Thiều Quang Mạn

Chương 196: Gặp lại Giang Viễn Triều



Chương 196: Gặp lại Giang Viễn Triều

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Hả?

Kiều cô nương như vừa ngủ mơ, nghi ngờ rằng mình nghe nhầm.

"Ta nói là, sau này ta sẽ cố gắng học hành, tranh thủ sớm thi đỗ Tiến sĩ, rạng danh dòng họ, sau đó có thể bảo vệ mọi người." Lê Huy nói xong mấy lời này mặt đã đỏ bừng bừng, không chờ Kiều Chiêu đáp lại đã co chân chạy biến.

Kiều Chiêu sững người hồi lâu rồi mỉm cười.

Không bao lâu sau, Hà thị mắt đỏ hoe ghé đến: "Chiêu Chiêu, con đỡ hơn chút nào chưa?"

"Con rất ổn. Nương, nương nhìn đi, vết thương đã khép lại rồi." Kiều Chiêu ngửa mặt cho Hà thị nhìn.

Hà thị nhìn qua, mắt càng đỏ hơn.

Vết thương kia kết vảy, màu sắc sậm hơn, nhìn càng nhức nhối.

Ôi con gái như hoa như ngọc của bà! Thuốc của Lý thần y thực sự sẽ giúp vết thương trên mặt Chiêu Chiêu không để lại sẹo chứ?
Kiều Chiêu tất nhiên cảm nhận được tấm lòng thương yêu con gái hết mực của Hà thị, không đành lòng nhìn bà đau buồn, kéo kéo cánh tay của bà: "Nương yên tâm đi mà, Lý gia gia là ai chứ? Chính là vị thần tiên sống có thể diệu thủ hồi xuân đấy, một vết sẹo mà cũng không xóa được ạ?"

Hà thị liên tục gật đầu.

Con gái nói rất có lý, bà cũng không nên lo nghĩ lung tung nữa.

"Chiêu Chiêu, lúc trước con bảo muốn để dành Vân Sương cao cho nương dùng... Ừm, đưa cho nương đi."

Thấy vẻ mặt kỳ lạ của Hà thị, Kiều Chiêu ra hiệu cho Băng Lục đi lấy Vân Sương cao, hỏi: "Nương muốn lấy Vân Sương cao làm gì thế?"

Lúc trước Thiệu Minh Uyên đưa qua mấy hộp Vân Sương cao, nàng đưa cho Hà thị, Hà thị mãi không chịu nhận.

Hà thị lúng túng đáp: "Cất đi thôi, Vân Sương cao đâu giống những thứ khác, có tiền cũng khó mua mà."
Kiều Chiêu không để tâm đến lời Hà thị, nhíu mày hỏi: "Ai bị thương thế ạ?"

Hà thị đông cứng cả người.

Không chờ bà bao biện linh tinh, Kiều Chiêu đã khẳng định hỏi tiếp: "Cha à?"

"Không, sao phụ thân con lại bị thương được –"

"Bởi vì con à?" Kiều Chiêu hỏi tiếp.

Hà thị hoàn toàn tiu nghỉu, thành khẩn thừa nhận: "Phải."

Con gái thông minh như vậy, đúng là khiến người ta vừa thấy kiêu ngạo vừa ưu tư.

"Cha sao rồi ạ? Để con đi xem."

Kiều Chiêu định đi thì bị Hà thị ngăn lại: "Chiêu Chiêu, con đừng đi. Phụ thân con thấy rất xấu hổ, không muốn con thấy nhất đấy."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện là thế này. Hôm nay trên đường trở về từ nha môn, phụ thân con muốn mua cho con mấy hộp son phấn nên chạy đến cửa hàng phấn son. Ai ngờ lại thấy hai phụ nhân bàn tán chuyện con của nương bị hủy dung. Phụ thân con nghe được tất nhiên là không vui, đôi co với người ta một phen. Ai ngờ hai ả phụ nhân kia quá thiếu dạy dỗ, không cãi được phụ thân con thì lại động chân động tay, cào xước mặt mũi phụ thân con. Sao lại có thể như thế chứ!"
Tướng công của bà ngọc thụ lâm phong, hai ả phụ nhân thô tục kia không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc à?

Kiều Chiêu: "..."

Chậm một lúc, Kiều Chiêu mới hỏi: "Rất nghiêm trọng ạ?"

Hai cha con đều bị hủy dung, muốn thành giai thoại cho người ta ca tụng à?

"Cũng không nghiêm trọng. Nhưng phụ thân con không vui lắm. Dù sao cũng bị thương trên mặt, ông ấy sợ bị người khác tưởng là do nương đánh, mang tiếng sợ vợ." Nói đến đây, Hà thị hơi kích động: "Ta mà là người đánh tướng công à? Sao vẫn còn trông mặt mà bắt hình dong như thế được."

Mặc dù nương của bà cũng thường cào xước mặt phụ thân nhưng bà cũng không thừa hưởng cái tính tốt đấy!

Kiều Chiêu tạm hiểu vết thương của phụ thân đại nhân, vừa cảm động lại vừa buồn cười: "Thế con không đến xem nữa, nương chăm sóc cha cẩn thận vậy."

Hai người nói chuyện một lúc thì Băng Lục bưng lên một cái hộp nhỏ: "Cô nương, Vân Sương cao đây ạ."

Kiều Chiêu nhìn qua rồi lắc đầu: "Cất cái này đi, lấy cái lúc trước ấy."

Hành động của Trì Xán thặt là khó hiểu, đưa cho nàng hai hộp Vân Sương cao, ai biết sau này định thế nào. Nhỡ đâu lần sau gặp lại ồn ào không vui, dựa vào tính cách của huynh ấy thì cũng dễ đòi nàng trả lại nguyên vẹn lắm, tốt nhất cứ cất đi đã. Còn mấy hôm Vân Sương cao mà Thiệu Minh Uyên sai Thần Quang đưa sang thì có thể yên tâm dùng.

Băng Lục nhìn hộp Vân Sương cao, nghi ngờ trong lòng: Không phải đều giống nhau à?

Nhưng trước giờ tiểu nha hoàn vẫn luôn hết mực nghe lời phân phó của cô nương, bèn đi đổi lại.

Mấy ngày lại trôi qua, lại đến ngày Kiều Chiêu đến am Sơ Ảnh.

Trên dưới Tây phủ đều nghĩ Tam cô nương sẽ tiếp tục xin nghỉ, ai ngờ nàng lại sửa soạn cẩn thận rồi đội mũ có mành che xuất môn.

Trời càng nóng lên, hương khách trên đường lên núi cũng không nhiều. Hai bên đường núi lợp bóng cây xanh, nhưng men theo từng bước đi thì mồ hôi vẫn thấm ướt lưng áo.

Băng Lục đau lòng hỏi Kiều Chiêu: "Cô nương, cô nương có nóng lắm không. Hay cứ bỏ mũ xuống, dù sao cũng không có ai."

"Không quan trọng." Kiều Chiêu thở hổn hển.

Nàng không để ý ánh mắt người khác, nhưng cũng không cần hù dọa người khác.

Thần Quang vẫn thẳng thớm đi cạnh Kiều Chiêu đột ngột hỏi: "Cô nương, người có dùng Vân Sương cao mà Tướng quân đưa sang không ạ?"

Từ khi bắt tận tay tên Đào Sinh giả gái kia, Thần Quang bỗng nhiên cảm thấy áp lực vô cùng.

Hắn đã tưởng mình đã cống hiến hết mình cho tương lai hạnh phúc của Tướng quân đại nhân rồi, ai ngờ còn có kẻ chơi lớn hơn, trực tiếp giả trang thành đàn bà phụ nữ đi gặp cô nương, đây chính là ăn gian mà!

Nhất định hắn phải cho Tam cô nương biết, Tướng quân nhà hắn mới là người nghĩ chu toàn nhất, cũng là người đầu tiên gửi Vân Sương cao, Trì công tử kia chỉ bắt chước theo thôi.

"Không dùng." Kiều Chiêu thành thật trả lời.

Thần Quang nghe vậy không vui lắm: Không dùng đồ Tướng quân đưa à? Chẳng lẽ lại dùng đồ Trì công tử đưa?

"Vậy người có dùng đồ mà cái thứ dở hơi dở hồn kia đưa không ạ?"

Kiều Chiêu kiên nhẫn cau mày: "Cũng không dùng."

Thần Quang nghe vậy thì yên tâm.

Cũng được, tạm thời hòa nhau.

Tất cả vì Tướng quân nhà hắn quá kín tiếng, ban đầu còn mượn danh thần y gửi cho Tam cô nương bao nhiêu là đĩnh bạc vàng lá, rõ ràng đều là Tướng quân tặng cho Tam cô nương mua xe ngựa mới, tiếc là Tướng quân lại không cho phép hắn nói.

Nghĩ đến đây, Thần Quang thở dài thườn thượt.

Trong lòng thật là khó chịu, nếu mà gặp lại cái tên sai vặt kia của Trì công tử thì phải đánh một trận cho bõ tức mới được.

"Ai?" Thần Quang đột ngột cảnh giác, đẩy Kiều Chiêu ra sau lưng mình trongnháy mắt, gạt sạch thần thái biếng nhác sang một bên, chăm chú nhìn một chỗ không dời mắt.

"Có cướp à? Có phải đánh cướp không?" Băng Lục sáng mắt lên, nhao nhao đòi thử.

Kiều Chiêu rất bình tĩnh, nhìn theo ánh mắt của Thần Quang.

Đám cỏ cây rục rịch, cách đó vài trượng là một nam tử trẻ tuổi vóc dáng cao lớn.

Giữa mặt trời rạo rực của buổi ngày hè, người nọ lại mặc một bộ áo đen lạnh lẽo, như hạ thấp hẳn nhiệt độ xung quanh, khóe môi nhếch lên hơi thoáng ý cười nhưng lại khiến người khác như được đắm mình trong gió xuân.

Thần Quang nhanh chóng nghĩ ngợi.

Thập Tam gia của Cẩm Y Vệ? Sao lại xuất hiện ở đây? Đúng rồi, hôm ấy Thập Tam gia còn làm phu xe cho Tam cô nương, hôm nay chẳng lẽ lại đến cướp việc của hắn?

Không ngờ rằng vị trí phu xe cho Tam cô nương lại nhiều có kẻ tranh giành như vậy!

Vừa nghĩ đến có một kẻ cạnh tranh, phu xe sành sỏi nào đó hăng máu cảnh giác cao độ.

Giang Thập Tam mà dám đi lên một bước, hắn sẽ liều mạng!

Kiều Chiêu tiến lên, nói với Thần Quang: "Chăm sóc cho Băng Lục cẩn thận, ta đi một lát sẽ trở lại."

Thấy Kiều Chiêu bước từng bước về phía Giang Viễn Triều, Thần Quang ngây như phỗng.

Chương 197: Không hề ngờ đến