Thiệu Minh Uyên ngồi chờ tại một chỗ gần cửa sổ trong quán trà, nhìn chằm chằm về phía Lê phủ, thấy thấp thoáng bóng dáng hai vị nữ tử đang dần tiến lại.
Hai vị nữ tử đều đội mũ có mành che, trong đó có một vị dựa vào dáng dấp và cách đi đứng thì hẳn là Lê cô nương. Vị còn lại vóc người cao gầy, tư thái đi bộ rất phóng khoáng, lại có cảm giác quen thuộc.
Thiệu Minh Uyên nhìn chằm chằm cô nương vóc người cao gầy kia trong giây lát, đột ngột đặt lại chén trà xuống bàn, để lại vài đồng rồi sải bước ra ngoài.
Trì Xán đi cạnh Kiều Chiêu hơi sững lại.
Sao Thiệu Minh Uyên lại có mặt ở đây?
Chàng cố ép ham muốn bỏ của chạy lấy người, thầm thì an ủi bản thân: Không được chạy, chạy là lộ ngay. Bây giờ chàng đang đội mũ có mành che, dựa vào tính tình cứng ngắc của Thiệu Minh Uyên, chắc chắn sẽ không nhìn chằm chằm một vị cô nương xa lạ đâu, thế thì càng không có khả năng nhận ra chàng. Đúng vậy, không thể nào nhận ra.
Trong lúc Trì Xán đang lặp đi lặp lại những lời trấn an bản thân,Thiệu Minh Uyên đã đi đến ngay cạnh, vô cảm gỡ xuống mũ có mành che của Trì Xán xuống.
Trì Xán đờ mặt.
Không thể thế được, cái gì mà chững chạc đàng hoàng cơ mà? Cái kẻ giữa đường giật mũ cô nương nhà người ta này là Quan Quân Hầu á?
"Lê cô nương còn việc gì khác không?"
Kiều Chiêu khẽ cười: "Không."
Thiệu Minh Uyên gật đầu: "Vậy để ta đưa cái tên phiền phức này đi, xin lỗi."
"Được."
Thiệu Minh Uyên chụp mũ lại lên đầu Trì Xán, xách chàng lên rồi rời đi.
Trì Xán giãy giụa: "Thiệu Minh Uyên, ngươi buông tay! Đồ khốn, không sợ truyền đi tiếng xấu giữa đường cậy mạnh cướp đoạt dân nữ à?"
Thiệu Minh Uyên vô cảm trả lời: "Cũng chỉ là hư danh mà thôi, ta không quan tâm đâu." "Thật sự không định buông tay hả? Ta sẽ kêu toáng lên đấy."
"Huynh có thể thử xem là huynh kêu nhanh hơn hay tay ta nhanh hơn, thực ra cũng không định đánh ngất huynh đâu mà." Thiệu Minh Uyên thản nhiên cảnh cáo.
Trì Xán tiu nghỉu, đến tận lầu Xuân Phong mới nhận ra: "Ta biết rồi, đây là nha đầu kia bán đứng ta đúng không?"
"Huynh đoán ra cơ à, ta ngạc nhiên đấy."
Trì Xán giận dữ: "Nha đầu lấy oán trả ơn này! Chờ lần sau, ta mà—"
"Nếu còn lần sau nữa thì ta đánh huynh cho không ai nhận ra đấy!" Thiệu Minh Uyên thản nhiên.
"Dựa vào đâu! Thiệu Minh Uyên, rốt cuộc thì huynh là bạn của ai?"
"Huynh. Nhưng huynh còn nói nhiều nữa là ta đánh ngất đấy."
Trì Xán tức nổ phổi: "Cái tên họ Thiệu kia, ngươi còn biết đúng sai hay không?"
"Ta không thể nào phân biệt phải trái với một người thích giả gái được!" Thấy hai người càng lúc càng đi xa, Kiều Chiêu lắc đầu cười cười, vào quán trà mua hai hộp bánh trà xanh rồi hồi phủ.
"Cô nương, đây là thiệp Đại cô nương phủ Khấu Thượng Thư gửi đến, nói nếu mai người có rảnh rỗi thì Khấu Đại cô nương sẽ ghé thăm."
Kiều Chiêu nhận lấy bái thϊếp trong tay A Châu, trầm ngâm một lát rồi viết lại một phong thư khác đưa cho nàng: "Gửi thiệp đến phủ Khấu Thượng Thư đi."
Hôm sau.
Khấu Tử Mặc ghé thăm từ sáng sớm, được A Châu dẫn thẳng đến Tây viện.
Kiều Chiêu bước đến chào đón: "Khấu cô nương, tỷ đến rồi."
Thời tiết tốt, ánh mắt trời như dát vàng lên gương mặt mịn màng của thiếu nữ, Khấu Tử Mặc không nhịn được nhìn về gò má phải của tiểu cô nương.
Vết thương trên gò má đã kết vẩy, màu sậm lại, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Khấu Tử Mặc dời mắt, dịu dàng cười nói: "Lê Tam cô nương, ta thấy sắc mặt của muội có vẻ tốt hơn nhiều rồi."
Kiều Chiêu vừa đi cạnh Khấu Tử Mặc về phòng vừa nói: "Phải, mấy hôm nay ăn uống rất ngon miệng, cũng không có chuyện cần bận tâm. Muốn sắc mặt không tốt cũng khó, chỉ là chỗ đã kết vảy thật là ngứa, chắc sắp tróc ra rồi."
"Muội đừng có sờ vào đấy, để nó tự tróc ra mới được."
"Ta biết rồi, đa tạ Khấu Đại cô nương."
Hai người vào phòng, ngồi xuống.
A Châu dâng trà, lui sang một bên.
Khấu Tử Mặc rút ra một chiếc hộp trang sức từ ống tay áo, đưa sang: "Lê Tam cô nương, hôm qua gia đình Vi Vũ đã rời kinh rồi. Ta đi đưa tiễn muội ấy, muội ấy giao cái này cho ta, muốn ta chuyển cho muội, để làm vật lưu niệm."
Nói đến đây, khóe mắt Khấu Tử Mặc hơi ửng đỏ, thở dài: "Lần này Vi Vũ đi rồi, e là sau này cũng chẳng có cách nào gặp lại."
"Phương Bắc cũng không xa kinh thành là bao, sau này chưa chắc đã không có cơ hội gặp lại."
"Nói cũng phải, nhưng mà thực ra lớn bằng ngần này rồi mà ta cũng chưa rời kinh lần nào, không biết bên ngoài như thế nào nữa."
Kiều Chiêu cười cười: "Ta lại đi một vòng phía Nam rồi. Nếu Khấu Đại cô nương muốn nghe thì ta sẽ kể một chút."
Khấu Tử Mặc hơi kinh ngạc.
Vòng xã giao chốn kinh thành lớn đến vậy, nhưng chuyện Lê Tam cô nương bị bắt cóc ai ai cũng biết, đối với bất kỳ vị cô nương nào mà nói, đây là chỗ đau tuyệt đối không được động vào, không ngờ Lê Tam cô nương lại thông suốt như vậy.
Thấy Khấu Tử Mặc yên lặng, Kiều Chiêu nói liên tục.
Nàng ở phía Nam rất lâu, từng theo tổ phụ du ngoạn sông núi nhiều nơi, mô tả kỹ càng nhập tâm vô cùng, khiến người ta sinh ra cảm giác lạc vào chốn thần tiên kỳ ảo.
Khấu Tử Mặc nghe đến xuất thần.
"Cô nương, phải thoa thuốc rồi." A Châu nhắc nhở.
Kiều Chiêu ngừng lại, áy náy cười cười với Khấu Tử Mặc: "Khấu Đại cô nương chờ một chút, ta đi thoa thuốc đã."
Nàng đứng dậy vào phòng, không lâu lắm thì lại có tiếng A Châu thốt lên: "Cô nương, vết thương của người –"
Khấu Tử Mặc ngồi ngoài cũng căng thẳng, cách bức rèm hỏi: "Lê Tam cô nương, muội không sao chứ?"
Bên trong không có tiếng gì.
Khấu Tử Mặc cảm thấy không ổn, giọng nói cao hẳn lên, xen chút khẩn trương: "Lê Tam cô nương, muội làm sao vậy?"
Một lúc sau thì Kiều Chiêu mới đáp lại: "Là phần vảy kết trên miệng vết thương tróc ra, hơi giật mình."
Tróc ra?
Khấu Tử Mặc càng căng thẳng, không nhịn được đi vào trong: "Không sao chứ?"
Rèm được vén lên, Kiều Chiêu đi ra, Khấu Tử Mặc nhìn vào gò má phải của nàng, thốt thành tiếng.
Lúc này, vết thương trên gò má đã lành hẳn, vẩy cũng tróc ra, lộ ra da thịt hồng nhìn, còn tươi non hơn phần còn lại trên gương mặt.
Khấu Tử Mặc giật mình không nói nổi thành lời, Kiều Chiêu cười cười: "Chắc còn phải dùng thêm ít thuốc, thì mới khôi phục hoàn toàn như ban đầu được."
"Đúng là không để lại sẹo thật." Khấu Tử Mặc không kìm nổi giơ tay ra, định chạm vào gò má của Kiều Chiêu, đến lúc đầu ngón tay sắp chạm tới thì giật mình tỉnh lại, đỏ bừng mặt: "Xin lỗi, ta thất thố rồi."
Sao mà nàng không thất thố được, ngày hôm ấy nàng tận mắt nhìn vết thương trên mặt Lê Tam cô nương, nghiêm trọng biết bao. Cho dù có dùng Vân Sương cao tốt đến mấy thì cũng sẽ để lại sẹo. Sao giờ mới có bảy tám ngày trôi qua, đã tốt như thế rồi?
Trên đời này thực sự có thứ thuốc trừ sẹo diệu kỳ như vậy?
Nếu vậy, vết bỏng trên mặt biểu ca, có phải cũng có cơ hội lành hẳn không?
Không, vết bỏng và vết thương ngoài da không giống nhau, nàng không nên kỳ vọng quá nhiều.
Nhưng mà, cho dù không thể lành hẳn, nhưng cải thiện được phần nào cũng là tốt rồi.
Nghĩ đến Kiều Mặc, Khấu Tử Mặc đau đến nhói lòng, lặng lẽ gạt ưu tư sang bên, nói với Kiều Chiêu: "Lê Tam cô nương, thuốc trừ sẹo mà muội dùng có tác dụng với vết bỏng không?"
"Có."
Ánh mắt Khấu Tử Mặc ngời sáng, hồi hộp vò vạt áo: "Không biết Lê Tam cô nương còn bao nhiêu thuốc trừ sẹo này nhỉ?"