"Nói vậy chứ sợ rằng hai vị sư phụ bảo vệ Tĩnh Hấp sư phụ sẽ không vui."
Thơm như vậy, chắc chắc không giấu được tăng nhân gần phòng trúc.
Tướng quân trẻ tuổi nghiêm túc nói: "Ăn thịt để bồi bổ sức khỏe, nâng cao thể chất. Các vị cao tăng từ bi như vậy, nhất định có thể hiểu được."
Kiều Chiêu không nhịn được cười, chấp nhận ý tốt của đối phương.
Nàng không ngờ tay nghề nướng của Thiệu Minh Uyên rất tốt, ăn hết cả cái đùi gà thơm lừng, vị giác quay lại, chân thành khen: "Ăn ngon quá."
Thiệu Minh Uyên dời mắt khỏi khóe miệng có dính chút mỡ của tiểu cô nương, hỏi: "Muốn ăn nữa không?"
Kiều Chiêu lắc đầu: "Không, no rồi."
Lúc này Thiệu Minh Uyên mới ăn nốt chỗ thịt gà còn lại, thoăn thoắt tiêu hủy chứng cớ, sau đó cười với Kiều Chiêu: "Muộn rồi, nên nghỉ thôi." Hai người quay lại gian nhà trúc.
Gần đến phòng trúc, Kiều Chiêu quay người lại, nhẹ giọng: "Cảm ơn, Thiệu Tướng quân."
Thiệu Minh Uyên hơi bất ngờ, sau đó bật cười: "Nào có là gì, thực ra ta cũng đói."
Kiều Chiêu nhoẻn miệng cười.
Lại còn biết nói thế cơ à.
Nàng đi vào phòng, đóng cửa phòng lại.
Thiệu Minh Uyên đứng ngoài một lúc rồi vào một gian phòng khác.
Rừng trúc u tĩnh, nhưng không được bao lâu, Kiều Chiêu vốn không buồn ngủ bị tiếng ồn ào bên ngoài gọi dậy.
Nàng ngồi thẳng dậy, nhìn thấy ánh lửa bập bùng bên ngoài, vội xỏ giày rồi đi về phía cửa, tay siết chặt cây sáo Thiệu Minh Uyên đưa cho.
Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy hẳn Thiệu Minh Uyên cũng nghe thấy.
Nghĩ vậy, Kiều Chiêu mở cửa phòng, rất bất ngờ với tình cảnh bên ngoài.
Mấy chục tên tăng nhân đang vây quanh phòng trúc của Thiệu Minh Uyên, cây đuốc cháy rực trên tay họ khiến tình hình có vẻ căng thẳng. Thiệu Minh Uyên đứng ở cửa, gặp được ánh mắt của Kiều Chiêu thì khẽ gật đầu trấn an nàng, sau đó hỏi chúng tăng: "Không biết các vị sư phụ tới đây là vì chuyện gì?"
"Mời Hầu gia theo chúng ta về chùa."
"Sư phụ có thể nói cho tại hạ biết đã có chuyện gì xảy ra ở chùa được không?"
Tăng nhân dẫn đầu cố nén bi phẫn: "Thủ tọa của chúng ta đã bị sát hại, trụ trì muốn mời Hầu gia đến chùa một chuyến."
Nói xong những lời này, Thiệu Minh Uyên tinh tế phát hiện ra tăng nhân vây quanh chàng cùng tiến lên một bước, thu hẹp vòng vây.
Chẳng hề nao núng, chàng bình thản: "Được thôi."
Thấy chàng đồng ý, hiển nhiên chúng tăng thở phào nhẹ nhõm.
Thiệu Minh Uyên đến cạnh Kiều Chiêu: "Lê cô nương, cùng đi thôi."
"Ừm." Kiều Chiêu gật đầu, đi cùng Thiệu Minh Uyên.
Hai người được "vây quanh" bởi chúng tăng, đi đến Đại Phúc Tự. Vừa bước vào, cổng chùa đã lập tức đóng lại, tiếng cửa đóng rầm chấn động giữa đêm hôm. Đèn đuốc sáng choang, Đại Phúc Tự sáng như ban ngày.
Tăng nhân dẫn đầu trực tiếp gây khó dễ: "Các vị sư đệ, mau trói hung thủ mưu hại thủ tọa lại!"
Chúng tăng nhao nhao chen lên, Thiệu Minh Uyên giữ Kiều Chiêu phía sau lưng để bảo vệ, cao giọng: "Khoan đã! Sư phụ cho rằng tại hại mưu hại thủ tọa ư?"
"Chuyện đến mức này rồi Hầu gia còn cố bao biện gì nữa?" Tăng nhân dẫn đầu cười khẩy.
Thiệu Minh Uyên liếc nhìn trụ trì, giọng sang sảng: "Trụ trì, không biết rốt cuộc chuyện thủ tọa của quý tự bị ngộ hại là như thế nào? Tại hạ và Lê cô nương đều ở tại phòng trúc đằng kia, tại sao lại liên quan đến chuyện này rồi."
"A di đà phật, cách đây không lâu từ phòng sư đệ của ta truyền đến một tiếng hét thảm, khi mọi người chạy đến thì người đã chết thảm rồi."
"Vậy cớ sao lại nghĩ là do tại hạ làm ra? Tại hạ không có lý do để sát hại thủ tọa." Thiệu Minh Uyên bình tĩnh hỏi.
Chàng biết rõ càng những lúc như này thì càng phải bình tĩnh không nóng vội.
Không chờ trụ trì trả lời, tăng nhân dẫn đầu đã kích động nói: "Đương nhiên là có lý do rồi! Thủ tọa của chúng ta trước đã hoài nghi các ngươi, chẳng qua trụ trì bao dung, không muốn tin vào điều đó. Bây giờ nghĩ kỹ lại, thủ tọa không nghi ngờ sai chút nào. Vô Mai sư thái mất tích, các vị sư huynh ở am Sơ Ảnh bị sát hại, tất cả đều do ngươi gây nên. Nếu không, tại sao trước giờ những chuyện đó chưa từng xảy ra, các người đến Đại Phúc Tự xong thì lại có chứ?"
"Tức là, hoàn toàn là do suy đoán của sư phụ?"
"Không phải suy đoán, mà là suy luận hợp tình hợp lý. Vị nữ thí chủ này luôn ở tại am Sơ Ảnh, không có ai quen thuộc bày trí trong am cũng như quy thói quen giờ giấc của các vị sư huynh. Còn Hầu gia ở lại chùa, thường xuyên gặp nữ thí chủ, muốn lẳng lặng đến am Sơ Ảnh hành hung là chuyện vô cùng dễ dàng." Tăng nhân dẫn đầu nói.
"Thế giải thích sự xuất hiện của tên hung đồ kia như thế nào?" Kiều Chiêu hỏi.
Xem ra hoài nghi của thủ tọa về Thần Quang và cái chết của hắn đã dấy lên nghi ngờ trong toàn bộ tăng nhân đối với bọn họ.
Tăng nhân đứng đầu lạnh lùng nói: "Cái vị mang danh hung đồ kia chưa biết chừng chỉ là con tốt thí, nếu không thí chủ định giải thích sự xuất hiện của nha hoàn và phu xe của thí chủ trong căn nhà rách kia? Lại còn cả sơ đồ bài trí trong am Sơ Ảnh nữa?"
Nói xong, hắn thi lễ với trụ trì: "Trụ trì, nhất định bọn chúng đã đang tâm bày kế để Vô Mai sư thái mất tích, nhất định ngài không thể tin những lời giảo biện của bọn chúng, để cho hung thủ hại chết thủ tọa nhởn nhơ không phải chịu tội."
Trụ trì mặt không rõ vui buồn, nhìn Thiệu Minh Uyên.
Thiệu Minh Uyên lãnh đạm hỏi tăng nhân dẫn đầu: "Cho dù là đoán hay là suy, thật ra sư phụ không hề có bằng chứng gì có phải không? Chỉ coi tất cả như điều hiển nhiên?"
"Ai nói là không có bằng chứng? Viên Hỉ --"
Một tăng nhân gầy gò đứng ra.
"Viên Hỉ là người đầu tiên phát hiện ra thủ tọa bị sát hại. Viên Hỉ, ngươi kể lại một lần nữa những gì ngươi trông thấy đi."
Viên Hỉ nhìn Thiệu Minh Uyên một cái, đứng lảng sang một bước rồi mới nói: "Ta đang đến nhà xí thì nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết từ phòng thủ tọa, vội vã tới nhìn thì thấy một bóng người xông ra từ phòng thủ tọa, nhảy lên nóc nhà và chạy mất về hướng kia."
Hắn chỉ tay về phía phòng trúc.
"Như thế chứng minh tại hạ là hung thủ à?" Thiệu Minh Uyên không hề mảy may chút nào.
"Cho dù là ban đêm, nhưng đêm nay trăng tương đối sáng, đúng là bần tăng không nhìn rõ hình dáng hung thủ, nhưng có thể chắc chắn hắn không mặc tăng bào mà mặc quần áo dành cho hương khách của chùa, giống thí chủ vậy."
Dứt lời, chúng tăng đổ dồn ánh mắt về Thiệu Minh Uyên.
Tăng nhân dẫn đầu tiếp lời: "Từ lúc có tiếng kêu thảm thiết từ phòng thủ tọa truyền ra cho đến khi chúng ta tới nơi còn chưa đến một tuần trà. Xin hỏi ngoại trừ Hầu gia ra thì còn ai có thể tthuận lợi thoát thân trong thời gian ngắn ngủi như vậy?"
Thiệu Minh Uyên cười lơ đãng: "Tất nhiên là hung thủ thực sự rồi."
"Hầu gia tưởng Đại Phúc Tự chúng ta không có cách nào bắt được ngươi chắc?" Tăng nhân đứng đầu hung hăng chất vấn.
"Không biết chư vị nghe thấy tiếng kêu thảm thiết lúc nào?"
"Khoảng hai khắc trước." Chúng tăng nhao nhao.
Thiệu Minh Uyên bật cười: "Không khéo, đúng là khi ấy tại hạ chưa ngủ."
Tăng nhân dẫn đầu cười nhjat: "Dĩ nhiên là Hầu gia chưa ngủ rồi, khi ấy chẳng phải ngươi đang ở trong phòng thủ tọa của chúng ta để gϊếŧ người còn gì?"
Thiệu Minh Uyên tỏ vẻ xấu hổ: "Sát nhân thì không dám, nhưng sát sinh là thật."
Trụ trì nhìn chàng chằm chằm.
"Khiến trụ trì chê cười rồi, khi ấy tại hạ đang nướng gà rừng để ăn."
Kiều cô nương cụp mắt lại, thầm nghĩ: tạm được, không khai ra nàng.