Thiều Quang Mạn

Chương 195: Ta nuôi muội



Chương 195: Ta nuôi muội

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Khóe miệng nhếch lên của Trì Xán đông cứng lại, ánh mắt nhìn mấy chữ ngắn ngủi kia như tóe ra lửa.

Trì Xán, ngươi không biết xấu hổ!

Đây là nói chàng à?

Nha đầu chết tiệt kia ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám gọi thẳng tên chàng ra như thế? Rõ ràng lúc đầu còn gọi chàng là Trì đại thúc, giờ dám kêu thẳng Trì Xán rồi à?

Lại còn bảo chàng không biết xấu hổ, chàng không biết xấu hổ chỗ nào? Đúng là nha đầu không biết phải trái!

Đúng rồi, còn có tên khốn Thiệu Minh Uyên kia nữa, cũng bảo chàng không biết xấu hổ. Hai cái người này bàn bạc kỹ càng với nhau rồi phải không? Lại còn loanh quanh trước mặt chàng chơi cái trò thần giao cách cảm đấy chứ!

Trì Xán giận đến đi đi lại lại trong phòng.

Đào Sinh thấy tình hình không ổn thì lặng lẽ lùi từng bước về sau.
Hối hận quá, biết vậy thì đã biến ra ngoài từ trước rồi, sao lại tò mò thế làm gì, lại còn muốn xem phản ứng của công tử sau khi đọc thư mới ngu chứ.

Mắt thấy đã gần đến cửa rồi thì Trì Xán đột ngột nhìn sang, đằng đằng sát khí nói: "Đào Sinh, lại đây!"

Đào Sinh tay nắm chặt cánh cửa, tươi cười: "Công tử, người cứ nói đi ạ."

Bây giờ mà không chạy thì thôi đấy, chờ công tử bình tĩnh lại thì quay lại xin lỗi, nếu không mạng nhỏ cũng đành bỏ lại nơi đây.

Trì Xán nhíu mày cười khẩy: "Muốn chạy phải không? Ta ném đống bạc vụn ngươi giấu ở đáy chậu nước sau nhà cho chó ăn bây giờ đấy!"

"Công tử ơi, người hiểu nhầm rồi, tiểu nhân muốn rót cho người chén trà mà." Đào Sinh hấp tấp rót một chén trà, đến cạnh Trì Xán.

Trì Xán hiển nhiên không có tâm trạng uống trà, trầm mặt hỏi Đào Sinh: "Ta hỏi ngươi, ngươi đi gặp Lê cô nương thì có chuyện gì xảy ra không?"
"Chuyện gì ạ?" Câu hỏi này của công tử phạm vi có vẻ hơi rộng, Đào Sinh suy đi tính lại cẩn thận rồi do dự nói: "Lê cô nương thấy hộp Vân Sương cao người tặng thì nhìn khá lâu."

"Thế à?" Tâm trạng Trì Xán có vẻ không ổn lắm.

Lại còn thấy hiếm lạ vật đồ chàng đưa thế cơ à? Đúng là thiếu kiến thức, tiểu gia còn nhiều thứ tốt gấp vạn lần.

"Phải ạ." Đào Sinh gật đầu lia lìa: "Sau khi Lê cô nương nhìn xong thì viết thư ngay cho người đấy."

Trì công tử: "..." Mẹ kiếp, tên sai vặt của chàng đúng là não úng rồi.

Thấy chủ tử mãi không nói gì, bầu không khí căng thẳng không sao thở được, Đào Sinh dè dặt hỏi: "Công tử, tiểu nhân có thể cút được chưa ạ?"

"Cút ngay đi!" Trì Xán không thèm nhìn Đào Sinh, ánh mắt vẫn đốt cháy những dòng chữ kia, càng xem càng bực.

Rốt cuộc thì nha đầu kia phát hiện ra sơ hở của Đào Sinh như thế nào? Không được, chàng phải đi hỏi!
Trì Xán bật dậy, lại cảm thấy đầu óc choáng váng, ngã về chỗ.

Cảm nắng chết tiệt, sao vẫn chưa khỏi hết?

Trì Xán muốn tự mình đi hỏi cho ra nhẽ, nhưng lực bất tòng tâm, đành đặt tạm sang bên.

Còn Kiều Chiêu thì đang bực bội trong lòng.

Trì Xán điên rồi phải không, dám để gã sai vặt cải trang thành nha hoàn chui vào phòng nàng!

Kiều cô nương không đành lòng nhớ lại tâm trạng lúc phát hiện ra "nha hoàn" kia là hàng giả.

Nàng lớn bằng này rồi, sống tận hai đời, cũng có thể coi là người không câu nệ lề giáo, nhưng chưa từng tai nghe mắt thấy cái chuyện kì quái như vậy!

Bực nhất chính là, cho dù nàng có phát hiện ra rồi, thì vẫn chỉ có thể giả bộ không biết, nếu không chuyện mà vỡ lở ra hay phải biết.

Kiều Chiêu uống mấy ngụm trà, vẫn bực bội khó xuôi, phân phó A Châu: "Nói cho bên gác cửa, sau này có nha hoàn nào đấy từ phủ Trưởng Công Chúa thì đừng có cho vào nữa."

Chỗ Kiều Chiêu cũng tạm coi như sóng yên biển lặng, bên Đông viện lại có chút căng thẳng, truyền ra tin tức Đại cô nương Lê Kiểu bị bệnh.

Lê Huy lưỡng lự trước cửa Đông viện hồi lâu, đại nha hoàn Xuân Phương của Lê Kiểu chạy ra thu quần áo thấy thì bèn chạy đến hỏi: "Tam công tử, ngài đến gặp cô nương của chúng ta à?"

Lê Huy gật đầu.

Xuân Phương rất vui: "Vậy Tam công tử mau vào đi, cô nương của chúng ta mà thấy người thì nhất định sẽ rất vui."

Lê Huy do dự hiếm hoi, hỏi: "Cô nương các ngươi sao rồi?"

"Tinh thần không tốt lắm ạ, cả ngày chỉ nằm ngủ thôi."

Lê Huy nghe vậy thì biến sắc, cất bước đi vào.

Vừa vào cửa, một mùi thuốc đã xộc đến.

"Đại tỷ." Lê Huy đi đến cạnh giường, lo lắng.

Lê Kiểu mở mắt: "Tam đệ, đệ đến à."

Nói đến đây, nước mắt ứa ra.

Lê Huy hơi hoảng: "Đại tỷ, sao tỷ lại khóc?"

"Không, ta cứ tưởng đệ vẫn giận ta."

"Sao lại thế được? Ta biết Đại tỷ lo cho chúng ta mới lên tiếng ngăn cản, tất nhiên ta không giận tỷ rồi."

Mặc dù không giận, nhưng hơi thấy mất mát.

Cho dù có là tỷ đệ ruột tình cảm sâu sắc, vẫn còn có một điều khó ai động đến được. Trên đời này có vô số thứ có thể nhượng bộ, nhưng có một số thứ không thể thỏa hiệp, ví dụ như tôn nghiêm và cốt cách, ví dụ như tình thân huyết mạch tương liên.

Lê Kiểu cười yếu ớt: "Không có là tốt rồi. Tam đệ, ta quá lo cho đệ, cứ nghĩ đến việc đệ có thể bị liên lụy rồi gặp chuyện, ta thấy hoảng sợ vô cùng, cũng không phải là không muốn xả giận thay cho Tam muội."

Lê Huy gật đầu: "Ta biết."

Rồi cậu nghiêm túc nói: "Nhưng lời của Đại tỷ có chỗ không ổn, dù ta có xảy ra chuyện gì thì cũng không phải là do bị liên lụy. Cả tổ chim rơi xuống đất thì còn được mấy quả lành? Nhà chúng ta do từng người thân xây dựng nên, nếu nhưng có một người trong nhà gặp chuyện mà những người khác mặc kệ không để ý thì nhà cũng không phải là nhà. Nhà đã không còn, những người khác trong nhà còn có thể có được kết cục tốt à?"

Lê Kiểu nghẹn họng trân trân nhìn, lúc sau mới nói: "Ta không nghĩ nhiều như Tam đệ."

Tam đệ đúng là trưởng thành, học thánh nhân nói những lời như vậy, học đến ngu cả người rồi.

Lê Huy khẽ mỉm cười: "Đệ cũng chỉ nghe tổ mẫu nói thôi."

"Tổ mẫu nói?"

"Dạ, đệ cảm thấy tổ mẫu nói rất có lý, Đại tỷ thấy sao?"

"Tất nhiên..." Lê Kiểu miễn cưỡng cười gượng.

"Đại tỷ cũng đừng nghĩ nhiều, đại phu đã nói rồi, tỷ có quá nhiều ưu tư, dồn nén bí bách trong lòng."

"Ta biết, Tam đệ không cần lo lắng." Lê Kiểu càng bực bội trong lòng.

Tam đệ nói vậy chẳng phải ý chỉ nàng nghĩ ngợi linh tinh rồi tự đày đọa bản thân?

Trước kia Tam đệ cũng không như vậy, tất cả là vì Lê Tam...

Lê Kiểu tự nhiên giận cá chém thớt đổ hết lên đầu Kiều Chiêu, nghĩ đến việc giờ Kiều Chiêu đã bị hủy dung, tâm trạng lại tốt hơn hẳn.

Có tài hoa nữa thì thế nào cơ chứ? Nữ tử không có thanh danh tốt, lại còn không có dung mạo tốt, nửa đời sau chẳng biết thê thảm đến mức nào đâu.

"Đại tỷ nghỉ ngơi cho khỏe, ta về trước đây."

"Xuân Phương, tiễn Tam công tử."

"Không cần." Lê Huy khoát tay, đi ra ngoài.

Lê Kiểu nháy mắt ra hiệu cho Xuân Phương.

Xuân Phương lặng lẽ đi theo, không lâu sau quay về bẩm báo: "Đại cô nương, Tam công tử đến chỗ Tam cô nương rồi."

Lê Kiểu tức đến trắng bệch cả mặt, oán hận: "Được rồi, ta biết rồi, ngươi lui đi!"

Chờ Xuân Phương ra ngoài, Lê Đại cô nương cầm chiếc gối mềm ra sức đập vào thành giường, hồi lâu mới tức tối nằm xuống.

Bên Tây viện, Kiều Chiêu chờ một lúc lâu vẫn không thấy Lê Huy nói gì, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Tam ca hôm nay đến có chuyện gì vậy?"

Lê Huy đỏ hết hai tay, hít thầm một hơi hạ quyết tâm, đột ngột nắm lấy tay Kiều Chiêu: "Tam muội, muội đừng lo lắng, sau này ta sẽ nuôi muội."