Nàng thực sự không đoán sai, nếu Đại ca vào kinh chắc chắn sẽ đi tìm ngoại tổ phụ.
Nhưng không rõ liệu lúc này Đại ca đã biết tin nàng đã qua đời hay chưa.
"Hôm nay Khấu Thượng Thư dâng tấu xin tra rõ nguyên nhân thực sự của trận hỏa hoạn tại Kiều gia, xem xem là do ông trời vô ý hay có người cố tình gây nên. Hoàng Thượng đã lệnh cho Khâm sai đến Gia Phong điều tra." Thấy nữ nhi chăm chú nghe mình kể, Lê Quang Văn hào hứng kể thêm.
"Thế vị Khâm sai đại nhân đấy là ai thế ạ ?" Kiều Chiêu buột miệng hỏi.
Lê Quang Văn cười đáp: "Chính là Đại bá phụ của con đấy."
Kiều Chiêu nghe xong nổi hết da gà trên cánh tay.
Hoàng Thượng điều quan viên Hình bộ làm Khâm sai đại thần đi điều tra tường tận vụ cháy tại Kiều gia. Mà Hình bộ Thị lang hiện tại lại là Đại bá phụ Lê Quang Nghiên ở Đông phủ, cũng là cấp dưới của ngoại tổ phụ nàng. Nàng từ con nhà họ Kiều biến thành người của Lê gia. Người thân hiện tại chịu trách nhiệm đi điều tra vụ việc về người thân trước đây, trùng hợp như thế, chỉ có thể nói việc gì xảy ra cũng là theo ý trời.
"Chiêu Chiêu, sao con lại khóc?" Lê Quang Văn kể xong chuyện thì phát hiện ra con gái thứ hai đã rưng rưng nước mắt.
Kiều Chiêu không thể nói rõ lý do, đành đáp: "Phụ thân kể chuyện hay quá, làm con cảm động."
Trái tim của Lê Quang Văn chợt thắt lại.
Mới thế mà đã cảm động, hóa ra nguyện vọng của nữ nhi lại nhỏ bé đến như vậy!
Ông bỗng nhiên cảm thấy tội lỗi về thái độ lạnh nhạt của mình đối với con gái thứ hai nhiều năm nay, vỗ ngực cam đoan: "Chiêu Chiêu, sau này con còn muốn nghe kể chuyện xưa thì cứ đi tìm vi phụ."
Kiều Chiêu mắt chợt sáng lên như sao, giọng nói vừa mềm mại vừa đáng yêu: "Thế thì tuyệt quá. Đa tạ phụ thân!" Lê Quang Văn cầm nghiên mực đi về mà lòng phơi phới, không thể ngừng nghĩ: không ngờ rằng ông còn có tài kể chuyện bẩm sinh.
Chờ căn phòng yên tĩnh hẳn, Kiều Chiêu đi sang gian phòng phía tây.
Gian phòng phía tây được sắp xếp thành thư phòng, văn phòng tứ bảo được chuẩn bị đầy đủ, gần song cửa sổ là một chiếc cổ cẩm phủ đầy bụi.
*Văn phòng tứ bảo: bút, mực, giấy, nghiên
*Cổ cầm: là một loại nhạc cụ Trung Quốc thuộc bộ dây dạng gảygồm có 7 dây.Nàng nhấc chồng giấy đang đặt trên thư án lên. Trên đó chữ viết mềm mại nhưng dứt khoát, sạch sẽ tinh tươm, là một bản kinh Phật mới được chép lại. Kiều Chiêu nhìn thoáng qua, phân phó A Châu: "Đem một chậu than đến đây đi."
Băng Lục nhanh nhảu: "Cô nương, A Châu mới đến làm sao mà biết được chậu than để ở đâu, để nô tỳ đi lấy cho."
Thấy chủ tử gật đầu, Băng Lục liếc mắt nhìn A Châu rồi hớn hở đi ra ngoài.
Kiều Chiêu cũng không để tâm lắm.
Có người có chốn ắt có tranh, chỉ cần không đi quá giới hạn thì sẽ không ảnh hưởng đến mọi chuyện.
Không lâu sau Băng Lục đem về một chậu than, cười khanh khách: "Trước đây toàn là do Sương Hồng cất, suýt nữa thì nô tỳ quên là để ở chỗ nào."
A Châu không nói câu nào, đi gian phòng phía đông lấy về mấy cây nến.
Băng Lục bĩu môi: "Ban ngày ban mặt ngươi đem cái này ra làm gì?"
A Châu thật thà đáp: "Cô nương cần."
"Cô nương --" Băng Lục quay đầu nhìn Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu cảm thấy bất ngờ trước sự cẩn thận của A Châu, cười nói: "Đúng là ta có cần cái này."
Ngày xuân sáng ngời, nàng muốn dùng chậu than, tất nhiên là cần một ngọn nến rồi.
Băng Lục nghe xong cảnh giác nhìn A Châu.
Kẻ ngoại lai này thật là cao tay, thật là đáng ghét!
Băng Lục nhảy dựng lên, chạy qua định đỡ: "Ôi trời, cô nương, người đang làm gì thế ạ?"
Có điều ngọn lửa quá mạnh, cả chồng giấy bén lửa trong chốc lát, Kiều Chiêu tiện tay ném vào chậu than, chẳng bao lâu sau cháy thành tro bụi.
Băng Lục tiếc vô cùng: "Cô nương, sao người lại đốt hết kinh Phật mà người mất bao công chép lại?"
"Vì ta chưa hài lòng nét chữ." Kiều Chiêu dịu dàng giải thích.
Băng Lục không tài nào tưởng nổi trợn trừng hai mắt: "Vẫn chưa hài lòng cơ ạ? Cô nương, nô tỳ thấy người viết rất đẹp mà."
Nghĩ nghĩ rồi nàng bồi thêm: "Còn đẹp hơn chữ của lão gia!"
"Vấn đề không phải là đẹp hay không." Kiều Chiêu thờ ơ nhìn đốm lửa trong chậu than tí tách cháy rồi lụi tàn. Đến khi trong chậu chỉ còn tro bụi thì nàng mới phân phó hai nha hoàn: "Các em dọn dẹp rồi ra ngoài, ta sẽ ngồi trong này chép kinh Phật."
"Vâng!"
Hai nha hoàn dọn dẹp thư phòng sạch sẽ rồi lui ra ngoài, Kiều Chiêu trải lên bàn một tờ giấy nhẵn nhụi, ngồi nhìn đăm chiêu trong chốc lát rồi mới cầm bút viết.
Từng dòng chữ phóng khoáng đến choáng váng lần lượt hiện ra theo ngòi bút của Kiều Chiêu , khác hoàn toàn nét chữ trên kinh Phật vừa bị đốt cháy kia.
Không biết là viết bao nhiêu lâu, Kiều Chiêu mới ngừng lại. Nàng nhìn lại tờ giấy, chợt cảm thấy giật mình.
Thật là giống với chữ của tổ phụ. Như vậy, dù cho có gặp bất kì trở ngại gì thì chắc chắn nàng vẫn sẽ gặp được vị Đại Trưởng Công Chúa kia như ý muốn.
Trên đường ồn ào náo nhiệt, còn trong nhã gian tại Ngũ Phúc trà lâu ven đường lại thật yên tĩnh.
Trì Xán gọi một ấm trà, ngồi gần cửa sổ, tự rót tự uống.
Không lâu sau, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, thế rồi Dương Hậu Thừa đẩy cửa bước vào, ngồi ngay vào chỗ đối diện Trì Xán. Chàng nhấc ấm trà tự rót cho mình một chén, ngửa đầu uống cạn.
"Uống như trâu hút!" Trì Xán cười nhạo.
Dương Hậu Thừa hoàn toàn không thèm để ý, đặt chén trà xuống, thở dài: "Lại không đợi kịp tên họ Thiệu rồi, sáng hôm nay huynh ấy đã xuất môn."
Trì Xán nghe xong thì không vui, xị mặt: "Đúng là quý nhân bận nhiều việc."
Dương Hậu Thừa cười trộm, người không đến lại làm Trì công tử bực mình.
Không muốn bạn tốt nổi trận lôi đình, chàng vội vàng giải thích: "Không phải như thế đâu, ta đã hỏi hạ nhân Hầu phủ, huynh ấy muốn đi đón quan tài của thê tử đã qua đời. Huynh ấy vừa mới đi thôi, chắc phải mấy ngày nữa mới quay lại. Hừ, nói đi là đi luôn, không thèm báo cho chúng ta câu nào!"
"À... Việc này cũng là chuyện quan trọng." Trì Xán nghe xong nguyên nhân, ngắc ngứ đáp lại.
"Chính xác, ta cũng nghĩ thế. Đúng rồi, Tử Triết đâu sao không thấy mặt?"
Nhắc đến thì Trì Xán tùy ý cười: "Hôm nay sinh nhật muội muội huynh ấy. Huynh ấy phải ở lại phủ tiếp đãi họ hàng rồi."
Dương Hậu Thừa nghe xong chớp chớp mắt: "Thế chắc là phải tiếp mấy vị biểu tỷ muội rồi."
Ba người là bạn thân từ nhỏ, tất nhiên hiểu thừa phiền não của Chu Ngũ công tử. Vị biểu muội ở phủ Cố Xương Bá kia suốt ngày lẽo đẽo dính lấy Chu Ngạn.
Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Chu Ngạn, hai tên bạn tệ hại không thèm nhỏ ra một giọt cảm thông, uống trà nói chuyện phiếm một hồi rồi ai về nhà nấy.
Trì Xán về phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa được một lát thì gã sai vặt Đào Sinh chạy đến bẩm báo: "Công tử, Đông Du cô cô truyền lời, Trưởng Công Chúa thỉnh người đến thư phòng ạ."
"Được rồi."
Trì Xán thay ra y phục ở nhà rồi mới đi từ từ đến thư phòng.
"Mẫu thân cho gọi nhi tử là có chuyện gì?" Chàng hỏi xong mới nhìn thấy bức tranh được mở ra trên án thư của Trưởng Công Chúa.
Trường Dung Trưởng Công Chúa vươn ngón tay gõ gõ nhẹ lên bức tranh trước mặt.
Ánh mắt Trường Dung Trưởng Công Chúa chậm rãi lướt đến trên mặt nhi tử, thu hết lại cố gắng nhẫn nhịn của chàng, rồi khoái trá cười châm biếm: "Xán Nhi, hóa ra hôm đấy con không nói dối, bức tranh kia quả nhiên là do người khác vẽ lại."
Trì Xán lộ ra sự kinh ngạc.
Hôm ấy chàng tức giận nói hết ra một lượt, rõ ràng mẫu thân không tin, tại sao hôm nay lại ---
Trường Dung Trưởng Công Chúa chạm nhẹ vào bức tranh đang cuộn tròn: "Là do bức tranh nói cho ta."
Trì Xán hiểu ngay trong chớp mắt.
Đúng rồi, áp diễn đồ là tranh hồi trẻ của Kiều tiên sinh, nếu là bản gốc thì cho dù người sưu tầm có cố gìn giữ nâng niu thế nào cũng không thể nào mới như thế được.
Trường Dung Trưởng Công Chúa lại mở miệng: "Ta rất ngạc nhiên, không biết người vẽ bức tranh này là ai?