô Lạc Y thì đến tận cửa thăm.

Cho dù là vì lễ nghi hay có mục đích nhất định, Kiều Chiêu đều gặp hết, hơi có chút không tiếp được hết khách. Cũng may là nàng đã có thể nói chuyện nên cũng không quá bực bội.

"Cô nương, Đại cô nương phủ Thượng Thư đến."

Chén trà trong tay hơi dừng, Kiều Chiêu thản nhiên hỏi: "Phủ Thượng Thư nào?"

"Là phủ của Khấu đại nhân Hình bộ Thượng Thư ạ."

"Mời Khấu Đại cô nương vào."

Rèm cửa đinh đang, Khấu Tử Mặc bước vào.

Kiều Chiêu đứng dậy tiếp đón: "Khấu cô nương –"

Khấu Tử Mặc đi vội lên mấy bước, nắm lấy tay Kiều Chiêu: "Lê Tam cô nương mau ngồi xuống. Đáng lẽ không nên đến làm phiền cô nương vào lúc này, nhưng ta có chút không yên lòng –"

Đôi mắt đẹp của nàng quét qua mặt Kiều Chiêu, hơi phiêm phiếm đỏ: "Nghiêm trọng đến vậy..."

A Châu dâng lên trà thơm.

"Đa tạ Khấu cô nương đến thăm, mời cô nương uống trà."

Khấu Tử Mặc nhận lấy chén trà, ánh mắt vẫn khó rời khỏi mặt Kiều Chiêu.

Vết thương như vậy, rõ ràng là hủy hoại toàn bộ dung mạo rồi, vì sao Lê Tam cô nương vẫn bình tĩnh như vậy?

Tự cảm thấy có chút thất lễ, Khấu Tử Mặc ép buộc mình đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

Trên bệ cửa sổ bày một chiếc bình hoa màu xanh biếc, trong bình là một khóm hoa dành dành, trắng noãn như tuyết, giăng một hương thơm nhàn nhạt khắp căn phòng. Trên tường treo một bức áp diễn đồ, từng nét bút phẩy lên, vẽ nên từng chú vịt sống động vô cùng, nhìn đến đâu, tưởng như nghe thấy tiếng vịt kêu đến đấy.

Đây chính là bức họa nổi danh khắp thiên hạ của Kiều tiên sinh khi xưa, nhưng kỳ quái ở chỗ, chữ ký không đề tên Kiều tiên sinh.

"Khấu cô nương có hứng thú với bức tranh này à?"

Khấu Tử Mặc hoàn hồn, gật đầu theo bản năng: "Áp diễn đồ của Kiều tiên sinh, ai lại không có hứng thú chứ?"

"Nếu Khấu cô nương thích thì tặng cho cô nương." Kiều Chiêu cười nói.

Khấu Tử Mặc ngẩn người, vội xua tay: "Không, không. Ta chỉ nhìn chút thôi, sao có thể mang bức tranh quý trọng như vậy về được."

Kiều Chiêu đi đến bên tường, kiễng chân lấy bức tranh xuống, đưa lại cho Khấu Tử Mặc: "Đây là do ta vẽ trong lúc rảnh rỗi, không phải tranh của Kiều tiên sinh. Nếu Khấu cô nương không chê thì cứ nhận đi."

Ừ, để lấy lòng biểu muội, nàng cái gì cũng dám làm, Kiều cô nương tự giễu.

"Lê Tam cô nương vẽ ư?" Khấu Tử Mặc kinh hãi, không khỏi nhìn chữ ký đề trên tranh, thì thầm lẩm bẩm: "A Sơ tác vu lưu nguyệt..."

*Tranh A Sơ vẽ vào tháng quả lựu đơm trái.

"A Sơ" là tiểu tự của Lê cô nương ư? Đúng là một cái tên kỳ quái.

*Tiểu tự có thể hiểu là biệt danh ở nhà hoặc tên trước khi được đặt chính thức.

Khấu Tử Mặc vốn là người điềm tĩnh, nhưng bức tranh trước mắt khiến người ta kinh ngạc vô cùng, khiến nàng hôi lâu không bình tĩnh lại được.

"Thật sự là do Lê cô nương vẽ ư?"

Kiều Chiêu cười cười: "Làm sao có thể tùy tiện thấy tranh của Kiều tiên sinh chứ, nếu Khấu cô nương không thích thì cứ để tạm nó sang một bên đi."

Khấu Tử Mặc vội ôm lấy bức áp diễn đồ: "Sao lại không thích được! Nếu ngày nào cũng được thấy bức tranh này, ta sẽ vui đến mức ăn thêm một bát cơm."

Kiều Chiêu phá lên cười.

Thiếu nữ trước mặt có lúm đồng tiền nhàn nhạt, rõ ràng xinh đẹp như tranh vẽ, mà lại bị vết thương đáng sợ kia hủy hoại hết.

Khấu Tử Mặc thở dài trong lòng, nói: "Lê Tam cô nương, hôm nay ta tới đây để gửi lời cảm ơn thay cho Âu Dương Vi Vũ."

Chương 190: Thuốc trừ sẹo