Thiều Quang Mạn

Chương 213: Thiệu Tướng quân biết điều nhận sai



Chương 213: Thiệu Tướng quân biết điều nhận sai

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Người một khi đã nhận lời nhờ cậy thì sẽ hết lòng thực hiện?

Lý thần y giao cho chàng việc chiếu cố Lê cô nương, lại giao cho Lê cô nương việc chiếu cố cữu huynh, khụ, cứ có cảm giác chàng chỉ là kế mẫu chăm sóc lúc sau. Thiệu Minh Uyên trầm mặc nghĩ.

Chàng nhìn qua Kiều Chiêu, cười nói: "Còn chưa chúc mừng Lê cô nương, đã khôi phục lại được dung nhan như lúc đầu."

"À, cảm ơn." Kiều Chiêu cảm ơn xong nghĩ một chút rồi hỏi: "Giờ Thiệu Tướng quân mới phát hiện ra ta đã lành hẳn vết thương?"

Thiệu Minh Uyên: "..." Nếu thừa nhận thì sao nhỉ?

Kiều Chiêu nhếch mép, lười so đo với chàng, tiện tay hái xuống quả nho rồi nghịch trong tay: "Thiệu Tướng quân chắc cũng nghe rồi, hôm qua trước sau có tận hai sát thủ tập kích Kiểu Đại ca. Sát thủ thứ nhất là do Thần Quang giả trang, nhưng tên sát thủ thứ hai khiến ta thật bất ngờ, vẫn canh cánh chuyện này từ hôm qua đến giờ, cũng không biết người nào muốn đẩy Kiều Đại ca vào chỗ chết –"
Nàng nói được một nửa, lại phát hiện vẻ mặt Thiệu Minh Uyên có chút khác thường, không khỏi ngừng lại hỏi chàng: "Thiệu Tướng quân?"

Thiệu Minh Uyên hoàn hồn.

"Chẳng lẽ Thiệu Tướng quân có tâm sự gì à?"

"Cũng không có gì, nhưng có một việc phải nói cho Lê cô nương."

"Ta sẵn lòng lắng nghe." Dưới giàn nho, thiếu nữ áo lụa trắng nghịch nghịch quả nho tươi non, thoải mái nhìn Tướng quân trẻ tuổi, ung dung nói.

Không hiểu sao Thiệu Minh Uyên lại cảm thấy áp lực, do dự một chút rồi mới nói: "Sát thủ thứ hai – cũng là do ta phái ra."

Kiều Chiêu hơi siết tay, quả nho bị bóp nát, nước nho trong suốt tràn ra.

"Thiệu Tướng quân nói là, cái tên sát thủ áo xám máu lạnh vô tình, đuổi cho Kiều Đại ca phải chật vật chạy trốn kia cũng là do Tướng quân phái đi à?" Kiều Chiêu gằn từng chữ.
"Phải." Thiệu Minh Uyên biết điều gật đầu, không nhịn được liếc qua quả nho thê thảm kia.

"Sao Thiệu Tướng quân lại làm vậy?" Kiều Chiêu lôi ra khăn tay trắng như tuyết chậm rãi lau tay.

"Như vậy thì có vẻ chân thật hơn. Không phải Lê cô nương muốn cho hung thủ ẩn nấp phía sau thấy còn một thế lực khác muốn gây bất lợi cho cữu huynh của ta à? Xuất hiện thêm một tên sát thủ thứ hai sẽ càng làm cho mọi chuyện rối hơn, người ta càng khó đoán được chân tướng hơn. Chưa kể mấy người cữu huynh cũng không biết sát thủ thứ hai là ai, phản ứng chân thực hơn, như thế sẽ không có sơ hở." Thiệu Minh Uyên thẳng thắn nói, tỉ mỉ tính toán từ việc bố trí chiến lược đến suy đoán lòng người, vô tình biến chuyện này thành một kế sách quân sự của Quan Quân Hầu.

Kiều Chiêu vần vò khăn tay, cố nén xúc động muốn ném khăn tay vào mặt ai đấy, lạnh nhạt nói: "Nói xong chưa?"
Thiệu Minh Uyên hắng giọng một cái, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm.

"Thiệu Tướng quân nghĩ rất chu toàn, nhưng vì sao lại không báo trước cho ta một câu?"

Nàng cũng không xuất hiện ở hiện trường, còn cần phải phản ứng chân thực à?

"Không làm thì thôi, đã làm thì muốn đảm bảo là không có gì bất ngờ --"

"Đây không phải đánh giặc!" Kiều Chiêu sa sầm mặt phản bác.

Có biết là nàng lo lắng mất ngủ cả đêm không? Người không ngủ ngon giấc lại còn phải tỏ ra tốt tính ngồi uống trà cùng cái người này, đúng là chẳng dễ dàng gì.

"Ặc, xin lỗi, ta đã sai rồi."

Gì cơ?

Kiều Chiêu chớp chớp mắt.

Như thế đã dễ dàng nhận sai rồi à? Người này không có chút nguyên tắc nào à?

Thấy thiếu nữ ngồi đối diện mặt mũi hòa hoãn đôi phần, Thiệu Minh Uyên thở phào nhẹ nhõm.

Giao thiệp với các cô nương thật phiền phức, đúng là lúc bất đồng ý kiến tốt nhất là xin lỗi luôn, đừng có phân bua đúng sai gì;

"Thế cái người xuất hiện ngăn lại tên sát thủ áo xám là ai? Cũng là do Thiệu Tướng quân an bài à?" Người ta cũng nói xin lỗi rồi, Kiều cô nương cũng không níu chặt không buông, lại hỏi sang chuyện khác.

"Cái này thì không phải. Đúng là tại hạ cũng an bài một người, nhưng chưa kịp ra sân thì người kia đã xuất hiện rồi." Thiệu Minh Uyên nhìn Kiều Chiêu rồi nói: "Người kia là Cẩm Y Vệ."

"Cẩm Y Vệ cứu Đại ca?" Kiều Chiêu ngẩn người.

Câu chuyện có nhiều biến chuyển quá, quả nhiên là kế hoạch thay đổi liên tục. Lần này thì hay rồi, đúng là không cần lo lắng kẻ đứng đằng sau hạ độc Đại ca phát hiện ra đầu mối, đến nàng cũng loạn cả đầu rồi!

"Cữu huynh vốn là tôn tử của Kiều tiên sinh, lại gặp hỏa hoạn mà phải ở nhờ phủ Thượng Thư. Ở kinh thành vốn luôn được người khác nhìn chằm chằm, nếu có chuyện gì xảy ra chắc chắn sẽ nổi lên một trận phong ba. Có lẽ Cẩm Y Vệ không muốn chuyện này xảy ra nên mới ra tay giúp đỡ."

Trì Xán từng nói với chàng, đương kim Hoàng Thượng càng ngày càng chán mấy chuyện phiền phức, mà Cẩm Y Vệ là tai mắt của thiên tử, tất nhiên sẽ làm việc dựa theo ý muốn của người ta.

"Lê cô nương, nếu tên sai vặt của cữu huynh ta nói ra ai là người hạ độc, cô nương định làm gì?"

Kiều Chiêu điềm nhiên nói: "Đương nhiên là trừng phạt đối phương rồi."

Thiệu Minh Uyên yên lặng trong chốc lát, nhìn thẳng vào mắt Kiều Chiêu: "Nếu như kẻ giật dây là người của phủ Thượng Thư thì sao?"

Những người đấy là thân nhân của của cữu huynh mà Lê cô nương thực ra cũng chỉ là người ngoài mà thôi, nhúng tay đến tận đấy, có lẽ cũng khó mà cảm ơn được.

"Cho dù là ai thì đã hại người đều phải chịu trừng phạt!" Kiều Chiêu gằn từng chữ một.

Thân nhân là gì chứ? Tương thân tương ái, vinh nhục cùng hưởng mới là người thân. Nếu đã đâm một dao sau lưng thì còn gì là thân nhân nữa? Kẻ nào dám làm tổn thương ca ca, nàng nhất định cho kẻ đấy bị trừng phạt!

"Thiệu Tướng quân định làm gì chứ?" Kiều Chiêu hỏi ngược lại.

Trong mắt người ngoài hiện tại, quan hệ giữa Thiệu Minh Uyên và Đại ca gần hơn nhiều so với quan hệ giữa nàng và Đại ca.

"Tất nhiên phải hỏi ý kiến của cữu huynh trước rồi mới nói tiếp được."

"Thiệu Tướng quân nói cũng phải."

Dưới giàn nho, hai người một hỏi một đáp, bầu không khí hài hòa trở lại.

Thần Quang từ xa nhìn lại, vui vẻ hân hoan.

"Ngươi cười cái gì?"

Băng Lục hỏi.

"Không cười gì hết." Thần Quang vội thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.

Nếu mà bị tiểu nha hoàn này phát hiện ra hắn cố ý làm mối cho Tướng quân đại nhân và Tam cô nương, nha đầu lại phá hoại chuyện tốt của hắn thì sao? Không cho nàng ấy biết mới được!"

"Rõ là có bệnh mà!" Băng Lục liếc mắt, rồi lại vui vẻ trở lại: "Sao ta cứ thấy Thiệu Tướng quân rất xứng đôi với cô nương nhà ta thế nhỉ, Thần Quang, ngươi thấy sao? Ôi chao, nếu bọn họ có thể về cùng một nhà thì thật tốt quả, đến cả nón lá Thiệu Tướng quân cũng đan cho cô nương mà, sau này nhất định sẽ không để cô nương của chúng ta phải chịu khổ."

"Thần Quang ngẩn người.

Khoan đã, Tướng quân đại nhân đan nón lá khi nào? Sao hắn lại không biết nhỉ?

Quan trọng hơn là –

Thần Quang nhìn sang Băng Lục, chợt thấy tiểu nha hoàn thuận mắt hơn không ít.

Vừa rồi hắn cẩn thận như vậy, qua lại nửa ngày hóa ra lại là chiến hữu đồng minh à!

Thần Quang cười ngây ngô, ánh mắt tùy ý liếc xung quanh thì đột nhiên chấn động.

Kia không phải là Trì công tử à? Sao lại đến đây giờ này?

Thần Quang vội đẩy Băng Lục sang một bên: "Ngươi mau đi nói cho mấy người Tướng quân một tiếng đi, để bọn họ nhanh tránh đi, ta sẽ ngăn Trì công tử lại!"

"Ặc." Băng Lục bị Thần Quang đẩy vội đẩy vàng thì đầu óc cũng mơ hồ, tất tả chạy đi thông báo cho Kiều Chiêu và Thiệu Minh Uyên.

Thần Quang nhanh chân chắn đường Trì Xán, bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời nói: "Trì công tử, Tướng quân vừa đi ra ngoài rồi ạ."

"Lại không đúng lúc thế à?" Trì Xán gõ gõ cây quạt, bỗng nhiên lấy quạt nâng cằm Thần Quang lên: "Khoan đã, sao ta thấy ngươi trông quen thế nhỉ?"

"À thì, ừm, thuộc hạ là thân vệ của Tướng quân, tất nhiên Trì công tử sẽ cảm thấy quen mắt rồi."

Trì Xán híp mắt, bừng tỉnh: "Không đúng, ngươi là phu xe của Lê cô nương mà!"

Chương 214: Trì công tử lộ rõ lòng mình