Thiều Quang Mạn

Chương 200: Trở lại chốn cũ



Chương 200: Trở lại chốn cũ

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Khấu Tử Mặc vân vê tà áo, hụt hẫng trong lòng.

Đúng là nàng cuống quá nói linh tinh rồi. Thuốc trừ sẹo quý giá như vậy, đừng nói là Kiều cô nương dùng gần hết, có còn nguyên thì nàng cũng đâu có giao tình thân thiết gì với người ta đâu, chẳng nhẽ lại còn bảo người ta tặng nàng vật quý giá như vậy à?

Thấy hết những thất vọng của Khấu Tử Mặc, Kiều Chiêu cười nói: "Mặc dù dùng sắp hết, nhưng Lý thần y đã dạy cho ta cách phối toa thuốc này rồi, dù toa thuốc này cũng hơi kỳ lạ."

"Kỳ lạ thế nào?"

"Hẳn Khấu Đại cô nương cũng biết, vết xước, vết thương do đao kiếm gây ra, thậm chí cả vết bỏng để lại sẹo mà tỷ vừa hỏi đều không giống nhau, thuốc trừ sẹo tất nhiên cũng không giống nhau. Toa thuốc này của Lý thần y chỉ là toa thuốc cơ bản thôi, trong đó có mấy vị thuốc sẽ được điều chỉnh tùy theo vết sẹo." Kiều Chiêu nói đến đây thì ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt Khấu Tử Mặc.
Khấu Tử Mặc nghe không chớp mắt.

Kiều Chiêu nói tiếp: "Không những vết thương khác nhau để lại sẹo khác nhau, kể cả là cùng một vết sẹo do bỏng, cũng phải căn cứ vào tình trạng nghiêm trọng để gia giảm các vị thuốc. Có thể nói là, chỉ với toa thuốc cơ bản này, có thể phối ra hàng chục toa thuốc khác. Vậy nên, đại phu mới coi trọng việc được tận mắt xem bệnh chẩn đoán."

Có vết thương đã lành làm tiền đề, nàng lại còn nói được kỹ càng tỉ mỉ, rõ ràng mạch lạc, Khấu Tử Mặc nghe xong mà ngây cả người.

Kiều Chiêu kể xong, bày sẵn cho Khấu Tử Mặc một cái thang: "Khấu Đại cô nương cần thuốc trừ sẹo à?"

"Phải." Khấu Tử Mặc khẽ gật đầu, chần chừ chốc lát, rốt cuộc hạ quyết tâm, nói: "Ta có một vị biểu huynh, mặt bị bỏng, để lại vết sẹo rất kinh khủng. Ta muốn... xin thuốc thay huynh ấy."
Giờ phút này, Kiều Chiêu mới thực sự thả lỏng tâm trạng.

Nàng cau mày, tỏ vẻ khó xử: "Vết thương khác nhau, cần phải nhìn tận mắt vết thương mới có thể điều chỉnh toa thuốc --"

Khấu Tử Mặc đột ngột nắm lấy tay Kiều Chiêu: "Lê Tam cô nương, ta muốn nhờ muội đến xem qua cho biểu huynh của ta. Ta biết yêu cầu này có lẽ sẽ khiến người ta khó chịu, nhưng ta thực sự không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn."

Kiều Chiêu cười ung dung: "Ta không khó xử gì hết, có thể giúp được Khấu Đại cô nương, ta rất vui."

Đợi thật lâu như vậy, cuối cùng cũng được gặp ca ca.

Đột nhiên Kiều Chiêu cảm thấy khóe mắt cay cay, vội vàng chớp chớp mắt, nén giọt nước đang chực trào ra.

"Vậy ngày mai mời muội đến phủ chúng ta chơi." Khấu Tử Mặc suy tính một chút: "Về nhà ta sẽ gửi thiệp mời cho vài người tỷ muội khác, như vậy sẽ không gây chú ý cho mọi người."
"Khấu Đại cô nương cứ sắp xếp là được."

Sau khi Khấu Tử Mặc rời đi, Kiều Chiêu đến chỗ Hà thị.

Hà thị đang ngâm nga câu hát, thoăn thoắt gọt trái cây.

Quả dưa hấu tươi ngon mềm xốp đã được lột vỏ giờ được cắt thành những miếng nhỏ đều đặn, chất đầy một bát sứ trắng. Trong bát nhỏ xanh biếc bên cạnh chính là từng quả nho mọng nước trong veo.

"Sao nương lại tự chuẩn bị hoa quả thế này?"

Nụ cười vẫn tươi tắn trên khóe miệng Hà thị, bà cũng không ngẩng đầu lên mà vui mừng khấp khởi nói: "Cho phụ thân của con ăn. Phụ thân con bị người ta cào xước mặt còn gì, mấy hôm nay đều không đến nha môn –"

Nói đến đây, Hà thị đột ngột im bặt.

Không xong rồi, lỡ miệng rồi!

Tất nhiên Chiêu Chiêu đã sớm biết hết rồi, nhưng mà vấn đề là lão gia không biết Chiêu Chiêu đã sớm biết hết!

Lê Quang Văn đi ra từ tấm bình phong, mặt mày sa sầm, hỏi từng chữ: "Bị người ta cào xước mặt?"

Ông biết mà, trông chờ cái người này giữ được bí mật là chuyện hão huyền, hình tượng anh minh oai phong của ông trong mắt con gái đã tiêu tan rồi!

"Lão gia, thϊếp –" Hà thị cầu cứu nhìn Kiều Chiêu một cái, giật mình lạch cạch thế nào va vào chén nhỏ xanh biếc, từng quả nho lăn lông lốc trên sàn.

Hà thị không thèm để ý, trực tiếp lao đến cạnh Kiều Chiêu: "Chiêu Chiêu, mặt của con, mặt của con lành rồi à?"

Ôm Kiều Chiêu xong, Hà thị lại quay sang lôi kéo Lê Quang Văn: "Lão gia, lão gia nhìn đi, mặt Chiêu Chiêu đã lành rồi phải không?"

Lê Quang Văn cũng kích động y như vậy: "Lành, lành hẳn rồi."

Hà thị che mặt, nước mắt tuôn như mưa: "Thϊếp còn tưởng thϊếp bị hoa mắt. Chiêu Chiêu của thϊếp đã lành hẳn vết thương trên mặt rồi, Lý thần y đúng là thần tiên sống!"

"Thần tiên sống, đúng là thần tiên sống!" Lê Quang Văn như mất khả năng nói, chỉ biết lặp lại lời Hà thị.

Tin Kiều Chiêu đã khôi phục dung mạo truyền khắp Tây phủ trong nháy mắt.

Đặng lão phu nhân gọi Kiều Chiêu sang, nhìn tỉ mỉ một lượt, liên tục tạ ơn trời đất phù hộ.

Nhị thái thái Lưu thị cũng đến góp vui: "Ta đã sớm nói rồi mà, Tam cô nương người hiền khắc được trời thương, nhất định sẽ không có việc gì. Như thế này chẳng phải là chuyện vui à?"

Xem đi xem đi, bà đã tận mắt chứng kiến ban lần rồi, lần nào Tam cô nương gặp chuyện phiền toái, cuối cùng kẻ xui xẻo chắc chắn là người khác. Lần này cũng có sai đâu, bây giờ đến cả nữ nhi của Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ cũng phải gánh tiếng xấu ngông cuồng ngang ngược, thế mà Tam cô nương lại chẳng gặp phải chuyện gì.

Xem ra khi về phải dạy lại cho hai đứa con gái một phen, sau này gặp chuyện gì cũng phải theo Tam cô nương, giống như những lời nương đã dạy bà trước khi xuất giá: Ngu ngốc không đáng sợ, học theo người thông minh là được, như thế sẽ tự khắc có đường thuận mà đi. Đáng sợ nhất là đã ngu ngốc lại còn tưởng mình thông minh, như thế thì không còn đường mà sống.

Hôm nay xem ra, đúng là lời vàng ý ngọc.

Dung mạo Kiều Chiêu không bị làm sao, toàn bộ chủ tử Tây phủ đều hân hoan vui mừng, chỉ có Lê Kiểu cố gắng cười gượng, về lại viện tử thì đá lăn quay cái ghế con để trút giận, tức đến thức trắng một đêm.

Sang ngày tiếp theo, thời tiết hơi âm u, nhưng tâm trạng Kiều Chiêu lại tươi sáng vô cùng, nàng đem theo thiệp mời của Khấu Tử Mặc ngồi xe ngựa đến phủ Khấu Thượng Thư.

Khấu Tử Mặc đứng chờ sẵn ở cửa, tự mình đón Kiều Chiêu vào.

"Ta có đến muộn không?" Vì để thể hiện là mình không quá nóng lòng, Kiều Chiêu cũng không xuất môn sớm.

"Không muộn đâu. Tô cô nương còn chưa đến đâu."

"Khấu Đại cô nương mời những ai?"

"Tô cô nương phủ Lễ bộ Thượng Thư, Chu Thất cô nương phủ Thái Ninh Hầu, còn có Hứa cô nường nhà Hứa Thứ phụ nữa."

Khấu Tử Mặc mời thêm mấy vị cô nương kia cũng chỉ để ngụy trang mà thôi, mục đích duy nhất là tạo ra cơ hội để Kiều Chiêu có thể xem xét gương mặt cho Kiều Mặc, và mời những người ít có địch ý với Kiều Chiêu nhất vào buổi tụ họp tại Phức Sơn xã hôm ấy.

Kiều Chiêu âm thầm gật đầu.

Tử Mặc biểu muội vẫn sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa như trước, chỉ là không biết định để cho huynh trưởng gặp nàng như thế nào thôi.

Địa điểm tụ họp là ở đình nghỉ chân ven hồ.

Dưới mái đình là ba bóng người xinh đẹp. Người mặc y phục màu quả hạnh là Chu Nhan, mặc y phục màu tím là Hứa Kinh Hồng, mặc quần lụa xanh là Nhị cô nương phủ Khấu Thượng Thư Khấu Thanh Lam.

Nghe được tiếng bước chân, Khấu Thanh Lam quay đầu, tiếp đón: "Đại tỷ, đây chính là Lê Tam cô nương à?"

Nàng nhìn Kiều Chiêu, gương mặt nàng khiến người khác để ý hơn vài phần so với nét dịu dàng thanh tú của Khấu Tử Mặc.

Tiểu cô nương mười mấy tuổi, vô lo vô nghĩ, cho dù có chút săm soi đánh giá Kiều Chiêu, nhưng vẫn có vẻ hoạt bát năng động khiến người ta phải nhoẻn miệng cười.

Kiều Chiêu không nhịn được nở nụ cười.

"Lê Tam cô nương, đây là Nhị muội của ta, khuê danh là Thanh Lam."

"Chào Khấu Nhị cô nương."

"Lê Tam cô nương mau vào đi, Chu cô nương đang đánh cờ với Hứa cô nương đấy. Ta nghe nói tài đánh cờ của cô nương rất cao siêu, vừa lúc nhìn xem hai tỷ ấy ai thắng ai thua."

Nhân lúc Kiều Chiêu chào hỏi với hai người Chu Nhan, Khấu Thanh Lam lặng lẽ hỏi Khấu Tử Mặc: "Đại tỷ, nàng ta hình như hơi nhỏ tuổi quá, thực sự biết bốc thuốc à?"

----------------------------------

Thế mà đã edit đến tận chương 200 rồi :o được nửa của nửa đường rồi...