"Chuyện hôm nay thực sự là do Đại tỷ cháu làm sai."
"Tổ mẫu!"
Trước mặt tôn tử bảo bối duy nhất, Đặng lão phu nhân hiếm khi nghiêm mặt như vậy, hỏi cậu: "Huy Nhi, có phải cháu vừa chạy đến chỗ Tam muội bắt bẻ con bé đúng không?"
Lê Huy không phục im miệng không nói ra câu nào.
Đặng lão phu nhân lắc đầu: "Huy Nhi, cháu đã tường tận chân tướng mọi việc rồi à?"
"Còn cái gì không rõ ràng nữa? Trán Đại tỷ sưng u lên kia kìa --"
"Đấy chỉ là kết quả thôi, nguyên nhân thì sao? Cháu đã hỏi chưa? Hay chỉ bằng những chuyện xảy ra trong quá khứ mà cháu đã đi tìm Tam muội tính sổ rồi lại chạy đến chỗ tổ mẫu để xin tổ mẫu làm chủ?"
Lê Huy nắm chặt tay.
"Huy Nhi, cháu cũng không còn nhỏ nữa. Sau này thiếu kiên nhẫn như thế thì không thể được. Tây phủ của chúng ta chỉ có mình cháu là cháu trai, tương lai cả phủ còn phải trông chờ vào cháu đấy!" Lê Huy bình tĩnh hơn một chút, hỏi: "Tổ mẫu, cháu đã hiểu. Vậy rốt cục hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế ạ?"
Chuyện xảy ra ở Nhã Hòa Uyển liên quan đến nhân phẩm của hai vị cô nương, thực sự không có gì đáng tự hào. Trưởng bối như Đặng lão phu nhân vốn không định nói nhiều lời, nhưng bà nhìn thấy tôn tử nóng nảy như vậy, đành phải phẩy tay cho nha hoàn bà tử hầu hạ trong phòng lui ra ngoài, kể rạch ròi câu chuyện từ đầu đến cuối.
Đặng lão phu nhân kể xong, hỏi Lê Huy: "Tổ mẫu nói cháu thiếu kiên nhẫn, có sai không?"
Lê Huy mặt đỏ tía tai, cúi gằm: "Tổ mẫu dạy chí phải. Hôm nay cháu thật quá bất lịch sự. Có điều người không nên trách Đại tỷ, tỷ ấy vốn giữ cháu lại bảo rằng tỷ ấy không đúng, là do cháu không thèm nghe --"
"Tâm tình Đại tỷ của cháu không tốt, tổ mẫu có thể hiểu được. Chuyện này đành cho qua thôi." Đặng lão phu nhân xoa đầu Lê Huy, tràn đầy yêu thương nói: "Đi đi, đi xin lỗi Tam muội của cháu đi. Lúc trước con bé nhỏ tuổi, tình tính có chút kiêu căng. Lần này trở lại, tổ mẫu nhìn nhận một cách khách quan thì thấy con bé đã tốt hơn nhiều rồi. Cháu là ca ca, cần phải rộng lượng hơn chút." Cậu không thèm làm ca ca của nha đầu chết tiệt kia đâu!
Lê Huy dù có nghĩ như vậy nhưng vẫn đáp: "Vâng. Tôn nhi sẽ đi xin lỗi Tam muội."
Chuyện nào ra chuyện nấy, đã làm sai thì cậu sẽ nhận.
Đặng lão phu nhân cảm thấy an lòng, cao giọng nói: "Thanh Quân, ngươi thu xếp đồ đạc cẩn thận chưa? Đi cùng Tam công tử đi."
Vẻ mặt Lê Huy khó hiểu.
Đặng lão phu nhân mỉm cười giải thích: "Hôm nay Tam muội của cháu chịu oan, ta đành tặng nghiên mực Đoan Khê khắc hình cá chép bên hoa sen cho con bé, bây giờ tiện thể đem qua luôn."
"Nghiên mực Đoan Khê của tổ phụ ấy ạ?" Lê Huy kinh ngạc hỏi.
"Đúng rồi."
Lê Huy loạng choạng đi cùng Thanh Quân ra ngoài, đi được nửa đường mới tự hỏi: tổ mẫu tặng nghiên mực ấy cho Lê Chiêu, phụ thân có biết không?
Kiều Chiêu vừa tiễn Hà thị đi, lại nghe nha hoàn bẩm báo rằng Tam công tử và đại nha hoàn Thanh Quân bên Thanh Tùng đường vừa đến. Cũng không phải xông vào, có vẻ như lão phu nhân đã giải thích cho cậu rồi.
"Mời bọn họ vào."
Một lát sau Lê Huy đi vào, nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Kiều Chiêu , có chút xấu hổ.
Mắt cậu chớp chớp rồi nhìn sang một bên, đỏ mặt: "Tam muội... Hôm nay là ta không đúng, hiểu lầm ngươi, ta... xin lỗi ngươi."
Kiều Chiêu rót một chén trà, đưa qua, thản nhiên cười nói: "Tam ca thành tâm xin lỗi, ta chấp nhận lời xin lỗi của huynh."
Bàn tay trắng nõn, cầm chén trà chạm hoa văn xanh đưa qua, Lê Huy đầu đầy mồ hôi.
Chắc không cho thuốc xổ vào trà đâu nhỉ?
Đối diện con ngươi đen láy của Kiều Chiêu, Lê Huy cắn răng nhận chén trà, ngửa đầu uống cạn.
Xin lỗi xong rồi, Lê Huy cảm thấy không thoải mái, đặt lại chén trà rôi vội đi.
Sau đó Thanh Quân giao cho Kiều Chiêu nghiên mực, cũng rời đi.
Kiều Chiêu thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.
Nàng mở túi vải bố mềm mại bọc ngoài ra, nhìn thấy một nghiên mực bóng loáng âm ấm.
Ngón tay trắng như ngọc lướt qua nghiên mực, Kiều Chiêu gật gù.
Sờ lên đã thấy là một nghiên mực tốt. Có thể thấy được lão phu nhân đã dụng tâm để đền bù cho người cháu gái phải chịu oan uổng.
Nghĩ đến Hà thị, lại nghĩ đến Đặng lão phu nhân, Kiều Chiêu nhoẻn miệng cười.
Cuộc sống của Lê phủ cũng không tệ lắm.
Nhìn chiếc nghiên mực cực tốt này, nàng nổi hứng nghiêng đầu gõ gõ nghiên mực, nghe âm thanh nó phát ra.
"Cô nương, lão gia đến ạ!"
Băng Lục vừa bẩm báo, Lê Quang Văn đã đi vào.
Nhìn thấy tiểu cô nương nghiêng đầu, nghịch ngợm gõ
gõ nghiên mực, Lê Quang Văn kinh hãi: "Dừng tay lại cho ta!"
Ông vội bước vào, trước ánh mắt kinh ngạc của Kiều Chiêu, cố kiềm chế mong muốn chạy đến giật lại nghiên mực, phụng phịu dạy dỗ một hồi: "Nghiên mực lão phu nhân tặng là bảo bối khó tìm, sao lại đối xử với nó tùy tiện như thế?"
Kiều Chiêu chớp chớp mắt.
Nàng có tùy tiện đâu? Rõ ràng nàng đang rất cẩn thận mà!
Kiều Chiêu buông nghiên mực ra.
"Nhẹ tay, nhẹ tay!" Lê Quang Văn không rời mắt khỏi tay Kiều Chiêu, thấy nàng đặt xuống nguyên vẹn thì mới thở hắt ra, phê bình: "Sao lại gõ lung tung như thế hả?"
Kiều Chiêu buồn cười không chịu được: "Phụ thân, con đang nghe tiếng để đoán chất."
"Nghe tiếng đoán chất?" Lê Quang Văn không tin nhìn chằm chằm nữ nhi vốn dốt nát từ trước đến giờ của mình.
"Dạ. Nghiên mực Đoan Khê rõ nhất là tiếng của gỗ, tiếp đó là tiếng của ngói, cuối cùng là tiếng của vàng. Nghiên mực tổ mẫu tặng quả là một nghiên mực tốt."
Lê Quang Văn có chút ngạc nhiên nhìn Kiều Chiêu, tự dưng cảm thấy khuê nữ trông cũng thuận mắt hơn nhiều: "Tất nhiên là nghiên mực tốt rồi. Đây là nghiên mực mà tổ phụ ngươi từng dùng. Năm ấy--"
Năm ấy ông xin mẫu thân cả nửa ngày cũng không được. Thế mà giờ lại tặng cho nữ nhi của ông.
Tâm tình của Lê Quang Văn có phần phức tạp, ông cứ nhìn chòng chọc nghiên mực.
Bây giờ phải làm như thế nào?
Nhìn rõ thất vọng trong mắt của phụ thân, Kiều Chiêu đưa nghiên mực qua: "Nếu thích thì phụ thân cứ cầm lấy đi."
"Không nên không nên." Lê Quang Văn lắc đầu quầy quậy, chính trực nói: "Đây là quà tổ mẫu tặng ngươi, sao ngươi lại tặng cho người khác được? Chiêu Chiêu, sau này ngươi nhất định phải chăm chỉ luyện chữ, mới không phụ niềm mong mỏi của tổ mẫu ngươi."
«Vâng, con đã hiểu, sau này chắc chắn con sẽ cố gắng hết sức sử dùng vật này.»
Lê Quang Văn vui mừng gật đầu, vẫn lưu luyến nhìn chằm chằm nghiên mực.
Kiều Chiêu thản nhiên cười: "Hay là như thế này ạ. Phụ thân kể cho con nghe mấy chuyện xưa thú vị, con đưa cho phụ thân nghiên mực để phụ thân thưởng thức mấy hôm. Tạm coi như tấm lòng hiếu thảo của nữ nhi.»
Ánh mắt Lê Quang Văn sáng lên, rồi hơi tối lại: «Khụ khu, vị phụ có biết chuyện xưa gì đâu mà thú vị.»
Ông là người rất nghiêm túc, sao lại có thể đi kể lể mấy thứ chuyện xưa văn vở của đám trẻ tuổi được.
Kiều Chiêu gật gù trong lòng.
Không từ chối là được rồi, nàng biết vị phụ thân này toàn nói kiểu thế.
Kiều Chiêu cuối cùng nói rõ mục đích của mình: "Thế thì phụ thân kể cho con mấy chuyện thú vị xảy ra ở bên ngoài cũng được."
Muốn A Châu thâm nhập vào đám hạ nhân trong phủ thì cần thêm thời gian. Nhưng hiện tại nàng rất muốn biết chuyện tình bên ngoài. Thế thì tìm hiểu tin tức từ vị Lê Đại lão gia làm quan trong triều là lựa chọn tốt nhất.
Nàng còn đang định đi tìm phụ thân đàm đạo về cờ đấy...
"Việc thú vị ở bên ngoài?" Lê Quang Văn nhíu mày nghĩ ngợi một hồi rồi thở dài: "Việc thú vị thì không có, nhưng lại có một việc hết sức thảm thương."
"Việc gì thảm thương ạ?" Kiều Chiêu vẻ mặt tò mò nhưng tim liền thắt lại.
"Ngươi biết Kiều tiên sinh đúng không? Ta nhớ trước đây nương của ngươi toàn mua bảng chữ mẫu của Kiều tiên sinh cho ngươi học theo mà." Bất kể tranh hay chữ của Kiều tiên sinh đều tuyệt đỉnh, có nhiều hiệu sách dựa vào chữ của ngài mà in thành mẫu bán.
"Dạ."
"Cả nhà Kiều tiên sinh gặp hỏa hoạn. Chỉ còn huynh muội Kiều công tử còn sống. Hiện tại đang ở phủ của Khấu Thượng Thư."
Mắt Kiều Chiêu nhòe đi.
Sau nhiều ngày lo lắng, cuối cùng nàng cũng biết được chút tin tức của người nhà rồi!