Thiều Quang Mạn

Chương 214: Trì công tử lộ rõ lòng mình



Chương 214: Trì công tử lộ rõ lòng mình

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Cái gì? Thế mà cũng bị nhận ra à? Ôi chao, đây đúng là khuyết điểm của việc sinh ra đã có gương mặt xuất chúng, Thần Quang nghĩ thầm.

"Sao ngươi lại ở đây?"

"Ta—"

Trì Xán gập quạt xếp lại vỗ vào lòng bàn tay: "Tức là, Lê cô nương cũng ở đây à? Hửm? Nhưng ngươi vừa nói Tướng quân các ngươi vừa đi, thế Lê cô nương ngồi một mình ở đây làm gì? Không đúng, tên tiểu tử ngươi lại nói dối ta đúng không, chắc chắn Tướng quân của các ngươi vẫn còn ở đây."

"Không phải, Trì công tử, ngài hiểu lầm –"

Trì Xán đẩy hắn ra, hừ lạnh: "Vốn ta không hiểu lầm đâu, giờ thì hiểu lầm thật rồi. Giờ ông đây phải nhìn xem hai người bọn họ đang làm cái chuyện gì mà không muốn ai biết!"

Trì Xán đẩy Thần Quang ra rồi đi phăm phăm về phía trước, Thần Quang khóc không ra nước mắt.
Sao Trì công tử lại nhạy bén như thế chứ? Hắn xuất hiện ở đây cũng có thể vì có chuyện muốn báo cho Tướng quân mà?

Dưới giàn nho, thấy Băng Lục rối loạn chạy đến, Thiệu Minh Uyên và Kiều Chiêu đều kinh ngạc vô cùng.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Kiều Chiêu hỏi.

Băng Lục thở không ra hơi: "Cô, cô nương, mau trốn –"

"Hửm?" Kiều Chiêu hoàn toàn không hiểu gì.

"Không kịp nữa rồi!" Băng Lục kéo Kiều Chiêu, ngó nghiêng xung quanh rồi hấp tấp kéo nàng trốn sau khung đỡ giàn nho.

Thiệu Minh Uyên đứng lên, định đi theo bản năng nhưng lại chợt thấy một người hùng hổ đi đến, thu chân về.

"Được rồi!" Băng Lục vuốt ngực thở phào.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Kiều Chiêu hạ giọng hỏi.

"Chuyện đó, Trì công tử đến!" Băng Lục thở một hơi thật sâu.

Kiều Chiêu cau mày không hiểu: "Sao Trì công tử đến thì ta lại phải trốn?"
"Ơ?" Băng Lục ngẩn người.

Đúng, Trì công tử đến thi sao? Cô nương nhà nàng và Thiệu Tướng quân quang minh chính đại hẹn nhau gặp gỡ mà!

Thấy tiểu nha hoàn há miệng chẳng nói nổi lời, Kiều Chiêu lắc đầu, muốn đi ra ngoài, thì lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Đình Tuyền, hôm nay cũng có nhã hứng đấy nhỉ?"

Kiều cô nương lặng lẽ thu chân lại.

Vốn không có gì xảy ra, nhưng giờ đi ra cũng hơi lúng túng.

"Uống trà một mình à?" Trì Xán ngồi xuống, ngón tay thon dài nghịch chén trà xanh biếc đã vơi nước trước mặt, nhíu mày nói: "Không đúng, có hai chén trà mà."

Đột nhiên chàng nghiêng người về phía trước, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười chói mắt: "Chẳng lẽ Đình Tuyền đoán được là ta sẽ đến, nên đã chuẩn bị xong hết từ trước?"

Thiệu Minh Uyên vẫn đờ đẫn.

Ai có thể nói cho chàng biết chuyện gì vừa xảy ra không? Chàng và Lê cô nương đang bàn chính sự, sao bạn tốt lại đến như thể bắt gian thế này?
Ừm, trông cũng hơi sợ.

Chàng lẳng lặng ngồi xuống.

"Sao lại không nói gì thế? Chẳng lẽ thấy ta nên vui đến giật mình à?" Trì Xán liếc Thiệu Minh Uyên, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Thiệu Minh Uyên nhìn thẳng vào chén trà xanh biếc.

Nhìn xuống theo hướng ánh mắt của Thiệu Minh Uyên, gương mặt bạch ngọc của Trì Xán nhanh chóng đỏ lựng, chàng ho mãnh liệt: "Khụ, khụ, khụ, đây là –"

Sao chàng lại bất cẩn thế cơ chứ, uống trà trong chén nha đầu kia vừa dùng, như thế chẳng phải là, chẳng phải là –

Trì Xán càng nghĩ càng đỏ mặt, xấu hổ hơn. Nhưng trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy một niềm vui khó nói, vì vậy mặt đỏ hơn nữa.

"Đấy là chén trà ta vừa dùng." Thiệu Minh Uyên nói.

"Gì cơ?" Trì Xán sửng sốt.

Chàng nghe nhầm rồi!

"Huynh ngồi kia –" Trì công tử không có cách nào tiếp nhận được sự thật là mình vừa uống chung một chén trà với nam tử khác, giãy giụa phản bác.

Thiệu Tướng quân cũng có tâm trạng phức tạp như vậy, nhưng vì chàng không muốn để bạn tốt nghĩ là đã dùng chung chén trà với Lê Chiêu, đành giải thích: "Nãy ta ngồi chỗ huynh đang ngồi, chưa kịp ngồi lại thì huynh đã chiếm mất rồi."

Trì Xán đỡ trán.

Chàng không muốn nghe chút nào hết!

Thiệu Tướng quân hoàn toàn không nghe thấy tiếng lòng của bạn tốt, thản nhiên nói: "Cho nên huynh không cần nghĩ nhiều đâu."

Dùng chén trà của chàng, vẫn tốt hơn việc vô tình uống chén trà Lê cô nương từng dùng.

Trì Xán sa sầm mặt mày, hừ lạnh về phía khung đỡ giàn nho: "Lê Chiêu, muội còn muốn trốn đến lúc nào nữa? Chẳng lẽ lại còn muốn ta mời muội ra mới được à?"

Hàng nho rung rinh.

Kiều Chiêu bình tĩnh đi ra.

Trì Xán nhìn thì lại thấy tức không có chỗ trút.

Lại còn dám ra vẻ bình tĩnh như thế à?

"Có chuyện gì không dám cho ai biết, thấy ta còn phải trốn hửm?"

"Thập Hi, nói năng tử tế."

Trì Xán cười khẩy: "Đau lòng à?"

Ánh mắt Thiệu Minh Uyên tràn đầy tức giận, liếc nhanh Kiều Chiêu rồi xách vai Trì Xán, áy náy nói: "Lê cô nương, xin lỗi, ta đưa huynh ấy đi tỉnh táo đầu óc."

"Thiệu Minh Uyên, ngươi buông tay cho ta!"

Cho đến khi không thấy bóng dáng hai người nữa, tiếng hét phẫn nộ của ai đấy vẫn truyền về phía giàn nho.

Kiều Chiêu lạnh mặt liếc Băng Lục: "Đi thôi."

"Cô nương, cứ thế đi luôn ạ?"

"Không thì sao? Chờ bọn họ phân thắng bại à?"

Thấy vẻ mặt cô nương không ổn cho lắm, Băng Lục lè lưỡi không dám nói nữa, ngoan ngoãn đi theo Kiều Chiêu ra ngoài.

Cứ thấy Tam cô nương mới nói được mấy câu với Tướng quân đại nhân thì thật tiếc quá, Thần Quang không sợ chết bồi thêm câu nữa: "Cô nương, Trì công tử mà muốn phân thắng bại với Tướng quân chúng ta thì chắc chắn là thua bét rồi, chẳng mấy mà có kết quả, hay người chờ thêm chút nữa?"

"Thế ngươi ở lại còn ta đổi phu xe khác nhé?"

"Thế thì đi ạ!" Thần Quang nước mắt lệ nhòa.

Ai lại uy hϊếp người ta như thế chứ!

Thiệu Minh Uyên xách Trì Xán đến góc tường, buông tay rồi thở dài: "Thập Hi, ngay trước mặt Lê cô nương, huynh có thể đừng nói linh tinh được không?"

Trì Xán khoanh tay, cười nhạt: "Ta nói bậy lúc nào? Huynh dám nói huynh không đối xử đặc biệt với Lê cô nương à?"

"Ta đối xử đặc biệt với Lê cô nương chỉ vì Lý thần y nhờ cậy, tuyệt đối không có những thứ khác."

Thấy vẻ mặt kiên quyết của Thiệu Minh Uyên không giống giả bộ, Trì Xán ngẩn người, nhất thời không nói gì.

Ánh mắt Thiệu Minh Uyên sâu thẳm, nhìn chàng hỏi: "Thế huynh thì sao?"

Tính tình của bạn tốt quá ẩm ương, cứ tiếp tục làm chuyện bậy bạ như vậy thì ai cũng không nhìn được, chi bằng nhân cơ hội này nói thẳng thì tốt hơn.

"Ta làm sao?"

Thiệu Minh Uyên thở dài: "Chỉ để gặp Lê cô nương mà huynh còn có thể giả gái, chẳng lẽ là chỉ để cho vui thôi à?"

Trì Xán bị Thiệu Minh Uyên hỏi vậy thì sắc mặt biến hóa liên tục, nghĩ cẩn thận rồi nói: "Cũng không phải, chỉ là thấy bất bình thôi."

"Bất bình?"

"Phải, rõ ràng ta là người cứu nha đầu khỏi miệng cọp, nha đầu không cảm kích rơi nước mắt, kết cỏ ngậm vành, lấy thân báo đáp gì đấy, lại còn luôn xụ mặt với ta!" Trì Xán càng nói càng mất hứng: "Bao nhiêu năm như vậy ông đây đã bao giờ cứu một nữ nhân đâu? Vất vả lắm mới ra tay một lần lại nhận được đãi ngộ này, nghĩ thế nào cũng không thoải mái được!"

*Kết cỏ ngậm vành: đại khái là báo đáp ân nhân

"Như vậy tức là không phải vì huynh thích Lê cô nương à?"

Trì Xán như mèo bị đạp trúng đuôi, nhảy dựng lên: "Đùa à? Làm sao ta lại đi thích một nữ nhân chứ!"

Từ từ, lời này có vẻ hơi sai sai.

Phát hiện bóng dáng Thiệu Minh Uyên đã xa dần, Trì Xán sầm mặt: "Trốn cái khỉ gì? Huynh đi đâu đấy?!"

Chương 215: Kẻ giật dây

— QUẢNG CÁO —