Thiều Quang Mạn

Chương 290: Qua cầu rút ván?



Chương 290: Qua cầu rút ván?

Editor: Ha Ni Kên

"Cữu huynh, mời lên xe." Thiệu Minh Uyên đỡ Kiều Mặc.

Kiều Mặc ngồi lên xe ngựa, đi thẳng về phủ Quan Quân Hầu, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Hôm nay Lê cô nương có biết ta được thả ra hôm nay không?"

Thiệu Minh Uyên hơi ngạc nhiên, nhạy bén phát hiện ra thái độ của Kiều Mặc đối với Lê cô nương có chút khác xưa.

Chàng không hề giấu giếm: "Thật ra cữu huynh có thể nhanh chóng được thả như thế này chính nhờ công lao của Lê cô nương."

"Hả?"

"Lê cô nương đã tìm gặp Giang Đường."

Kiều Mặc biến sắc: "Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ?"

Thiệu Minh Uyên gật đầu: "Phải."

"Sao Giang Đường lại đồng ý?" Vẻ mặt Kiều Mặc khó coi vô cùng.

"Lê cô nương nói đã thực hiện một giao dịch sòng phẳng với Giang Đường, cụ thể thế nào thì ta cũng không hỏi."
"Sao Hầu gia lại không hỏi? Muội ấy chỉ là một tiểu cô nương, lấy gì mà giao dịch sòng phẳng với Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ?" Kiều Mặc cười khổ.

Thiệu Minh Uyên cười cười: "Lê cô nương chưa nói, ta cũng không hỏi. Nhưng ta tin Lê cô nương không phải là người không biết tự lượng sức mình."

Kiều Mặc nhắm nghiền hai mắt.

Cuộc sống mấy ngày vừa qua trong tù khiến chàng mỏi mệt vô cùng, nhưng vừa nghĩ đến những thứ trong chiếc hà bao kia, chàng chỉ hận không được gặp lại tiểu cô nương kia, hỏi cho rõ mọi chuyện.

Chắc sẽ không cố tình trốn tránh chàng đâu, có phải không?

Nghĩ đến đây, Kiều công tử trước giờ luôn ổn trọng bình tĩnh bỗng nhiên cảm nóng lòng không chờ được.

"Cữu huynh yên tâm, hôm nay Lê cô nương sẽ tới thôi."

Kiều Mặc mở mắt ra.

Thiệu Minh Uyên thành thật khai báo: "Từ giờ ngày nào Lê cô nương cũng sẽ đến châm cứu cho ta, vậy nên sau khi Lê cô nương xử lý xong việc của mình thì nhất định sẽ đến."
"Vậy thì được." Kiều Mặc nhìn Thiệu Minh Uyên chằm chằm một lúc, vẻ mặt rất phức tạp.

Thiệu Minh Uyên bị nhìn chằm chằm thì chẳng hiểu gì bèn nói: "Cữu huynh cứ về nhà tắm táp thay quần áo đi, sau đó ăn tạm vài thứ rồi nghỉ cho khỏe. Khi nào Lê cô nương đến ta sẽ cho người báo huynh ngay lập tức."

"Được." Kiều Mặc gật đầu, dày vặt trĩu nặng lòng chàng mấy hôm nay mỡi nhẹ đi vài phần.

Lúc này Kiều Chiêu đang được Giang Đường mời đến nha môn Cẩm Y Vệ để uống trà đàm đạo.

Trà đãi khách là trà bạch hảo ngân châm thượng hạng, Kiều Chiêu vừa uống một ngụm đã cảm thấy hương thơm dậy hẳn tinh thần. Đặt chén trà xuống, nàng nói: "Đúng là trà ngon."

"Đây là trà đặc biệt chỉ có trong cung, mỗi năm không quá mười cân." Giang Đường cười híp mắt, trở về dáng vẻ hiền hậu nhân từ bình thường.
"Thế thì là ta có lộc uống rồi, đa ạ Đại Đô Đốc."

Sauk hi hàn huyên, Giang Đường đi thẳng vào vấn đề: "Kiều công tử đã được thả, Lê cô nương cũng nên thực hiện lời hứa rồi chứ?"

Sau khi để thuộc hạ thử độc, hắn cũng đã uống thuốc, thời gian ngồi trong nhà xí có lâu hơn bình thường, nhưng xong xuôi thì tinh thần sảng khoái vô cùng, ban đêm chân cũng không bị co rút, chứng tim đập nhanh hàng sáng cũng vơi đi không ít.

Nếu nói khi đầu hắn vẫn chỉ ôm tâm lý thử qua cho biết thì bây giờ đã là bắt buộc phải có được toa thuốc kia.

Kiều Chiêu rút ra một tấm giấy gấp gọn đưa sang.

Giang Đường mở tờ giấy, vội vã nhìn qua.

Trên tờ giấy ghi những vị thuốc phối với nhau, ngay cả chác điều chế cũng được ghi rõ ràng thành từng bước.

Một toa thuốc rất có thành ý.

Tâm trạng của Giang Đường đối với tiểu cô nương trước mặt vô cùng phức tạp. Cất tấm giấy đi, hắn nói: "Sau đó ta sẽ nhờ đại phu điều chế thuốc, nếu có chỗ nào không hiểu thì mong Lê cô nương không tiếc công chỉ bảo tận tình."

"Đây là đương nhiên." Kiều Chiêu thoái mái đồng ý.

Giang Đường thấy nàng bình tĩnh vôc cùng, không biết là nàng có sẵn dự tính trong lòng hay chỉ là người không biết sợ trời cao đất dày, cười cười dò xét hỏi: "Lê cô nương không sợ ta sẽ trở mặt rồi sau này kiếm chuyện gây phiền à?"

Một khi toa thuốc đã rơi vào tay rồi, lại còn có thể thuận lợi khắc chế được đan độc, thì ngươi còn gì để mà dựa vào?

Nghe Giang Đường nói vậy, Kiều Chiêu vẫn ung dung: "Ta nghe nói, thiên sư đương triều đã thay tận ba lần rồi."

Minh Khang Đế thờ phụng đạo giáo, mưu cầu trường sinh, đương nhiên là sẽ triệu đám đạo sĩ nổi danh thiên hạ tề tựu trong cung thay hắn luyện trường sinh đan. Địa vị cao nhất mà đám đạo sĩ kia có thể đạt được là được đích thân thiên tử phong thành thiên sư.

Có điều Hoàng Thượng vui buồn khó đoán, hôm nay đang là thiên sư hơn cả vạn người, ngày mai cũng có thể cầm thân ngục tối, thậm chí có khi còn phải bỏ mạng.

Giang Đường nhất thời không hiểu vì sao Kiều Chiêu lại nhắc đến chuyện này, cười bình tĩnh: "Không sai, đã đổi ba thiên sư rồi, thế thì sao?"

Kiều Chiêu nhấc chén trà lên nhấp thêm một ngụm, trông như một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi ngây thơ, tiếng cười lảnh lót: "Chẳng lẽ Đại Đô Đốc không biết, thiên sư không xuất thân từ cùng một nhà, mà thủ pháp luyện đan hay nguyên liệu phối hợp mỗi nhà lại một khác ư?"

Nụ cười tắt ngấm trên khuôn mặt Giang Đường.

Nói đến đây thì hắn đã hiểu hết.

Đạo gia cũng phân thành nhiều trường phái, thủ pháp luyện đan và nguyên liệu cũng không giống nhau. Đương nhiên linh đan luyện ra sẽ khác nhau, và hiển nhiên, đan độc tạo nên cũng chẳng liên quan gì đến nhau.

Tiểu cô nương này đang nhắc nhở hắn, giả như bây giờ hắn qua cầu rút ván, vậy thì đến lúc Hoàng Thượng lại bổ nhiệm một thiên sư mới, toa thuốc trong tay bây giờ chỉ còn là đám giấy lộn.

Giang Đường nhìn tiểu cô nương đối diện không chớp mắt.

Như vậy tức là, đường đường là một Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ như hắn, mà lại phải chịu khống chế dưới tay một tiểu nha đầu?

Kiều Chiêu ung dung nhìn lại.

Thế thì sao nào? Giỏi thì gϊếŧ nàng đi.

Trên đời này nhất định sẽ có những người luôn bị khống chế như vậy, không phải gϊếŧ người hay qua cầu rút ván là có thể giải thoát.

Cuối cùng Giang Đường cũng dời mắt, thở dài: "Lê cô nương, sau này cô nương phải thật bảo trọng."

Kiều Chiêu cười cười: "Mong Đại Đô Đốc quan tâm nhiều hơn."

Nàng đặt chén trà xuống: "Ta còn có việc, đành cáo từ trước. Cảm ơn trà ngon của Đại Đô Đốc."

Giang Đường nhìn tiểu cô nương bình tĩnh ung dung tự tại, vừa buồn cười vừa hết cách.

Nếu có thể thu tiểu nha đầu về dưới trướng của mình –

Ý niệm này vừa xuất hiện, Giang Đường đã gọi một tên Cẩm Y Vệ: "Gọi Thập Nhất đến đây."

Không lâu sau một người đàn ông anh tuấn khí chất lạnh như băng đi vào: "Đại Đô Đốc."

"Đưa Lê cô nương hồi phủ." Giang Đường phân phó.

"Dạ." Giang Thập Nhất đi đến trước măt Kiều Chiêu: "Mời Lê cô nương."

Kiều Chiêu đứng lên: "Không cần làm phiền."

"Lê cô nương là khách quý, ta phải phái người tiễn về mới phải, đã vậy thì không nên chối từ làm gì." Giang Đường nháy mắt ra hiệu cho Giang Thập Nhất.

Kiều Chiêu thấy vậy cũng không tiện nhiều lời, khom người chào Giang Đường rồi đi ra ngoài.

Không bao lâu sau Giang Thập Nhất lặng yên không tiếng động trở lại.

Giang Đường kinh ngạc: "Nhanh vậy?"

Giang Thập Nhất cũng ngạc nhiên không kém: "Đưa tới cửa xe ngựa thôi – thì cần bao lâu mới phải?"

Giang Đường chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, trừng trừng nhìn hắn: "Ai bảo ngươi đưa mỗi đến cửa hả!"

Thấy Giang Thập Nhất vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh băng vô cảm, Giang Đường tức muốn chết, xua tay: "Thôi đi xuống đi!"

Khó trách Nhiễm Nhiễm từ nhỏ đã dành tình cảm sâu không thấy rễ cho Thập Tam, mà lại một mực coi Thập Nhất tướng mạo rõ ràng xuất chúng hơn như không khí. Cái thằng đầu gỗ thế này thì ai mà thích được!

Bên ngoài nha môn Cẩm Y Vệ.

"Tam cô nương, chúng ta về Lê phủ hay là về phủ Tướng quân của chúng ta vậy ạ?" Thần Quang nắm dây cương hỏi.

---------------------

Mãi mới xong đoạn này aizza