"Ta không có cách nào khác, ta thực sự không có cách nào khác." Lê Kiểu ôm chặt Lê Huy: "Ai mà biết được tên súc sinh kia thế nào, nhỡ ta nói tên ta ra làm tăng thú tính của hắn thì làm sao được? Dù sao ta cũng từng có hôn ước với hắn mười mấy năm."
Hai tay Lê Huy buông thõng, mặc cho Lê Kiểu ôm chặt, ảm đạm hỏi lại: "Đại tỷ, tỷ nói ra tên của Tam muội, chẳng lẽ tên súc sinh kia sẽ bỏ qua cho tỷ à?"
Cậu không ngốc, Đại tỷ nói ra thân phận, chính là cố bấu víu vào đâu đấy trong tuyệt cảnh, đánh cược một phần vạn rằng lương tâm của tên súc sinh kia sẽ trỗi dậy. Nhưng thực ra, Đại tỷ thừa biết việc như vậy chỉ tốn công vô ích, nên tỷ ấy mới lấy tên của Tam muội ra làm bia đỡ, một khi có hậu quả gì thì tất nhiên Tam muội sẽ phải gánh vác hết. Lê Kiểu bị Lê Huy hỏi lại cứng họng, chỉ còn biết thút thít tỉ tê khóc lóc.
Lê Huy nhẹ đẩy nàng ra: "Đại tỷ thật sự không có chút áy náy vào với Tam muội à?"
"Ta có chứ! Tam đệ, đệ nghĩ ta là dạng người như thế nào cơ chứ? Sau khi xảy ra chuyện ta cũng khó chịu dằn vặt vô cùng. Cứ nghĩ đến tình cảnh ấy, ta đều thấy hối không kịp."
"Nếu đã vậy, sao Đại tỷ lại bất mãn khi ta ra mặt?"
Lê Kiểu bị hỏi ngớ ra.
Lê Huy cười tự giễu: "Chẳng lẽ chúng ta đều là những người quý giá, còn Tam muội danh tiếng đã chẳng còn thì không đáng nổi một đồng à?"
Lê Kiểu cứng người lui lại: "Tam đệ, đệ đang trách ta à? Phải, trong lòng ta, tất nhiên đệ là quý giá nhất. Đệ là con trai duy nhất trong nhà, toàn bộ Tây phủ đều dựa phải dựa vào đệ để quang tông diệu tổ. Tiền đồ của đệ bị hủy hoại không phải là chuyện của mình đệ, các trưởng bối cũng sẽ đau lòng. Nếu biết đệ sẽ ra mặt, ta đã tình nguyện đứng ra rồi." "Ta biết, Đại tỷ luôn luôn lo nghĩ thay cho ta." Lê Huy nhắm mắt, nụ cười vương trên khóe miệng lại khiến Lê Kiểu thấp thỏm trong lòng.
Cậu mở mắt, con ngươi đen sáng nhìn thẳng Lê Kiểu: "Bây giờ Tam muội đã giải quyết xong chuyện bên ngoài rồi, không cần Đại tỷ đứng ra nữa. Như vậy Đại tỷ đến xin lỗi Tam muội đi."
"Xin lỗi?" Lê Kiểu đột ngột trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Lê Huy.
Đệ đệ của nàng bị ngu rồi à?
Nếu mọi chuyện đã ém lại được, sao không thể trực tiếp cho qua?
Lại còn bắt nàng xin lỗi, như thế chẳng phải tổ mẫu cũng sẽ biết à?
Nàng tuyệt đối không thể xin lỗi được, nếu vậy sau này làm sao còn có chỗ đnưgs ở cái Tây phủ này?
"Ý của Đại tỷ là, không cần xin lỗi Tam muội?" Vẻ thất vọng của Lê Huy tràn ra trong từng lời nói.
Biểu tình của Lê Huy khiến Lê Kiểu cả kinh: "Không, ta không có ý đấy. Tam đệ, đệ nghĩ thử xem, vốn dĩ Tam muội không biết là ta làm, nếu để cho muội ấy biết, chẳng phải càng tổn hại tình cảm tỷ muội giữa hai ta à?" Nàng tiến lên, cầm tay Lê Huy: "Tam đệ, coi như là tỷ tỷ van cầu đệ, đệ chừa lại cho ta chút thể diện đi. Sau này đảm bảo ta sẽ không làm như thế nữa. Nếu thực sự ta đi xin lỗi bây giờ, Tam muội chắc chắn sẽ hận ta cả đời. Đệ cũng không muốn thấy tỷ muội chúng ta xích mích thành thù phải không?"
Lê Huy rút tay ra, giọng nhẹ tênh: "Ý Đại tỷ là, cứ cho qua mọi chuyện như thế à?"
Lê Kiểu giàn dụa nước mắt, bả vai run run: "Tam đệ nhất quyết muốn bức tử ta à?"
"Đại tỷ, tỷ suy nghĩ thật kỹ đi, ta cũng nghĩ thật kỹ rồi. Ta đi trước đây."
"Tam đệ, Tam đệ --" Lê Kiểu với tay cản Lê Huy, Lê Huy cũng không quay đầu, bỏ ra ngoài.
Lê Kiểu ngã lại vào tháp mỹ nhân, hung hắng đập một cái gối sứ.
Gối sứ lạnh như băng, khắc cảnh mỹ nhân đuổi bươm bướm. Hoa tươi đẹp như vậy giống như biến thành vết máu sau gáy Cổ Sơ.
Lê Kiểu run cầm cập, đột ngột hất tung gối sứ xuống đất.
Vật nặng rơi xuống đất tạo ra âm thành giật mình, Thu Lộ lật đật chạy vào: "Cô nương, sao thế ạ?"
"Dọn hết đống này đi cho ta! Nhớ cho kỹ, sau này không cho phép để gối sứ trong tầm mắt ta!" Lê Kiểu quát khàn cả giọng, quát xong ngã xuống giường khóc rống lên.
Từ trước đến giờ nàng và Tam đệ khăng khít không rời, sao bây giờ lại ra nông nỗi này?
Lê Tam—
Nếu không có Lê Tam, nàng cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy, tỷ đệ các nàng cũng không thành ra nông nỗi này.
Tất cả là do Lê Tam hại nàng!
Tại sao Lê Tam không chết đi, chết quách đi!
Lê Kiểu đau đớn không cam lòng, Lê Huy cũng không muốn nghĩ thêm nữa, cậu mê man bước trong Nhã Hòa Uyển, giống như cô hồn dã quỷ.
Nước mắt chạy xuống từ khóe mắt, nhưng người thiếu niên chẳng hề nhận ra.
"Huy Nhi? Sao con lại ở đây?" Giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên.
Lê Huy mờ mịt nhìn, lẩm bẩm: "Thái thái?"
Hà thị lại gần: "Ăn cơm chưa?"
"Rồi ạ."
"Ơ kìa, sao lại khóc thế này?"
Lê Huy giơ vội tay lên khóe mắt, mới phát hiện gò má đã ướt sũng từ khi nào, lúng túng đến đỏ hết mang tai, bịa đại một lý
do: "Nãy vừa mới vấp chân ngã, hơi đau."
"Có bị thương ở đâu không?"
"Không đâu."
"Vậy nhanh về đi, tối rồi nhìn đường không rõ. Để ta sai nha hoàn thắp đèn đưa con về."
"Không cần đâu, ta muốn thăm Tam muội một chút, thái thái không cần để ý đến ta đâu."
"Ặc, được rồi, con đi đi. Tự dưng Chiêu Chiêu lại dính phải cái chuyện trời ơi đất hỡi như vậy, nhất định là khó chịu lắm. Con đi thăm nó có khi nó lại đỡ buồn bực." Hà thị nghe thấy Lê Huy muốn đi thăm con gái bảo bối, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều.
Bà là con gái duy nhất trong nhà. Từ bé đã mong có huynh đệ tỷ muội làm bạn, tiếc là không có cái phúc ấy. Bây giờ Lê Huy nguyện ý đối xử tốt với con gái bà, bà thực sự rất vui.
Lê Huy cáo từ Hà thị rồi đến Tây viện.
Thư pohnfg trong Tây viện vẫn sáng, hắt ra bóng dáng một người thiếu nữ mảnh khảnh.
Lê Huy nhìn đến bần thần.
Tam muội vẫn chưa tròn mười bốn tuổi mà.
Nhưng Tam muội lại chính là người ngăn cơn sóng dữ hôm nay, biến chuyện kinh thiên động địa ấy trở thành vô hình nhẹ tựa lông hồng.
Vậy mà cậu, lại chỉ đắn đo cả ngày xem có nên nói thật thay Đại tỷ được không.
Thiếu nữ ngồi ưu nhã chợt ngẩng đầu, nhưng cuốn sách trong tay vẫn không đặt xuống.
Bóng dáng ai đó lui xuống.
Thiếu nữ bên cửa sổ vẫn cúi đầu đọc sách.
Cuối cùng Lê Huy cũng bước đến.
"Cô nương, Tam công tử đến ạ."
"Mời Tam công tử vào."
Lê Huy được A Châu dẫn thẳng vào thư phòng, quả nhiên thấy Kiều Chiêu đang ngồi cạnh án thư, tay cầm quyển sách.
"Trễ thế này Tam muội vẫn ngồi đọc sách à?"
Kiều Chiêu đặt cuốn sách xuống, dưới ánh đèn, nụ cười lờ mờ: "Tam ca đến rồi."
Không phải nghi vấn, mà là đã sớm chắc chắn rằng Lê Huy sẽ đến.
Lê Huy hơi sững người: "Tam muội biết ta sẽ đến à?"
A Châu dâng trà rồi lui ra ngoài.
Kiều Chiêu mới nói: "Ta đoán nhất định Tam ca có lời muốn nói với ta."
Sau khi biết thủ phạm là Lê Kiểu, nàng biết chắc nhất định Lê Huy cũng phát hiện ra chân tướng này!
Một bên là tỷ tỷ, một bên là muội muội. Một bên là tình thân, một bên là lương tâm.
Trừ việc đứng ra nhận tội, Lê Huy không còn lựa chọn nào khác.
Vậy nên nàng đang đợi.
Nếu như có thể chờ được lời xin lỗi tử Lê Kiểu, như vậy nàng cũng có thể nể mặt Lê Huy mà cho Lê Kiểu một cơ hội cuối cùng.
Tiếc là, đến cơ hội cuối cùng Lê Kiểu cũng không biết nắm lấy.
Một người suýt chút nữa đẩy thân tỷ muội vào chỗ chết, nghe qua lời khuyên nhủ của đệ đệ ruột thịt cũng không đến xin lỗi, chẳng lẽ còn có thể trông cậy rằng người đó sẽ biết hối cải quay đầu à?
Không đâu, người đó sẽ chỉ biết ngày càng táo tợn đổ hết lỗi lầm sang người khác mà thôi!
Chương 239: Hồ đồ không phải là cớ để phạm sai lầm