Thiều Quang Mạn

Chương 194: Không biết xấu hổ



Chương 194: Không biết xấu hổ

Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Mượn người?"

"Đúng, cho ta mượn hai người thân thủ tốt, ta đi gϊếŧ người." Gương mặt Trì Xán rất gấp gáp nhưng giọng hỏi lại hời hợt.

Người bạn nhỏ Thiệu Minh Uyên tỉnh bơ: "Có thể hỏi là đi gϊếŧ ai được không? Dù sao đây cũng là ở kinh thành, dưới chân thiên tử, gϊếŧ người phải chịu trách nhiệm."

"Gϊếŧ tên háo sắc còn phải chịu trách nhiệm à? Gϊếŧ cũng phí công!" Gương mặt Trì Xán lạnh lẽo ngang tàn.

Thiệu Minh Uyên kinh hãi: "Có kẻ dám vô lễ với huynh?"

"Khụ, khụ, khụ!" Trì Xán ho kịch liệt, xuôi xuôi thì căm tức nhìn Thiệu Minh Uyên, cả giận: "Thiệu Minh Uyên, huynh nghĩ cái gì vậy?"

Tiểu tử này đang nghĩ cái gì vậy.

Thiệu Minh Uyên vô tội sờ mũi: "Nhìn huynh tức đến vậy thì ta cũng chỉ nghĩ được thế thôi. Không thì tên háo sắc nào lại khiến huynh tức đến thế cơ chứ?"
Bạn tốt tuyệt đối không phải là người gặp chuyện bất bình chẳng tha, chuyện này chàng rất rõ ràng.

"Huynh đừng nhiều lời nữa, trễ hết cả việc bây giờ!"

Thiệu Minh Uyên không nhúc nhích chút nào: "Tên háo sắc ở đâu ra?"

Đây là đi gϊếŧ người, không phải dắt ngựa đi dạo, chàng phải có trách nhiệm với thuộc hạ của chàng.

"Nói thật với huynh vậy, ta tình cờ đi qua Lê phủ, đúng lúc thấy một tên háo sắc bắt một vị tiểu nương tử vừa đi ra khỏi Lê phủ. Đình Tuyền, không phải huynh ghét nhất những chuyện như thế à, mau mau chọn cho ta hai người thân thủ thật tốt. Huynh không biết đâu, tên khốn kiếp kia hành động rất quen tay, vác người còn chạy nhanh hơn ma đuổi đấy!"

Thiệu Minh Uyên cũng hơi cảm thấy có gì sai sai: "Người cũng chạy mất rồi, huynh còn định đi đâu tìm nữa?"
"Không đi đâu hết, trông nom ở cửa Lê phủ thôi. Tên đó mà xuất hiện lại thì một đao chém chết là yên tâm."

Thiệu Minh Uyên yên lặng một chút rồi hỏi: "Thế còn vị tiểu nương tử bị bắt đi thì sao?"

Trì Xán nói như thể hiển nhiên: "Đấy có phải điểm chính đâu. Trọng điểm là phải gϊếŧ chết tên háo sắc, để sau này hắn đừng hại người nữa là được."

Chàng đâu có phải loại người thích xen vào việc của người khác. Đừng nói tên háo sắc kia bắt mất Đào Sinh, kể cả là một tiểu nương tử thật sự thì chàng cũng chẳng rảnh mà lo.

"Được rồi." Thiệu Minh Uyên gật đầu.

Hóa ra là vì Lê cô nương.

"Thập Hi, tiểu nương tử bị bắt đi dĩ nhiên cũng quan trọng rồi. Nếu nàng ta đi ra từ Lê phủ, mà tự nhiên mất tích như vậy thì Lê cô nương cũng sẽ gặp chuyện phiền phức." Thiệu Minh Uyên nhắc nhở.
Trì Xán hơi sững lại, sau đó không phục hậm hực.

Thiệu Minh Uyên bị rảnh à, nghĩ nhiều chuyện thế có mệt không?

Nhưng mà hình như cũng có lý.

"Không sao, bây giờ huynh phải nhanh nhanh cho ta mượn người mới phải." Cứ cho là nói có lý thì người bị bắt cũng là Đào Sinh, cái hậu họa này cũng không xảy ra được.

Thiệu Minh Uyên phức tạp nhìn Trì Xán một cái, xoay người: "Đi với ta."

Thấy bạn tốt có vẻ đồng ý, Trì Xán hài lòng cười cười, hăm hở đi theo.

Đi đến một gian phòng ở hậu viện, Thiệu Minh Uyên mở cửa.

"Tới đây làm gì? Mượn người còn phiền như vậy!" Trì Xán đi vào nhìn một cái, lập tức đóng sầm cửa lại, xoay người rời đi.

Thiệu Minh Uyên đặt tay lên bả vai chàng, nhẹ giọng: "Thập Hi?"

Trì Xán ho nhẹ, nhìn Thiệu Minh Uyên, nghiêm mặt: "Đình Tuyền, đột nhiên ta thấy hay là bớt xen vào chuyện của người khác thì hơn, tránh chuốc phiền cho mình mới phải nhỉ? Khụ, khụ, còn tên háo sắc kia thì để hắn tự sinh tự diệt vậy, thể nào cũng có nhân sĩ hiệp nghĩa ăn no rửng mỡ đi xử lý hắn thôi."

Thần Quang đứng trong nhà: "..." Tên háo sắc tự sinh tự diệt là nói hắn à?

Đào Sinh: "..." Hắn mơ hồ cảm thấy điềm gở, có vẻ sẽ xảy ra ngay thôi.

Thiệu Minh Uyên vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Thập Hi, huynh có biết người bên trong không?"

"Không biết." Trì Xán nói nhưng lòng giật thon thót, liếc xéo Thiệu Minh Uyên: "Ta nói này Đình Tuyền, huynh có ý gì à? Tìm huynh mượn người huynh đã nói rõ nhiều lời rồi, giờ còn hỏi kỳ quặc như vậy."

Thiệu Minh Uyên ôn hòa cười cười: "Không biết thì tốt rồi." Sau đó chàng quay vào, vô cảm nói: "Thần Quang, băm nát cái kẻ không biết xấu hổ dám giả gái lén lút lẻn vào khuê phòng của cô nương nhà người ta rồi ném cho chó ăn đi!"

Trì Xán: "..." Ai lại làm thế bao giờ, không phải bình thường Thiệu Minh Uyên vẫn rất mềm mỏng lễ độ à?

Nhất định là định dọa chàng!

"A --" Bên trong truyền ra một tiếng hét thảm.

Trì Xán biến sắc, nhấc chân đá văng cánh cửa, đi phăm phăm vào trong đẩy Thần Quang sang một bên: "Cút ngay!"

Không đẩy được.

Tiểu phu xe không nhúc nhích gì nhìn Tướng quân đại nhân nhà mình.

Thiệu Minh Uyên hơi gật đầu, lúc này Thần Quang mới lui sang một bên.

Trì Xán vỗ Đào Sinh.

Đào Sinh giàn giụa nước mắt: "Công tử, đau chết tiểu nhân rồi."

Một chất lỏng không rõ nguồn gốc rơi vào tay Trì Xán.

Gương mặt tuấn tú của Trì Xán tối lại, lạnh lùng nói: "Hay cứ băm nát rồi cho chó ăn đi!"

Nắm chặt tay lại rồi buông ra vài lần, Trì công tử mới tỉnh táo lại, hỏi Thiệu Minh Uyên: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Thiệu Minh Uyên trầm mặt: "Thập Hi, cái này ta phải hỏi huynh mới đúng. Sao huynh lại để cho tên sai vặt giả thành nha hoàn đến chỗ Lê cô nương làm gì?"

Trì Xán không được tự nhiên, cũng không đưa ra được một lời giải thích hợp lý: "Ta sai tên sai vặt đưa cho nha đầu hai hộp Vân Sương cao thôi. Không sau này nha đầu đi ra ngoài dọa người khác thì sao bây giờ?"

"Chỉ để đưa hai hộp Vân Sương cao?" Thiệu Minh Uyên kinh ngạc.

Có cả trăm cách để đưa hai hộp Vân Sương cao cho người ta, tại sao lại chọn cách không biết xấu hổ nhất vậy?

Trì công tử chướng mắt trước cái nhìn của bạn tốt dành cho mình, bình mẻ không sợ vỡ nói: "Không thì còn cách nào à? Nếu còn cách khác thì ta còn để gã sai vặt làm thế à?"

Chẳng lẽ phải để chàng đi.

Không đúng, chàng đang nghĩ bậy bạ gì thế này?

"Vậy huynh thì sao, thuộc hạ của huynh thế là thế nào đấy? Nếu không được huynh phân phó thì làm sao hắn lại đi lang thang bên ngoài Lê phủ như thế được?"

Thiệu Minh Uyên điềm nhiên nói: "À, bây giờ hắn không phải thuộc hạ của ta, mà là phu xe của Lê cô nương."

Trì Xán ngẩn người.

Phu xe? Đây là chuyện từ bao giờ rồi? Sao chàng không biết gì hết?

Thiệu Minh Uyên nhìn chàng, nghiêm túc: "Thập Hi, hôm nay huynh làm vậy có chút không biết xấu hổ, sẽ gây phiền cho Lê cô nương."

"Lại gây phiền toái? Nếu hôm nay không có tên phu xe thuộc hạ kia của huynh thì ai lại phát hiện ra chuyện này cơ chứ?"

"Không có chuyện gì là tuyệt đối cả. Ta có thuộc hạ làm phu xe, người khác cũng có thể có."

Trì Xán: "Nhưng thuộc hạ người khác cũng không làm phu xe cho Lê cô nương. Đình Tuyền, huynh không thấy huynh quá bận tâm vào chuyện này à?"

Tại sao cũng nhìn chòng chọc vào cải trắng tươi tắn xinh xắn mà chàng nhặt được như thế?

"Ừ, ta là người thích bận tâm mà." Hơi thấy phiền về những lời tranh cãi vô lý của bạn tốt, Thiệu Minh Uyên thản nhiên đáp.

Trì Xán liếc mắt, dắt tên sai vặt nhà mình hồi phủ.

"Ta nuôi ngươi thì được ích lợi gì cơ chứ!" Vừa vào nhà, Trì Xán đã đạp cho Đào Sinh một cước: "Mau cút xa xa cho ta khuất mắt."

Đào Sinh khoe ra bảo vật là bức thư, dâng lên công sức quý giá của hắn: "Công tử, người nhìn đi, đây là thư cảm ơn của Lê Tam cô nương đấy, gửi cho Đại cô nương, tiểu nhân đã cố gắng giữ được."

"Cái gì mà lại đưa cho Đại cô nương cơ chứ, đưa ra đây!" Trì Xán giật lại bức thư, không nhịn được hơi nhếch nhếch môi.

Chàng phải xem qua xem nha đầu kia định nói cái gì.

Trì Xán cẩn thận mở thư ra, thấy Đào Sinh hau háu nhìn mình, nghiêm mặt: "Cút ra chỗ khác!"

Đào Sinh xị mặt lùi ra xa một chút.

Trì Xán nhìn xuống, chỉ thấy trên bức thư có mấy chữ được múa bút phóng khoáng: "Trì Xán, ngươi không biết xấu hổ!"

Chương 195: Ta nuôi muội