Thiều Quang Mạn

Chương 197: Không hề ngờ đến



Chương 197: Không hề ngờ đến

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Chuyện này không như dự đoán! Giang Thập Tam không cựa quậy mà Tam cô nương tự đi lên, hắn phải làm gì bây giờ?

"Cô nương –" Thần Quang đưa ra quyết định trong nháy mắt, kiên định đuổi theo Kiều Chiêu.

Hắn phải trông chừng thay cho Tướng quân đại nhân!

Kiều Chiêu dừng lại: "Thần Quang, ngươi không cần đi theo ta, ta có chút việc muốn nói riêng với Giang đại nhân."

"Được, có gì cô nương cứ gọi tiểu nhân." Thần Quang ủ rũ trở về cạnh Băng Lục.

Kiều Chiêu đi đến trước mặt Giang Viễn Triều, hơi cúi người, giọng bình thản: "Giang đại nhân."

Nghe tiếng xưng hô này, không hiểu sao Giang Viễn Triều lại cảm thấy buồn rầu.

Thiếu nữ trước mặt, từng gọi hắn là Giang đại thúc, sau gọi là Giang đại ca, giờ lại gọi hắn là Giang đại nhân.
Trầm mặc thoáng qua, Giang Viễn Triều nói: "Lê cô nương, hôm ấy... là do ta quá hấp tấp, xin lỗi."

"Giang đại nhân khách khí rồi." Kiều Chiêu nói một vẻ xa cách.

Mặc dù, người này từng thổ lộ với nàng những lời đặc biệt kia, những chữ thẳng thắn mà nồng nhiệt biết bao, có lẽ bất kì cô nương nào nghe thấy cũng phải rung động trong lòng, nhưng nàng lại chỉ muốn cách xa người này hơn.

Chung tình với một người, đặc biệt chú ý đến từng tiểu tiết liên quan đến người ta. Nhưng điều nàng không muốn xảy ra nhất chính là một Cẩm Y Vệ biết nàng là Kiều Chiêu.

Nàng không phải tiểu cô nương mới biết rung động, nếu Giang Thập Tam từng ôm nỗi tương tư với Kiều Chiêu mà còn chưa làm một việc gì cho Kiều Chiêu, thì làm sao dám trông cậy hắn sẽ vì Lê Chiêu làm được cái gì cơ chứ?
Thân phận của hắn, mang đến nhiều phiền toái và tổn thương hơn.

Phát hiện vẻ lạnh nhạt của Kiều Chiêu, Giang Viễn Triều thở dài trong lòng, bình thản nói: "Lê cô nương, ta vẫn muốn hỏi lại câu hỏi hôm ấy, cô nương có quan hệ gì với Kiều cô nương?"

Kiều Chiêu lặng lẽ, hỏi lại: "Chuyện này rất quan trọng với Giang đại nhân à?"

Khi ấy giữa chốn núi rừng yên ả, hai người có thể cảm nhận hương hoa dại luồn qua thông xanh cỏ tươi, ve vuốt cõi lòng.

Nhưng Giang Viễn Triều lại cảm thấy thiếu nữ này gần ngày trước mắt mà xa cuối chân trời, giống như giấc mơ thê lương âm ỉ, tỉnh dậy lại quên hết sạch, chỉ để lại trong lòng người ta thổn thức khó lòng giải thích.

Hắn nói: "Rất quan trọng, ta nhất định phải biết."

Sao mà không quan trọng được, từ khi thấy cái hà bao ấy, đêm nào hắn cũng thao thức trằn trọc trở mình, chờ mãi mới đến ngày hôm nay, để hỏi được một đáp án.
"Cũng không có quan hệ gì." Kiều Chiêu nói.

Giang Viễn Triều nhìn nàng chằm chằm, hiển nhiên đáp án này không khiến hắn hài lòng.

Để giảm bớt phiền phức vô nghĩa, Kiều Chiêu nói tiếp: "Nếu như nói là có quan hệ gì, thì có lẽ ta và Kiều cô nương đều là nghĩa tôn nữ của Lý thần y."

Ánh mắt Giang Viễn Triều sâu lại, giọng nói không có cảm xúc nhưng lại khiến người ta cảm thấy đang đè nén thứ gì: "Nếu chỉ là nghĩa tôn nữ của Lý thần y, vậy, Lê cô nương, ngày hạ táng phu nhân Quan Quân Hầu hôm ấy, vì sao cô nương lại đi theo cả một đường, nhìn Kiều công tử mà khóc như vậy?"

"À, ta thích huynh ấy." Kiều cô nương không do dự đáp lại.

Biết chắc sẽ phải gặp lại Giang Viễn Triều, Kiều Chiêu đã sớm nghĩ qua vấn đề mà đối phương có thể hỏi.

Còn có lời giải thích nào tốt hơn à? Suy cho cùng, nàng cũng không nói dối, huynh trưởng của nàng, tất nhiên là nàng rất thích rồi.

Giang Viễn Triều á khẩu không đáp lại được.

Nha đầu này thực sự thích Kiều Mặc, hay là chỉ muốn chặn miệng của hắn đấy?

Hắn lấy lý do là "Ta thích nàng ấy" để trả lời câu hỏi của thiếu nữ trước mắt, mà người thiếu nữ này cũng dùng mấy chứ đó để trả lại cho hắn.

Sao lại có thể có cô nương giảo hoạt như vậy?

Vốn là một Cẩm Y Vệ giỏi thẩm tra, lần đầu tiên Giang Viễn Triều không dám chắc đáp án của đối phương có là thật hay không.

Giang Viễn Triều đi lên một bước, nhìn thẳng vào mắt Kiều Chiêu: "Thế tức là, chỉ cần là nghĩa tôn nữ của Lý thần y, sẽ có chiếc hà bao như thế à?"

Kiều Chiêu bướng bỉnh chớp mắt, hỏi ngược lại: "Không được à?"

Giang Viễn Triều giật giật khóe miệng.

Trước bộ dạng này của đối phương mà hắn vẫn cố gắng hỏi đến cùng, cứ có cảm giác mất sạch phong độ.

Có một số việc, cho dù có mất sạch phong độ, hắn cũng làm được.

Kiều Chiêu như biết được tâm tư của Giang Viễn Triều, giải thích thêm: "Hà bao như thế này, rất tiện cất mấy món đồ nhỏ, ta thấy Lý gia gia có một cái, cảm thấy thú vị và tiện lợi, nên làm theo thôi."

Lần này, Giang Viễn Triều trầm mặc hồi lâu, tựa như có đốm sáng rơi xuống tận cùng đáy mắt của hắn.

Hóa ra là như vậy.

Hóa ra... chỉ là như vậy.

Hắn cũng không biết đây là thất vọng hay là gì, miễn cưỡng cười: "Vậy Lê cô nương cũng học y thuật theo Lý thần y à?"

"Phải, Lý gia gia tặng ta rất nhiều sách thuốc." Kiều Chiêu ngước mắt nhìn trời, tủm tỉm cười: "Giang đại nhân, cũng không còn sớm nữa, đến am Sơ Ảnh muộn cũng không hay. Nếu đại nhân không còn chuyện gì khác thì ta xin cáo từ."

"Ờm, được." Giang Viễn Triều lặng lẽ nhìn thiếu nữ rời đi, cho đến khi không thấy bóng dáng của tiểu cô nương nữa thì mới rời núi, về nha môn Cẩm Y Vệ.

"Đại nhân, Đại Đô Đốc bảo khi nào người trở lại thì qua chỗ ngài ấy một chuyến." Giang Hạc bẩm báo.

Giang Viễn Triều khẽ gật đầu, đi ra ngoài.

Giang Hạc sờ cằm: Hôm nay đại nhân có vẻ không được vui.

"Nghĩa phụ tìm con ạ?"

"Sáng nay đi đâu?"

"Hôm nay cả nhà Âu Dương Ngự sử rời kinh đến phương Bắc, con sợ có chuyện gì xảy ra nên âm thầm đi theo canh chừng."

Giang Đường gật đầu: "Con nghĩ rất chu đáo, Âu Dương Hải cũng khá được lòng đám quan sĩ, nếu xảy ra chuyện gì thì Cẩm Y Vệ chúng ta lại phải gánh hết, tốt nhất cứ lo cho hắn yên ổn đến đất Bắc."

"Thập Tam cũng nghĩ vậy."

Giang Đường tán thưởng cười lớn: "May mà vi phụ có ánh mắt tốt, hôm ấy tình cờ xuất môn lại gặp con ở đầu đường, hôm nay mới có một người phụ trách đắc lực thế này."

"Nghĩa phụ quá khen rồi, đều là do nghĩa phụ chỉ dạy tỉ mỉ."

Giang Đường chân thành vui mừng: "Thập Tam, ta đã hỏi rồi, mùng tám tháng sau là ngày lành, các con đính hôn hôm đó đi."

"Dạ." Giang Viễn Triều rũ mắt nói: "Có lẽ Thập Tam cũng nên rời ra khỏi Giang phủ."

Giang Đường gật đầu liên tục: "Đúng là nên rời ra ngoài. Ha ha, vi phụ đã mua cho con một tòa trạch viện rồi, chờ các con thành thân thì vào đấy ở."

"Nghĩa phụ, Thập Tam đã mua một tòa trạch viện rồi, đang muốn nói với người."

"Con còn mua làm gì?"

"Dù sao cũng là Viễn Triều cưới vợ, sắp xếp ổn thỏa gia trạch là việc con phải làm."

Giang Đường nghe xong cũng không khăng khăng quyết định, cười nói: "Cũng tốt, khi nào đưa ta đến xem qua một chút, chỗ nào không ổn thì tìm người sửa chữa một phen."

Ngôi chùa trên ngọn núi mát rượi, thời gian chậm chạp trôi qua, chớp mắt đã đến chiều, Kiều Chiêu rời khỏi am Sơ Ảnh, về Lê phủ.

Người gác cửa thấy Kiều Chiêu thì vội nói: "Tam cô nương, vừa nãy có một vị cô nương đến thăm, đang chờ ngài ở sảnh khách đấy."

"Cô nương ở phủ nào?" Kiều Chiêu khẽ động trong lòng.

Chẳng lẽ là Khấu Tử Mặc?

"Nàng ấy nói là Đại cô nương phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa."

Kiều Chiêu run run khóe miệng, giọng lạnh lùng: "Không phải đã bảo chỉ cần người từ phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa đến thì đều bảo là ta không tiện gặp hay sao?"

Người canh cửa vô tội: "Nhưng khi ấy ngài giao phó là nha hoàn phủ Công chúa, không phải cô nương phủ Công chúa mà. Hơn nữa lão nô cũng bảo ngài không ở đây rồi, nhưng vị cô nương kia lại nói là có thể chờ."

Kiều Chiêu hít một hơi thật sâu.

Không tệ, nàng bảo là nha hoàn, bởi vì nàng không hề ngờ rằng, cõi đời này ngoại trừ đàn ông và phụ nữ ra, lại còn có kẻ như Trì Xán!

Chương 198: Trì cô nương giá lâm