Thiều Quang Mạn

Chương 190: Thuốc trừ sẹo



Chương 190: Thuốc trừ sẹo

Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Âu Dương cô nương giờ thế nào rồi?"

Trên gương mặt Khấu Tử Mặc thoáng có nét thương cảm: "Đã có tin tức phụ thân muội ấy, bị cách chức đày đến đất Bắc. Chắc không bao lâu nữa thì cả nhà muội ấy sẽ phải lên đường. Vi Vũ không tiện gặp muội, nên nhờ ta chuyển lời cảm ơn đến muội."

"Ta cũng không giúp được gì, chỉ muốn Âu Dương cô nương hiểu rằng, chỉ cần người một nhà vẫn còn bên nhau, đâu đâu cũng là nhà."

Khấu Tử Mặc gật đầu, giọng vui vẻ yên tâm hơn đôi phần: "Phải, cho dù thế nào đi chăng nữa thì kết quả như vậy đã là rất tốt rồi. Mặc dù sau này có lẽ khó còn cơ hội gặp lại, nhưng nghĩ tới việc muội ấy vẫn ổn, lại còn có thể thường xuyên gửi thư cho nhau, đã thấy thỏa mãn lắm rồi."
Người Âu Dương đại nhân đắc tội là ai chứ? Là Thủ phụ Lan Sơn đương triều. Dù nàng là một cô nương thôi, nhưng cũng từng nghe, rất nhiều người vạch tội Thủ phụ Lan Sơn cuối cùng đều chết oan. Gia đình bạn tốt của nàng chẳng qua chỉ bị cách chức rồi đày ải đến phương Bắc, thế là tốt lắm rồi.

Lúc này, A Châu đi vào bẩm báo: "Cô nương, Nhị cô nương Đông phủ đến thăm người."

Kiều Chiêu thản nhiên: "Mời Nhị cô nương vào."

Nhị cô nương Lê Kiều bên Đông phủ mấy lâu nay chẳng hề xuất môn, hôm nay lại đến gặp nàng ư?

Không lâu sau rèm cửa được vén lên, một thiếu nữ mày liễu mắt phượng đi vào.

Lê Kiều mặc một bộ váy xanh thêu hoa lá, quần màu vỏ hạnh, càng tôn thêm da thịt ngọc ngà.

"Tam muội đang có khách à?" Lê Kiều nhìn qua thấy là Khấu Tử Mặc thì khá giật mình, thốt lên: "Khấu Đại cô nương?"
Là tôn nữ Khấu Tử Mặc của Thượng Thư Hình bộ!

Phụ thân của nàng là Thị Lang Hình bộ, cũng coi như là có quen biết, nàng cũng từng gặp tỷ muội Khấu gia nhiều lần, nhưng cũng không thân hơn.

Khấu Tử Mặc cười giải thích: "Hôm qua tại buổi tụ họp ở Phức Sơn xã, ta gặp Lê Tam cô nương lần đầu mà ngỡ đã quen từ lâu. Lê Tam cô nương bị thương nên ta rất lo lắng, đành đến làm phiền."

Lê Kiều nghe xong thì thầm cắn răng.

Quả nhiên là vì Lê Tam vào được Phức Sơn xã nên mới có được những cơ duyên như thế này, còn bắt quàng được mấy người như Khấu Tử Mặc.

Nếu mà nàng vẫn còn ở Phức Sơn xã –

Lê Kiều càng nghĩ càng bất bình, nhìn đến vết thương trên mặt Kiều Chiêu, lại cảm thấy bớt bực bội đôi phần.

Bắt quàng được mấy người như Khấu Tử Mặc thì sao? Đã bị hủy dung thành thế này rồi, sau này còn dám chạy ra ngoài đường dọa người à?
"Tam muội, muội bị thương nặng đến vậy ư?" Lê Kiều kêu lên: "Ta nghe chuyện của muội, còn tưởng chỉ bị thương một chút ngoài da thôi cơ, ai ngờ là bị hủy dung thành thế này. Tam muội, muội phải nghĩ cho thông suốt, cho dù gương mặt đối với cô nương rất quan trọng, nhưng là cứ khổ sở dằn vặt thì cũng vô ích thôi. Sau này nếu muội thấy bực bội, ta sẽ đến chơi với muội."

"Đa tạ Nhị tỷ quan tâm, ta không sao." Kiều Chiêu cười cười.

Hóa ra là đến xem chuyện vui.

"Làm sao lại không sao được. Tam muội cứ cố dằn lòng cười vui như vậy, ta càng cảm thấy khó chịu. Cũng may là Tam muội kiên cường, nếu là người khác, chỉ sợ không đủ sức lực sống tiếp. Khấu Đại cô nương, cô nương thấy có đúng không?"

Khấu Tử Mặc thầm cau mày.

Mặc dù Lê Nhị cô nương nói toàn những lời quan tâm thân thiết, nhưng cứ nhắc đi nhắc lại chuyện đau lòng của người khác thì cũng không hay.

"Để Nhị tỷ phải nhọc lòng quan tâm rồi, ta không sao thật." Kiều Chiêu thản nhiên nói.

Lê Kiều nắm tay Kiều Chiêu: "Tam muội, muội càng vậy ta càng không yên tâm. Những người lúc nào cũng bảo mình không sao lại hay cất giấu tâm tư trong lòng mà. Ôi chao, muội đừng nghĩ quẩn, không thẩm thẩm sẽ đau lòng lắm."

Kiều Chiêu bật cười.

Lê Nhị cô nương chắc là mong nàng nghĩ quẩn lắm. Tiếc là, nàng đành để tỷ ấy phải thất vọng rồi.

"Nhị tỷ không cần để chuyện này trong lòng đâu, chắc chắn ta sẽ không nghĩ quẩn." Kiều Chiêu kín đáo nhìn Khấu Tử Mặc, rút tay ra, tùy ý nói: "Trên mặt ta cũng sẽ không có sẹo, sao lại phải nghĩ quẩn chứ?"

Khấu Tử Mặc hơi biến sắc.

Lê Kiều đột ngột nhìn má phải của Kiều Chiêu, sau đó lắc đầu thở dài: "Tam muội, ta biết ai cũng không muốn trên mặt mình có sẹo. Nhưng vết thương của muội nặng thế kia, không thể nào không để lại sẹo được."

Đến đây, nàng lôi một chiếc hộp ngọc bích ra đưa cho Kiều Chiêu: "Đây là Vân Sương cao ta xin ở chỗ tổ mẫu, mặc dù cũng không trừ được sẹo trên mặt của muội, nhưng được chút nào hay chút đó. Tam muội, muội cầm đi."

Kiều Chiêu không nhận: "Đa tạ Nhị tỷ, nhưng mà ta cũng không cần."

"Tam muội, muội như vậy, có phải là giận ta vì chuyện ngày Phật đản hôm đó không?" Ngay trước mặt Khấu Tử Mặc, Lê Kiều giấu hết tính cách bình thường, tranh thủ nhân cơ hội giải thích: "Ngày đó ta cũng không phải cố ý cướp đoạt danh tiếng của muội. Ta không hề nhìn kinh phật trong tay tăng nhân, nghe tổ mẫu nói vậy thì nghĩ là ta thôi mà. Cũng không sợ Tam muội cười chê, nhưng cả năm qua ngày nào ta cũng luyện chữ rất chăm chỉ, tưởng rằng mình đã tiến bộ rất nhiều. Ai ngờ lại gây ra hiểu lầm như vậy."

Không muốn xem Lê Kiều diễn trò thêm, Kiều Chiêu cười nhạt: "Chuyện qua rồi, Nhị tỷ không cần nghĩ nhiều. Nhưng ta thực sự không cần Vân Sương cao. Chắc Nhị tỷ biết nghĩa gia gia của ta là ai chứ?"

Khấu Tử Mặc giật mình, ánh mắt như thiêu như đốt nhìn Kiều Chiêu.

"Là vị Lý thần y kia?" Lê Kiều bất đắc dĩ hỏi.

"Phải. Lý gia gia cho ta thuốc trừ sẹo thượng hạng, còn dạy ta các phương pháp chữa trị vết thương ngoài da, vết bỏng nữa." Kiều Chiêu cười nói với Lê Kiều, nhưng vẫn lưu ý phản ứng của Khấu Tử Mặc.

Quả nhiên khi Khấu Tử Mặc nghe được chữ "vết bỏng", ánh mắt hơi dại ra.

"Thật sự có thứ thuốc thần kỳ như thế à?" Lê Kiều vẫn hoài nghi vô cùng.

"Lý gia gia là thần y mà, thuốc của gia gia chắc chắn là rất tốt. Còn có thần kỳ hay không thì chờ vết thương trên mặt ta liền lại là biết."

Lê Kiều nghe xong cười khẩy trong lòng: Vết thương đến thế mà không để lại sẹo à? Cứ mơ tiếp đi!

Tuy nàng không tin, nhưng nghe mấy lời này của Kiều Chiêu thì cũng hết sạch hứng thú xem trò vui, nói qua loa mấy lời linh tinh rồi cáo từ.

Sau khi tiễn Lê Kiều đi, Kiều Chiêu quay lại, thấy Khấu Tử Mặc nhìn chằm chằm đôi bàn tay, như thể đang nghĩ gì.

"Khấu cô nương có tâm sự gì à?" Kiều Chiêu ngồi xuống bên cạnh.

Khấu Tử Mặc nén lại những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng, không nhịn được nhìn về má phải của Kiều Chiêu.

Vết sẹo như vậy mà cũng xóa bỏ được ư?

Trên đời này tồn tại thứ thuốc thần kỳ như thế ư?

"Ta nghe nói là Lê Tam cô nương có thuốc trừ sẹo còn tốt hơn Vân Sương cao, nên hơi giật mình."

Mọi chuyện phát triển đúng như ý muốn, Kiều Chiêu cảm thấy phấn khởi trong lòng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như không: "Không chỉ tốt hơn Vân Sương cao, mà tốt hơn Vân Sương cao hàng trăm lần."

Đôi mắt Khấu Tử Mặc ngời sáng: "Thế --"

Nàng muốn hỏi có tác dụng với vết sẹo do bị bỏng không, nhưng lại cảm thấy khó tin vô cùng, đành nuốt lại lời đã chầu chực nơi khóe miệng, nói: "Vậy khi nào Lê Tam cô nương khỏi rồi, nhất định phải báo với ta một tiếng, ta nhất định sẽ vui mừng lây."

Kiều Chiêu cười đầy ẩn ý: "Nhất định rồi."

Bên ngoài lán trà ngoại thành, Trì Xán vật vã chờ cả nửa ngày cũng chẳng thấy bóng dáng giai nhân, mặt lạnh như đóng băng, tức giận đứng lên muốn bỏ về, bỗng nhiên đầu choáng váng một trận, buồn nôn.