Băng Lục kể lại mọi chuyện: "Em trượt chân ngã xuống đồi, đến khi tỉnh lại đã thấy mình nằm cnahj bờ sông, Thần Quang nằm cách đó không xa. Sauk hi hắn tỉnh lại thì đưa em đi tìm được một căn nhà cũ trú mưa, thợ săn ở đó cho bọn em vào. Sáng nay hắn nói phải đi ra ngoài có việc, thế rồi người không thấy về, chỉ thấy một đám hòa thượng, vừa nói chúng em cùng phe với hung thủ sát hại sư thái am Sơ Ảnh, còn tra hỏi bọn em giấu Vô Mai sư thái ở đâu."
Băng Lục càng nói càng phẫn uất: "Chúng em giải thích thế nào cũng không tin, nhất là cái tay hòa thượng hung hãn kia, không thèm để ý đến sức khỏe của Thần Quang, cưỡng ép trói chúng em về. May mà cô nương ở đây không thì Thần Quang đã mất mạng rồi."
"Tên thợ săn kia có gì kỳ lạ không?" Thiệu Minh Uyên hỏi. "Kỳ lạ?" Băng Lục nghĩ một chút rồi nói: "Thần Quang nói thầm với em rằng công phu của tên thợ săn kia cũng không tệ, tốt nhất là không nên rời khỏi hắn."
Thiệu Minh Uyên và Kiều Chiêu nhìn nhau.
"Chắc là cùng một người rồi." Kiều Chiêu nói.
Thiệu Minh Uyên gật đầu: "Ngày mai có thể đưa Băng Lục đến nhận mặt."
Băng Lục mơ hồ: "Cô nương, hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Kiều Chiêu cười cười: "Mai rồi em sẽ biết."
"Băng Lục, mấy ngày hôm nay hai người đều ở cùng một chỗ với tên thợ săn kia à? Đến hôm nay mới thôi, vậy trong thời gian đó hắn có đi ra ngoài không?" Thiệu Minh Uyên hỏi lại.
"Ngày nào hắn cũng đi ra ngoài, lúc về sẽ mang theo mồi săn được như thỏ hoặc gà răng." Nói đến đây, Băng Lục nhoẻn miệng cười: "Gà rừng hầm canh ăn ngon lắm."
"Hai người có gặp người khác không?" Kiều Chiêu hỏi. Nếu đã xác định hung thủ không chỉ có một, mà có đồng bọn thì nhất định chúng không thể không liên lạc gì trù tính chuyện lớn như thế này.
"Có." Băng Lục tặng hai người một bất ngờ: "Đến ngày thứ hai thì có người đến tìm hắn, nhưng thấy chúng em thì kẻ đó không vào, sau này cũng không thấy."
"Người kia trông thế nào?"
Băng Lục cau mày: "Không rõ ạ, hắn đội nón lá."
Kiều Chiêu nhìn Thiệu Minh Uyên.
"Hôm ấy không mưa, căn nhà cũ đó lại nằm sâu trong núi, theo lý thuyết để đi gặp đồng bọn thì không cần phải đội nón lá như vậy, như thế trái lại càng nổi bật hơn." Thiệu Minh Uyên phân tích.
Hai người nhìn nhau, đồng thanh: "Trừ khi là để che giấu một đặc điểm đặc trưng!"
Băng Lục há miệng, nhìn Thiệu Minh Uyên rồi lại nhìn Kiều Chiêu: "Cô nương, hai người nói gì vậy?" Cả hai không để ý đến Băng Lục.
"Vậy thì hắn, rất có thể là –" Ngại Băng Lục vẫn còn ở đây, Kiều Chiêu không nói hết câu/
Cũng không phải không tín nhiệm nha hoàn của mình, mà chỉ sợ tính tình thiếu kiên nhẫn của Băng Lục, một khi biết dễ dàng lỡ miệng.
Thiệu Minh Uyên gật đầu: "Phải."
Băng Lục càng nghi ngờ: "Cô nương, sao em lại cảm giác mấy ngày không gặp người, nghe người nói chẳng hiểu gì cả?"
Kiều Chiêu trấn an vỗ vỗ cánh tay nàng, nhìn Thiệu Minh Uyên: "Ta chỉ thắc mắc, nếu như tên thợ săn đồng ý cho hai người Băng Lục ở tạm chính là hung thủ thì tại sao thời điểm quan trọng như vậy lại không hạ thủ chứ?"
Thiệu Minh Uyên nhìn Thần Quang mê man không tỉnh, hạ giọng: "Có hai loại khả năng, một là Thần Quang để lộ khả năng, khiến hắn kiêng kị, trong tình huống không nắm chắc không dám đánh rắn động cỏ. Còn khả năng thứ hai –"
"Để tung hỏa mù, che giấu hung thủ thực sự bắt cóc Vô Mai sư thái?" Kiều Chiêu tiếp lời.
"Phải, đây là khả năng thứ hai. Nhưng cũng có thể chính vì phát hiện ra Thần Quang khó đối phó nên mới tạm thời nghĩ ra cách này."
"Băng Lục, người đội nón lá kia cao tầm thế nào? Béo hay gầy?"
"Em chỉ nhìn qua thôi, chắc cao hơn em ba bốn tấc, trông khá gầy."
Kiều Chiêu trầm ngâm: "Băng Lục chỉ cao tầm trung, cao hơn em ấy ba bốn tấc, chứng tỏ người này cũng không cao lắm."
Thiệu Minh Uyên chạm phải ánh mắt của Kiều Chiêu, đại khái mường tượng ra kẻ nọ.
Tăng nhân trong Đại Phúc Tự, vóc người không cao, hơi gầy, rất có thể là người xuất gia sau khi đã trưởng thành, có thể tùy ý đi ra khỏi chùa mà không khiến người khác nghi ngờ.
Tăng nhân Đại Phúc Tự đông đảo, nhưng hẳn những người phù hợp với điều kiện này cũng không nhiều, ít nhất có thể tra ra được.
"Đi ra ngoài đi." Thiệu Minh Uyên dịu giọng nói.
"Ừ." Kiều Chiêu gật đầu, nói với Băng Lục: "Băng Lục, em ở lại chăm sóc cho Thần Quang."
Thiệu Minh Uyên kinh ngạc nhìn Kiều Chiêu.
Băng Lục là nha hoàn thϊếp thân của Lê cô nương, hiện giờ tình hình đã như vậy rồi, tại sao Lê cô nương lại làm vậy?
Kiều Chiêu nhướn mày: "Ta không chăm sóc tốt bằng Băng Lục." Mỗi người chỉ chuyên một thứ thôi.
Thiệu Minh Uyên ho khan.
Ừm, Băng Lục chăm sóc Thần Quang cũng đủ tốt rồi.
Hai người cùng nhau đi khỏi.
Để lại Băng Lục không thể nào hiểu nổi.
Cảm giác giữa cô nương và Thiệu Tướng quân đã xảy ra cái gì đó.
Bên ngoài sao giăng đầy trời, đám trụ trì đã quay về phòng của mình, mấy tăng nhân canh cửa bên ngoài, thấy hai người đi ra thì lập tức nhìn sang.
"Mong các vị sư phụ có thể để ý kỹ bệnh nhân bên trong." Thiệu Minh Uyên khách sáo nói.
"Hầu gia hãy yên tâm, trụ trì đã thông báo rồi." Một vị tăng nhân nói.
"Vậy mời sư phụ dẫn đường, chúng ta có chuyện muốn nói với trụ trì."
"Mời hai vị thí chủ đi về phía này." Tăng nhân dẫn hai người đến chỗ của trụ trì.
Sau một tuần trà, hai người đi khỏi chỗ của trụ trì, trở lại phòng trúc.
Kiều Chiêu ngừng lại nơi khóm trúc đầu nhà.
DƯới ánh trăng, phòng trúc thanh tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng lá trúc xào xạc vang.
Kiều Chiêu bước mấy bước theo hướng phòng trúc, nhẹ giọng: "Ta hơi lo cho an toàn của sư thái. Tuy biết sư thái nắm trong tay đồ đối phương cần, hiện tại có thể vẫn an toàn, nhưng nhỡ đối phương bị dồn ép, chó cùng rứt dậu quay lại cắn."
"Hy vọng ngày mai có thể tìm ra người kia." Thiệu Minh Uyên giơ tay, muốn trấn an tiểu cô nương trước mặt như đã từng làm với vô số tướng sĩ, nhưng đột ngột ý thức được rốt cuộc người trước mặt không hề giống với những người huynh đệ vào sinh ra tử kia.
Chàng chỉ đành âm thầm nắm tay lại, dịu giọng: "Đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta đã làm hết sức rồi, còn lại đành xem ý trời."
Trên đời này lòng người là khó dò nhất, đối phương nảy sinh sát ý vưới Vô Mai sư thái khi nào thì khó mà đoán được.
Kiều Chiêu cụp mắt nhìn chằm chằm mặt đất phủ sương, điềm nhiên nói: "Làm hết sức, chờ ý trời, ta hiểu."
Giống như nàng biết nàng đã an toàn rồi, nhưng vẫn không muốn đi ngủ.
Nàng sợ mọi thứ lắng xuống rồi, nàng lại nhớ lại cảm giác khi kẻ kia đè áp người nàng, hít thở không thông.
"Hay là –" Nàng muố nói, hay là chúng ta tán gẫu thêm chút nữa.
Thì ai đó đã tiếp lời: "Hay là ta nấu chút gì cho cô nương ăn đi."
"Thiệu Tướng quân biết nấu cơm?"
Nửa giờ sau, cuối rừng trúc.
Thiệu Minh Uyên xé một chiếc đùi gà từ con gà rừng xối mỡ vàng ươm, đưa sang: "Ăn được rồi."
Kiều Chiêu hơi ngượng ngùng: "Đây là thánh địa phật môn."
Trốn ở đây cùng nhau nướng gà rừng ăn có ổn không nhỉ?
Dưới ánh trăng, Tướng quân trẻ tuổi bật cười, lộ hàm răng trắng đều tăm tắp: "Thánh địa phật môn ở bên kia, nơi đây chỉ là rừng trúc núi sâu thôi."