Thiệu Minh Uyên vẫn đứng yên như vậy, lời nói hà khắc của thân sinh mẫu thân cũng không làm chàng thay đổi sắc mặt. Chàng cúi đầu nói: "Là do nhi tử không tốt."
Thẩm thị không thích bộ dáng này của chàng, cầm chén trà trên bàn đập mạnh xuống, lạnh lùng nói: "Còn không thay quần áo ra rồi quay lại gặp ta!"
"Dạ." Thiệu Minh Uyên đứng dậy, bình tĩnh rời đi.
Tĩnh An Hầu mặt hơi trầm xuống, không muốn làm Thẩm thị mất mặt trước vợ chồng con trưởng, nhưng lại đau lòng con thứ bị đối xử như vậy, ho mạnh một trận rồi hỏi con dâu trưởng là Vương thị: "Thức ăn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?"
Vương thị vội đáp: "Phụ thân yên tâm, con dâu đã sớm phân phó xuống, làm theo thực đơn ngày lễ."
Thẩm thị hừ lạnh: "Cũng chẳng phải lễ tết gì mà lại làm thực đơn ngày lễ? Nó có giỏi đến mấy cũng chỉ là nhị công tử ở cái phủ này thôi, còn muốn lật trời à?" Lời này làm Vương thị chẳng biết đáp lại như thế nào, đành yên lặng không nói gì.
Tĩnh An Hầu rốt cục không nhịn được lên tiếng: "Thẩm thị, bà quá lắm rồi, Nhị lang vất vả lắm mới trở về, sao lại nói năng như thế?"
Thẩm thị lập tức cao giọng: "Nói năng như thế là như thế nào? Hầu gia bảo ta xem ta phải nói như thế nào? Như thế nào? Nhị Lang giờ cũng được phong tước Hầu rồi, nhưng cái phủ Tĩnh An Hầu này cũng không kém hơn nó, ta nói thế cũng không được sao?"
Tĩnh An Hầu nghĩ đã thấy tức, cũng không biết định nói cái gì, cố đè nén cơn tức xuống, trừng mắt nhìn thế tử Tĩnh An Hầu Thiệu Cảnh Uyên: «Còn không đi xem xem Tam đệ của ngươi chạy đi đâu chơi, không biết là Nhị ca nó trở về rồi sao.»
Thiệu Cảnh Uyên rũ mắt: «Để nhi tử đi.»
Vương thị thấy vậy, đau lòng mà không dám cáu giận. Phụ thân lúc nào cũng vậy, rõ ràng là mẫu thân không thích Nhị lang, phụ thân không làm gì được mẫu thân, liền trút giận lên người Đại lang.
Bên trong im lặng mất một lúc.
Thiệu Minh Uyên trở về rõ ràng là một việc rất đáng vui mừng, thế mà nhóm chủ tử ở phủ Tĩnh An Hầu mỗi người một niềm riêng, không khí có phần tế nhị.
Tiếng bước chân vang lên, Thiệu Minh Uyên đã thay ra quần áo bước vào.
Chàng mặt một bộ áo bào trắng, trừ bỏ bên hông có một khối mặc ngọc ra thì không còn trang sức gì, làm cho sắc mặt càng thêm lạnh lùng.
Thẩm thị giận dữ, lại lấy một chén trà ném về phía chân Thiệu Minh Uyên, vỡ tan tành.
"Nghịch tử, ngươi mặc như thế này là mong ta chết sớm sao?"
Thiệu Minh Uyên nhìn mẫu thân đang nổi giận, trong lòng hít một hơi, giải thích: "Mẫu thân quên mất rồi, con đang giữ tang vợ." Lời này vừa nói ra, bên trong lại là một mảnh tĩnh mịch.
Trước đây vào thuở Đại Lương mới khai quốc, có đạo thê tử mất thì trượng phu phải giữ tang một năm. Nhưng nhiều năm gần đây, đạo đó sớm chỉ còn trên giấy. Hiếm có nam tử nào chân chính giữ tang vợ được như vậy. Trái lại thăng quan phát tài liền bỏ vợ trở thành luật bất thành văn của không ít nam nhân.
Bỗng nhiên có một loạt tiếng động hỗn loạn ấp đến, ngay theo sau là một vị thiếu niên vọt từ cửa vào.
Thiếu niên tầm mười bốn mười lăm tuổi, môi hồng răng trắng, lúc này lại giẫn dữ vô cùng, liếc thấy Thiệu Minh Uyên đứng ở giữa phòng liền chạy lại, nhằm vào chàng tung một cú đấm, mắng: "Đồ khốn nạn, gϊếŧ Nhị tẩu xong ngươi lại lành lặn trở về --"
Hóa ra thiếu niên vừa đến là đệ đệ của Thiệu Minh Uyên, Thiệu Tích Uyên.
Đối với trận công kích của Thiệu Tích Uyên, Thiệu Minh Uyên coi như là trẻ nhỏ học đòi, không thấy uy hϊếp gì.
Chàng giơ tay bắt lấy cổ tay Thiệu Tích Uyên, tròng mắt chàng đen láy trong suốt làm cho không ai nhìn ra được cảm xúc, thản nhiên nói: "Ta không phải đồ khốn nạn, cũng không tới lượt đệ giáo huấn!"
Chàng dùng chút lực đẩy Thiệu Tích Uyên ra, Thiệu Tích Uyên lảo đảo đỡ lấy cột trụ, Thẩm thị biến sắc: "Thiệu Minh Uyên, ngươi dám ra tay với đệ đệ ngươi?"
Bà vội đứng dậy đỡ lấy Thiệu Tích Uyên, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, trong mắt đầy vẻ lo âu: "Không va vào đâu chứ?"
"Không có!" Thiệu Tích Uyên vẫn trừng mắt nhìn Thiệu Minh Uyên như cũ, vẻ mặt không chịu khuất phục.
Thiệu Minh Uyên không nhìn cậu, lại nói với Tĩnh An Hầu: "Phụ thân, hôm nay nhi tử đã diện thánh, xin Hoàng Thượng nghỉ một năm."
"Nghỉ một năm?" Tĩnh An Hầu bất ngờ.
Thế tử Tĩnh An Hầu là Thiệu Cảnh Uyên khó tin nhìn về Thiệu Minh Uyên.
Ai chẳng biết Nhị đệ bây giờ quyền thế ngất trời.
Nếu thừa dịp trận đại thắng còn đang có sức nóng, xuất hiện trước Hoàng Thượng vài lần nhất định có cơ hội thăng tiến.
Thế mà đệ ấy lại nghỉ tận một năm, là vì giữ tang vợ à?
Thiệu Cảnh Uyên nhìn Thiệu Minh Uyên, chỉ càng cảm thấy khó hiểu.
"Thế cũng tốt." Tĩnh An Hầu trái lại tiếp thu tin sét đánh này rất nhanh.
"Kiều thị... " Thiệu Minh Uyên mở miệng, vẻ mặt vốn bình tĩnh lần đầu tiên có chút động: "Quan tài của Kiều thị xếp cùng quan tài của các tướng sĩ hy sinh, mấy ngày nữa sẽ đến kinh thành, nhi tử ngày mai sẽ ra khỏi thành để đi đón nàng... Đợi hạ tang nàng xong nhi tử sẽ đến Gia Phong một chuyến, thỉnh tội với nhạc phụ nhạc mẫu."
"Một người đã chết rồi thỉnh tội còn có ích gì, chả nhẽ bọn họ lại dám gϊếŧ ngươi?" Thiệu Tích Uyên mỉa mai, giọng điệu lại yếu ớt.
Nhị tẩu tốt như vậy, Nhị ca lại nhẫn tâm gϊếŧ tẩu ấy, thật không thể tha thứ!
Đợi đấy, cậu sẽ không dao động, kiên quyết không tha thứ!
Thiệu Minh Uyên thản nhiên nhìn Thiệu Tích Uyên, âm thanh nặng nề: "Nếu bọn họ muốn thì ta tuyệt đối không tiếc rẻ."
Chàng nói xong liền hướng về Tĩnh An Hầu cùng Thẩm thị thỉnh tội: "Phụ thân, mẫu thân, nhi tử xin về nghỉ ngơi trước."
Thiệu Minh Uyên ra đến cửa, hai thân vệ bên ngoài đã đứng chờ: "Tướng quân ---"
"Thiệu Tri, ngày mai đi hỏi xem bao giờ có thể chuyển vào Quan Quân Hầu phủ." Thiệu Minh Uyên nói với một trong hai người.
Thiệu Tri sửng sốt, lập tức đáp: "Vâng."
"Thiệu Lương, điều tra kỹ càng tay phản nghịch kia rồi báo lại cho ta."
Thiệu Lương vẻ mặt nghiêm túc, đáp: "Tuân lệnh!"
Đối với hai thuộc hạ vào sinh ra tử cùng mình, vẻ mặt Thiệu Minh Uyên hiền hòa hơn rất nhiều: "Các ngươi đi uống rượu đi, không cần đi theo ra."
Chàng quay người, nhanh chóng rời đi.
Thiệu Tri và Thiệu lương chăm chú nhìn đến khi bóng dáng của Thiệu Minh Uyên biến mất sau đám cây cối hoa cỏ, mới cùng nhau đi ra ngoài.
Bọn họ từ nhỏ đã ở cạnh Thiệu Minh Uyên, chinh chiến nhiều năm, giờ đi bên ngoài cũng được người khác gọi hai tiếng tướng quân, là võ tướng ngũ phẩm.
Hai người đi ra ngoài một đoạn, Thiệu Lương nhịn không được nói: "Ngươi nói Hầu phu nhân tại sao lại đối xử với Tướng quân chúng ta như thế? Ta nhớ rõ hồi trước rõ ràng là thế tử nghịch ngợm làm sai, Hầu phu nhân lại đánh Tướng quân đến lưng đầm đìa máu, phải để nương của ta bôi thuốc cho Tướng quân."
"Ai biết được." Thiệu Tri lắc đầu, thở dài: "Mười đầu ngón tay còn dài ngắn khác nhau, cha mẹ bất công thì cũng là chuyện bình thường thôi. Chẳng phải Hầu gia thương Tướng quân nhất sao?"
"Dù sao thì ta cũng không hiểu, Tướng quân của chúng ta mặt nào cũng ưu tú xuất chúng nhất, Hầu phu nhân đối xử với người như vậy, người lại chưa từng oán hận lấy một câu." Thiệu Lương bông nhiên nhỏ giọng: "Khụ khụ, hay là Hầu phu nhân có vấn đề về mắt?"
Thiệu Tri đấm nhẹ hắn một cú: "Nói linh tinh, ai nghe thấy thì lại gây khó dễ Tướng quân bây giờ."
"Có ai đâu. Thôi có gì thì đến lúc phủ Quan Quân Hầu sửa xong là chúng ta có thể chuyển ra, Tướng quân sẽ không bị khinh bỉ như vậy nữa."
Hai người đi xa.
Thiệu Minh Uyên về lại nơi của mình, đẩy cửa vào, đứng giữa viện rồi nhìn quanh, cảm thấy mọi thứ thật xa lạ.
Chàng vốn dĩ ở tiền viện, sau lại chinh chiến nhiều năm, ngay cả Hầu phủ cũng ít về. Viện này là để chuẩn bị cho đại hôn, tính đi tính lại, đây là lần thứ hai chàng bước vào.
Trong viện vẫn sạch sẽ như trước, hiển nhiên vẫn luôn có người chăm sóc. Có điều vì không có chủ nhân nên không có chút hơi người nào.
Thiệu Minh Uyên đi đến góc tường, thấy một khóm bạc hà xanh mướt.