Thiều Quang Mạn

Chương 198: Trì cô nương giá lâm



Chương 198: Trì cô nương giá lâm

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Trong sảnh khách, một lam y thiếu nữ có bóng lưng cao gầy thanh tú đang lười biếng chống tay nhìn tấm yên vũ đồ treo trên tường.

Kiều Chiêu vô cảm lại gần.

Nha hoàn mặc y phục hồng phấn nhắc nhớ: "Trì cô nương, Tam cô nương đến rồi."

Cô nương áo xanh quay lại.

Trong nháy mắt Băng Lục phải trầm trồ: "Trời ơi."

Tại sao lại có cô nương xinh đẹp đến vậy chứ? Còn ưa nhìn hơn vị Cửu công chúa kia nhiều ấy chứ!

Ơ, nhưng trông hơi quen...

"Trì cô nương, hay là chúng ta đến quán trà Ngũ Vị uống trà nói chuyện đi."

Trì Xán nhướn mày.

Đến quán trà à? Chàng không đi đâu, nhỡ phu xe của nha đầu này nhận ra thì làm sao?

"Ta muốn nếm thử trà tự tay Tam cô nương pha." Cô nương áo xanh nói, giọng nói không như những tiểu cô nương yểu điệu yếu ớt tầm thường mà thanh mát như gió, khiến người nghe thoải mái tinh thần.
Băng Lục ôm mặt.

Ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy, thật hy vọng cô nương sẽ kết giao với Trì cô nương.

"Chỗ ta không có trà." Kiều cô nương hơi sầm mặt.

Cô nương áo xanh cười một tiếng: "Nước lạnh cũng được, chỉ cần Tam cô nương rót, cái gì cũng được."

Kiều Chiêu: "..." Sao lại không biết xấu hổ như vậy!

Sợ làm loạn thêm thì người ngoài phát hiện ra gì đó, Kiều Chiêu đành nhượng bộ, gằn từng chữ: "Vậy mời Trì cô nương đến Nhã Hòa Uyển đi."

Trì Xán hài lòng cười cười, đứng dậy sóng vai đi cạnh Kiều Chiêu.

Kiều Chiêu chưa lớn hết, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, mà Trì Xán là một nam tử vóc dáng thường thường bậc trung, hai người đứng cạnh nhau, cao hơn nàng non nửa cái đầu.

Kiều Chiêu vẫn kiên nhẫn không nói gì, chân bước nhanh hơn.

Trì Xán lại tự tại hơn hẳn, nhàn rỗi nhìn ngắm viện tử của Kiều Chiêu: "Cây thạch lựu đươm trái quá nhỉ, không lâu nữa là ăn được rồi."
Thấy Kiều Chiêu không đáp lời này, chàng lại cười cười: "Ta thích ăn lựu, khi nào lựu chín thì nhớ dành phần cho ta."

Băng Lục kéo kéo ống tay áo của Kiều Chiêu.

Cô nương sao vậy? Từ lúc gặp Trì cô nương lại có vẻ không vui.

Nhưng nhìn Trì cô nương như vậy dường như rất thân quen với cô nương mà.

"Được rồi, Trì cô nương vào đây với ta." Kiều Chiêu dẫn Trì Xán vào phòng, cười cười: "Để ta rót nước cho Trì cô nương."

Thấy nàng đi ra ngoài, Trì Xán hơi ngạc nhiên.

Trông nha đầu có vẻ rất tức giận, thật sự tự tay rót nước cho chàng à? Không tiện thể rắc thêm thuốc tiêu chảy đấy chứ?

Kiều Chiêu đi ra ngoài, khẽ phân phó Băng Lục: "Em đến lầu Xuân Phong đi, tìm chưởng quỹ lầu Xuân Phong, chuyển lời cho ta đến Thiệu Tướng quân. Nếu Thiệu Tướng quân tiện thì mời Tướng quân đến quán trà gần Lê phủ chờ ta. Nếu Tướng quân đồng ý thì lặng lẽ báo lại cho ta."
Băng Lục không hỏi nhiều, giòn giã vâng lời rồi đi ra ngoài.

Kiều Chiêu tự mình bưng một ly nước vào.

Trì công tử ngây thơ không biết Kiều cô nương đã lặng lẽ đào sẵn một cái hố chờ chàng thấy trong phòng không còn người ngoài thì càng tự tại thoải mái, cười tít mắt: "Vào phòng rồi muội còn đội mũ làm gì? Thật sự không để người khác thấy được à?"

Kiều Chiêu thản nhiên: "Quên mất."

Vừa nghe có một vị như vậy đang chờ nàng, nàng tức giận còn chưa hết, làm sao còn tâm trí nhớ đến việc khác.

Vừa nói, nàng vừa thuận tay gạt mũ xuống, đặt sang bên cạnh, nhìn Trì Xán: "Trì... Hôm nay ngươi đến tìm ta là có chuyện gì?"

Trì Xán nhìn vào gò má phải của Kiều Chiêu, sa sầm.

Cải trắng tươi tắn xinh xắn như thế, chàng mới sểnh ra một lúc thôi mà đã bị người ta muối thành dưa thế này?

"Thế nào?" Kiều Chiêu nhướn mày.

"Hôm nay muội đến am Sơ Ảnh à?"

"Ừ."

"Không dọa sư thái người ta sợ à?"

Kiều Chiêu cố kiên nhẫn, hỏi: "Hôm nay ngươi tới vì tò mò chuyện này à?"

Trì Xán mất hứng: "Ngươi cái gì không biết, càng lúc càng không biết lớn bé, đây là thái độ đối xử với ân nhân cứu mạng muội đấy à?"

"Trì đại ca? Hay là Trì tỷ tỷ?"

Trì Xán cứng họng không đáp được: "Được rồi, đây cũng không phải chuyện quan trọng. Ta chỉ muốn hỏi muội một chút, sao muội lại có thể vô lương tâm như thế, viết bức thư kia là có gì ỳ?"

Kiều Chiêu nghe vậy thì sa sầm: "Vấn đề này đáng lẽ để ta hỏi mới phải."

"Ta cũng chẳng có ý gì mà, chỉ đưa cho muội hai hộp Vân Sương cao thôi. Muội đã không cảm kích, lại còn dám mắng tiểu gia –"

"Hóa ra chỉ thế thôi à?"

Trì Xán tức suýt giậm chân: "Không thì gì nữa? Muội đừng có mà nghĩ nhiều."

Chẳng lẽ là nghĩ chàng thấy thương thương à?

Kiều Chiêu cười cười: "Ta cứ tưởng là chủ tớ các huynh đều có sở thích đặc biệt."

Nghe lời của Kiều Chiêu, Trì Xán cũng không giận, bắt chéo chân nheo nheo mắt liếc xéo Kiều Chiêu: "Đạt được mục đích là quan trọng nhất, để ý đến cách làm nhiều làm gì? Tuổi còn nhỏ đã bảo thủ rồi."

Kiều Chiêu bái phục, than thở: "Vậy hôm nay huynh đến là muốn làm gì?"

Trì Xán chỉ tay: "Có một câu hỏi, tại sao muội lại nhìn ra sơ hở của tên sai vặt của ta?"

"Câu này khó trả lời đấy."

"Tại sao?"

Kiều Chiêu thở than: "Khắp người tên sai vặt của huynh toàn là sơ hở, huynh hỏi vậy thì thà hỏi là tại sao ta không bị mù còn dễ đáp hơn đấy."

"Nói tử tế!" Trì Xán định gõ trán Kiều Chiêu, nhưng tay giơ lên rồi lại không xuống tay được, đột ngột thu về, hai tai tự dưng đỏ ửng lên.

Cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, Kiều Chiêu nghi ngờ chớp mắt.

"Ít vòng vo thôi,

ta không có nhiều thời gian rảnh đâu." Trì Xán hắng giọng.

"Tư thế ngồi của hắn còn thô tục hơn cả nha hoàn không có quy củ nhất, làm sao mà khiến ta tin là nha hoàn xuất thân từ phủ Trưởng Công Chúa được. Lúc nhắc đến việc Trì Đại cô nương tham gia Phức Sơn xã, mắt lại còn đảo một vòng, cả người cứng ngắc, đây là phản ứng của kẻ đang nói dối. Nhưng thứ là ta dám khẳng định chắc chắn gì lại là hai hộp Vân Sương cao kia."

"Hai hộp Vân Sương cao thì có sơ hở gì chứ?"

"Có hai điểm sơ hở."

"Hai cơ á?" Trì Xán hơi ngạc nhên.

Mỗi hộp Vân Sương cao lại còn nhìn ra được hai điểm sơ hở à? Nha đầu này muốn lên trời à?

"Thứ nhất, là chất lượng của Vân Sương cao. Hai hộp Vân Sương cao mà gã sai vặt của huynh đưa đến giống của Thiệu Tướng quân đưa cho ta, đều là Vân Sương cao thượng hạng. Nếu thật sự là Trì Đại cô nương, đưa chút quà còn có thể, lại còn đưa Vân Sương cao chất lượng cao như vậy, ta tự biết mình không được cảm tình của người khác đến thế."

"Thiệu Minh Uyên cũng đưa muội Vân Sương cao?" Trì Xán cao giọng.

Kiều Chiêu: "..." Đây là trọng điểm đấy à?

"Muội dùng à?"

Kiều Chiêu lắc đầu.

"Thế nói nốt điểm thứ hai đi."

"Thứ hai, trên hộp Vân Sương cao có nửa dấu tay in lại do mồ hôi, nhìn đường vân thì không thấy giống của nữ tử."

Trì Xán nhìn tay mình theo bản năng.

Thế mà cũng biết à? Chàng chỉ cầm hơi lâu thôi mà.

Ừ thì, cầm đến lúc bị cảm nắng.

Trì công tử hơi cảm thấy mất mặt: "Được rồi, vậy ta đi đây."

"Ta tiễn huynh."

Trì Xán muốn phản đối nhưng vội véo chân mình, nhịn xuống.

Kiều Chiêu đưa Trì Xán đến tận ngoài Lê phủ.

"Muội về đi."

"Ta muốn đến tiệm trà mua chút trà bánh, cha ta thích ăn bánh trà xanh."

Trì Xán nhìn quán trà cách đó không xa, cười nói: "Thế ta cũng sẽ mua một chút nếm thử xem sao."

Kiều cô nương khẽ mỉm cười: "Được."

Nàng không có cách nào xử lý vị Trì công tử không kiêng nể điều gì này. Tốt nhất là để Thiệu Tướng quân bạn tốt của huynh ấy dạy dỗ một chút, không thì sau này khó mà thoải mái được.

Chương 199: Khấu Tử Mặc lại ghé thăm