Thiều Quang Mạn

Chương 193: Tự chui đầu vào rọ



Chương 193: Tự chui đầu vào rọ

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Đàn ông?

Thần Quang nhìn chằm chằm không chớp mắt Đào Sinh đang đi cạnh A Châu, dụi mắt một cái.

Hắn hoa mắt à? Sao lại có một tên nam tử xuất hiện ở đây thế này?

Không đúng, vấn đề không phải là có đàn ông ở đây. Có một tên nam nhân lang thang ở đây cũng không có gì kỳ quái, nhưng có kẻ dám giả gái lai vãng ở đây mới là chuyện lớn.

Nha hoàn quần trắng váy xanh đi cạnh là A Châu có phải không?

Thần Quang nghiêm mặt hơn hẳn.

Thế tức là, cái kẻ giả gái kia dám lẻn vào khuê phòng của Tam cô nương à? Hắn vẫn đang lù lù ở đây đấy!

Thần Quang đi phăm phăm đến, được nửa đường thì ngừng lại.

Không thể xúc động được, cái tên khốn kia vừa đi ra từ khuê phòng Tam cô nương, nếu làm to chuyện lên thì ảnh hưởng đến thanh danh của cô nương.
Thần Quang hít sâu một hơi, đi thẳng đến cửa đứng chờ.

Dù sao cũng là người từ phủ Công chúa, không nên lạnh nhạt, A Châu đưa Đào Sinh đến tận cửa.

"Tỷ tỷ đi về thong thả."

Mắt thấy sắp thoát, Đào Sinh ung dung trở lại, tâm tình nhẹ nhàng, còn có cảm thấy thảnh thơi khoan khoái.

Nha hoàn dịu dàng như vậy, ở phủ Công chúa của bọn hắn thì tốt biết bao.

"A Châu muội muội, hẹn gặp lại."

Nếu Lê Tam cô nương là người trong lòng của công tử nhà hắn, công tử mà cưới được Lê Tam cô nương về thì ngày nào cũng có thể được gặp A Châu muội muội, lời này hắn nói cũng không sai.

A Châu cười cười, nhìn Đào Sinh đi hẳn thì mới quay về.

Đào Sinh ngẩng đầu nhìn trời, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Tính ra, còn mang về được thư cảm ơn của Lê Tam cô nương, mặc dù là viết cho Đại cô nương nhưng công tử mà thấy chắc chắn vui phải biết.
Đào Sinh cất bức thư vào trong ngực, nhấc chân đi về.

Công tử còn đang chờ hắn ở kia đấy.

Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ được giao, Đào Sinh hân hoan cất bước, vui vẻ sải chân về phía trước. Nhưng vừa đến một chỗ ngoặt, chưa kịp gọi Trì Xán, đã bị một bàn tay đè chặt miệng, người bị vác đi mất.

Trì Xán vừa nhìn thấy Đào Sinh thì sửng sốt.

Tình huống gì đây?

Ban ngày ban mặt, thế mà có tên háo sắc đứng chờ sẵn ở cửa Lê phủ, bắt cóc tiểu nương tử?

Trì Xán càng nghĩ càng căm phẫn, hối hả đi đến lầu Xuân Phong.

Chàng muốn mượn hai người có thân thủ tốt ở chỗ Thiệu Minh Uyên, diệt trừ lên háo sắc coi trời bằng vung kia. Nếu không chẳng phải nha đầu kia xuất môn lúc nào là họa chờ lúc đó à?

Còn Đào Sinh –

Trì công tử cũng không lo lắng lắm, dù sao cởi hết ra phát hiện không phải là nữ thì cũng không sao đâu mà.
Sợ vác người trên đường thì quá bắt mắt, chuốc thêm phiền phức, Thần Quang đánh cho Đào Sinh ngất luôn, cõng hắn trên lưng chạy thật nhanh, thỉnh thoảng gặp phải ai chắn đường thì hô to: "Tránh ra, tránh ra, muội muội của ta mắc bệnh nặng, bệnh truyền nhiễm đấy!"

Hô to như vậy thì bất cứ ai nghe thấy cũng vội tránh sang một bên.

Nhanh chóng chạy vào cửa sau của lầu Xuân Phong, Thần Quang hung hăng bấm vào nhân trung của Đào Sinh, gọi hắn tỉnh lại.

Đào Sinh gào thảm thiết, nước mắt lưng tròng kêu lên: "Ngươi là ai, muốn làm gì vậy?"

Thần Quang cười lạnh: "Đừng tưởng là ra vẻ khóc đến lê hoa đái vũ* thì ta không nhìn ra ngươi là đàn ông!"

*Đại loại là miêu tả vẻ xinh đẹp của thiếu nữ khi khóc nước mắt lệ nhòa.

Trước đây hắn là ai cơ chứ, nếu thế mà cũng không nhìn ra thì làm sao mà đi theo Tướng quân lăn lộn khắp nơi được, lại còn được Tướng quân đại nhân ủy thác nhiệm vụ cao cả là bảo vệ Lê cô nương chứ?

Đào Sinh ngẩn người, cúi đầu nhìn lại y phục trên người, mới chợt nhớ ra mình vẫn đang cải trang thành nữ nhân, ho kịch liệt.

Thật là mất mặt! Công tử giao việc thế này thì làm gì còn mặt mũi làm người chứ!

Đào Sinh đột ngột bị Thần Quang xách cổ áo đặt trên tường.

"Oắt con này, ngươi thành thật khai hết đi. Ngươi là ai, sao dám mò vào phòng của Lê Tam cô nương?"

Đào Sinh bị kéo không thở được, hai tay hết sức gạt tay Thần Quang ra nhưng đối phương không sứt mẻ gì.

"Thành thật khai ra!" Thần Quang càng nghĩ càng tức, cho Đào Sinh một cái bạt tai.

Tướng quân đại nhân để hắn chăm nom Lê Tam cô nương thật tốt, thế mà hết lần này đến lần khác lại gây ra tai họa cứ xảy ra, đây là muốn cho hắn không dám nhìn mặt Tướng quân à?

Ai dám để hắn không còn mặt mũi nhìn Tướng quân, hắn phải cho kẻ đó xong đời trước đã!

Đào Sinh hoàn hồn.

Mặc dù hắn chỉ là một tên sai vặt, nhưng đã theo chân Trì Xán bao lâu nay, cùng lắm cũng chỉ bị chủ tử không vui đạp cho vài nhát vào mông, đã bao giờ bị ai đánh đâu chứ! Giờ đây đau đến chảy cả nước mắt.

Không được khóc, hắn là gã sai vặt thϊếp thân của công tử, không được phép mất mặt, làm sao lại có thể khóc trước mặt cái kẻ vũ phu này chứ?

Tên sai vặt rất có chí khí nào đó ép mình chớp chớp mắt cố nuốt nước mắt vào trong.

Thần Quang thấy vậy thì lửa giận càng bốc ngùn ngụt, gằn từng chữ một: "Hứ, kẻ biếи ŧɦái như ngươi còn dám dùng mỹ nhân kế à? Khinh ông đây chưa thấy nữ nhân bao giờ à?"

Mặc dù cũng chỉ mới thấy qua thôi, nhưng hắn cũng không kém đến mức bị một tên đàn ông khác mê hoặc đâu!

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Bàn tay nắm cổ áo Đào Sinh của Thần Quang siết chặt lại.

Đào Sinh bị xách một mạch đến đây, hoàn toàn chẳng biết đây là đâu, thấy bộ dạng hung thần ác sát của Thần Quang chỉ chực gϊếŧ người diệt khẩu, lòng nguội lạnh hẳn, đang lúc tuyệt vọng nhác thấy một bóng người thì như thấy cứu tinh, vội hô to: "Cứu mạng với, có kẻ vô lễ --"

Thần Quang: "..." Cái tên biếи ŧɦái này, muốn làm hắn mất sạch mặt mũi trước mặt Tướng quân à?

Nam tử cao lớn đi đến, đứng cách đó không xa, nhẹ giọng hỏi: "Thần Quang, chuyện gì xảy ra vậy?"

Thần Quang nước mắt nước mũi đầy mặt.

Nhìn xem, nhìn xem, biết là Tướng quân đại nhân không bị vẻ bề ngoài làm cho mê hoặc mà!

Trong sạch của hắn được bảo tồn rồi.

"Tướng quân, kẻ này giả gái,

lén lút vào khuê phòng của Lê Tam cô nương!"

Vừa nghe thấy hai chữ "Tướng quân", Đào Sinh đầu đau như búa bổ.

Là Quan Quân Hầu ư?

Ông trời ơi, để cho hắn chết luôn đi!

Không, không, không, hắn cũng chỉ là một tên sai vặt thôi, mặc dù Quan Quân Hầu hay gặp công tử, nhưng chắc sẽ không nhớ đến hắn, mà hắn còn đang mặc đồ nha hoàn...

Đào Sinh tự an ủi bản thân thì nghe thấy tiếng bước chân xa dần.

Đi mất rồi à?

Ừ, Quan Quân Hầu anh minh uy vũ, hơn cả vạn người, chắc chắn không thèm để tâm đến mấy chuyện thế này. Cứ để cho tên vũ phu này thẩm vấn, hắn có chết cũng chết bất khuất, thể nào cũng không tiết lộ thân phận thật của hắn.

"Đưa hắn vào phòng đi."

Đào Sinh xây xẩm mặt mày, suýt nữa nhắm mắt tắt thở.

Tiếng cửa lạch cạch đóng lại.

Thiệu Minh Uyên ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Đào Sinh, giọng nói lạnh lùng như tuyết trên đỉnh núi: "Giả gái? Vào khuê phòng của Lê Tam cô nương?"

Mỗi câu lại lạnh thêm một phần.

Đào Sinh thà chết cũng bất khuất không đầu hàng, cúi gằm đầu.

"Ai phái ngươi đi?"

"Dạ, chính là ta..." Kiên quyết không khai ra công tử.

"Không phải." Thiệu Minh Uyên khẳng định, lạnh nhạt nói: "Ngẩng đầu lên."

Không ngẩng lên đâu, không ngẩng đầu lên đâu, có chết cũng không ngẩng lên đâu!

Đào Sinh run rẩy cả người, oai phong của Tướng quân đại nhân tỏa ra găm vào người hắn.

Đúng lúc này, có người ở ngoài cửa truyền lời: "Tướng quân, Trì công tử đến ạ, đang chờ người ở ngoài."

Thiệu Minh Uyên đứng lên, không nói lời nào đi ra ngoài.

Nghe được tiếng đóng cửa, suýt nữa thì Đào Sinh khóc òa lên.

Công tử ơi, người đến thật đúng lúc, trễ thêm chút nữa thì tiểu nhân không chống đỡ nổi.

Thiệu Minh Uyên vừa đi vào nhã thất, Trì Xán đã lập tức đứng lên: "Đình Tuyền, cho ta mượn hai người!"

Chương 194: Không biết xấu hổ