"Tam cô nương, người có thể cử động không, để ta đỡ người xuống xe nhé?" Thần Quang thẹn thùng hỏi.
Tam cô nương đi đến nha môn Cẩm Y Vệ nên không dẫn Băng Lục theo, bây giờ đúng là có chỗ không tiện.
Kiều Chiêu nhìn chằm chằm cửa phủ Quan Quân Hầu, yên lặng không nói gì.
"Tam cô nương?" Thần Quang nghi hoặc.
"Thần Quang, ta bảo là hồi phủ."
"Là hồi phủ mà." Thần Quang chỉ cửa phủ Quan Quân Hầu, khảng khái nói: "Người đi đến nha môn Cẩm Y Vệ, thể nào Tướng quân cũng rất lo cho mà xem, may là chúng ta vẫn về nhanh."
"Về Lê phủ." Kiều Chiêu trở lại chỗ.
"Dạ?" Thần Quang choáng váng.
Kiều Chiêu vén mành xe, lạnh nhạt: "Thần Quang, bây giờ ngươi đang là phu xe của ta."
"Dạ." Thần Quang ủ rũ cúi đầu vung roi ngựa nho nhỏ, đánh xe rời khỏi phủ Quan Quân Hầu. Thân vệ canh cửa phủ Quan Quân Hầu chạy như bay vào bẩm báo: "Tướng quân, vừa nãy Thần Quang đưa Lê cô nương đến đây, không biết vì sao Lê cô nương không xuống xe ngựa, sau đó xe lại đi rồi ạ."
Thiệu Minh Uyên nghĩ một chút: "Ngươi đến Lê phủ hỏi Thần Quang xem có chuyện gì xảy ra."
"Dạ."
Thân vệ vừa đi đã bị Thiệu Minh Uyên gọi lại: "Thôi không cần đi đâu, chắc lát nữa Thần Quang sẽ tới, lúc đấy để hắn vào báo cáo sau."
Lê cô nương không phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ, nàng đi đến nha môn Cẩm Y Vệ, dù kết quả thế nào hẳn cũng sẽ đến báo cho chàng một tiếng.
Có điều ---
Thiệu Minh Uyên ngước nhìn về phía cửa Hầu phủ, như nghĩ ngợi điều gì.
Lê cô nương không xuống xe đã vội rời đi, là vì sao?
Tiếng bước chân vang lên, Thiệu Tri bước vào, cung kính nói: "Tướng quân, người tìm ta?" "Chỗ Tạ Vũ có tiến triển gì không?"
"Hiện tại chưa có ạ." Thiệu Tri có chút xấu hổ.
"Không cần gấp, Tạ Vụ nằm vùng đã lâu như vậy, muốn tra hết ngọn ngành cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Như thế này đi, trước ngươi cứ giao chuyện Tạ Vũ cho phụ tá, rảnh tay điều tra vụ Mao thị phủ Khấu Thượng Thư hạ độc Kiều công tử một chút xem sao, xem xem có kẻ nào xúi giục sau lưng không."
Nếu còn có có hung thủ đứng sau tấm màn, thì phe thế lực ấy chín mười phần là hung thủ gây nên trận hỏa hoạn ở Kiều gia. Cho dù chàng không thể lập tức bắt tay ngay vào việc điều tra những chuyện ở Gia Phong, thì bắt đầu từ kinh thành cũng như nhau thôi.
"Dạ." Thiệu Tri ôm quyền.
Thiệu Minh Uyên cười cười: "Vất vả cho ngươi rồi."
Thiệu Tri lập tức đỏ mặt: "Thuộc hạ lấy làm hổ thẹn." "Đi đi."
Bốn bề an tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng ve kêu rả rích râm ran, Thiệu Minh Uyên chắp mười ngón tay đặt trên mặt bàn, ngây người một hồi.
Cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại bên cửa hông của Tây phủ, Kiều Chiêu xuống xe, dặn dò Thần Quang: "Thần Quang, ngươi đến phủ Quan Quân Hầu một chuyến, bảo rằng mọi chuyện có lẽ sẽ thành, bảo Thiệu Tướng quân không cần gấp, bình tĩnh chờ chút là được."
"À, dạ."
"Ngoài ra, không nói chuyện ta bị thương cho Thiệu Tướng quân."
Thấy Thần Quang gật như gà mổ thóc, Kiều Chiêu rảo bước vào nhà.
Thần Quang hấp tấp chạy lại phủ Quan Quân Hầu, vừa mới tới cửa, một tên thân vệ đã chạy ra: "Thần Quang, mau vào đi, Tướng quân đại nhân vẫn chờ ngươi nãy giờ đấy."
"Ặc." Thần Quang hối hả chạy vào: "Tướng quân, để người đợi lâu rồi."
"Tình hình Lê cô nương đến nha môn Cẩm Y Vệ sao rồi?"
"Lê cô nương nói có lẽ chuyện sẽ thành, bảo người cứ an tâm."
Nghe Thần Quang nói vậy Thiệu Minh Uyên lại không thấy ngạc nhiên mà lại thấy điều này đã nằm trong tầm dự đoán.
Chàng trầm mặc một chút, rồi hỏi: "Lê cô nương còn có chuyện gì không?"
Nếu không có gì kỳ lại, Lê cô nương sẽ không đến rồi đi ngay như thế, không gặp chàng lấy một lần.
Lời dặn dò của Kiều Chiêu tưởng như vẫn còn bên tai Thần Quang: không nói chuyện ta bị thương cho Thiệu Tướng quân!
Tam cô nương đúng là thích đùa, làm gì có chuyện hắn không báo chuyện quan trọng như vậy cho Tướng quân đại nhân cơ chứ!
"Tướng quân, Tam cô nương bị thương."
"Bị thương?" Thiệu Minh Uyên sa sầm: "Ngươi đi theo Lê cô nương là đi ngủ đấy à?"
Thần Quang oan ức vô cùng: "Tướng quân, Tam cô nương nói chuyện riêng với Giang Đường, không có thuộc hạ vào cùng mà."
"Lý sự!"
Thần Quang đột ngột đứng thẳng người: "Là thuộc hạ lý sự cùn, là thuộc hạ đáng chết!"
Thiệu Minh Uyên lạnh nhạt liếc hắn: "Lần sau không bảo vệ Lê cô nương cho tốt thì cứ theo quân pháp mà xử!"
"Dạ!" Thần Quang lớn tiếng đáp.
"Nói đi, là ai làm Lê cô nương bị thương?"
Thần Quang gãi đầu: "Lê cô nương nói chính người tự tay làm mình bị thương."
Tự làm mình bị thương?
Thiệu Minh Uyên nghĩ qua một chút, bèn đoán được đại khái tình cảnh lúc đấy, không khỏi thở dài trong lòng.
Lê cô nương như vậy, làm cho những kẻ vỗ ngực tự xưng là đấng nam nhi như bọn họ chẳng còn chốn dung thân.
"Lê cô nương bị thương ở đâu?"
Thần Quang lấy hết dũng khí: "Cố ạ."
Thiệu Minh Uyên yên lặng một lúc rồi sai thân vệ đi lấy hai hộp đầy ắp đĩnh bạc giao cho Thần Quang mang về: "Tiền chữa bệnh."
Lê cô nương không thiếu thuốc tốt trong tay, mà có vẻ giống thiếu bạc hơn.
Thần Quang trở lại Lê phủ, hoan hỉ giao hai chiếc hộp đầy ắp đĩnh bạc cho Băng Lục: "Quà Tướng quân gửi cho Tam cô nương."
Tay trĩu xuống, Băng Lục suýt thì cắm mặt xuống đất.
Thần Quang vội vàng đón lấy hai chiếc hộp.
"Nặng chết đi được! Ngươi tự ôm một mình đi." Băng Lục liếc xéo Thần Quang, bỏ vào trong.
Thần Quang thấy Kiều Chiêu thì hơi chột dạ, đặt vội hai chiếc hộp lên bàn dài rồi nói: "Tam cô nương, Tướng quân phái ta gửi quà cho người."
Nói là tiền chữa bệnh thật là dung tục tầm thường, Tướng quân đúng là chẳng hiểu cách dỗ tiểu cô nương.
Kiều Chiêu ra hiệu cho Băng Lục mở ra.
Băng Lục mở ra thì thốt lên sợ hãi.
Kiều Chiêu nhìn sang, chỉ thấy trong chiếc hộp gỗ màu đỏ là từng hàng đĩnh bạc trắng lóa, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Sao hình dạng đám bạc này trông quen mắt thế nhỉ? Kiều cô nương nghĩ thầm.
"Đây là quà Thiệu Tướng quân gửi ta?" Kiều Chiêu vẻ mặt u ám, vết thương trên cổ khiến giọng nàng hơi khàn khàn.
Thần Quang chớp mắt mấy cái.
Trông Lê cô nương có vẻ không vui lắm.
"Ừm... là tiền chữa bệnh ạ?" Tiểu xe phu chần chờ đổi lời giải thích.
Vẻ mặt Kiều Chiêu càng tối tăm hơn.
Tiểu phu xe cũng sắp khóc đến nơi rồi: "Nếu không người nghĩ nó là cái gì thì nó là cái đó!"
Đúng là chẳng có cách nào thực hiện được cái việc ngớ ngẩn này mà!
"Ngươi nói cho Thiệu Tướng quân là ta bị thương rồi đúng không?" Kiều Chiêu thản nhiên hỏi.
Thần Quang suýt thì quỳ sụp xuống: "Tam cô nương, ta sai rồi, Tướng quân đại nhân rất quan tâm đến người, cứ gặng hỏi mãi khiến ta không có cách nào đành phải nói ra."
"Được rồi, nói thì cũng nói rồi." Kiều Chiêu xoa thái dương.
Nếu nàng muốn tính toán cặn kẽ với Thần Quang thì đã tức chết từ lâu rồi, người kia không phái cho nàng phu xe nào đáng tin được à?
Nguyên nhân quan trọng nhất mà nàng không muốn Thiệu Minh Uyên biết cũng chỉ là không muốn để Đại ca biết được mà thôi. Nhưng nghĩ kỹ một chút, hẳn Thiệu Minh Uyên cũng sẽ cố gắng không tiết lộ cho Đại ca.
Thấy Kiều Chiêu không nói gì thêm, Thần Quang vội vã lẩn đi, Băng Lục chỉ hai hộp bạc: "Cô nương, làm gì với cái này bây giờ ạ?"
"Tất nhiên là cất đi rồi." Kiều cô nương nói như điều hiển nhiên.
Giang Đường hành động nhanh chóng vượt xa mức tưởng tượng của Kiều Chiêu, không đầy hai ngày sau, cửa ngục thiên lao đã được mở, Kiều Mặc được thả ra ngoài.
Thiệu Minh Uyên tự mình đến đón chàng.
Ánh nắng mặt trời tươi sáng, một thế giới hoàn toàn khác so với đại lao ẩm thấp lạnh lẽo kia.
Kiều Mặc hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành này, nhìn quanh một vòng, cũng không thấy bóng dáng mà chàng tin là sẽ xuất hiện kia, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát.