Tất nhiên Trì Xán sẽ không nhắc đến Kiều Chiêu, chàng uể oải đáp: "Không biết, bèo nước gặp nhau thôi."
Trường Dung Trưởng Công Chúa tất nhiên là không tin lời của con trai, đôi môi được tô vẽ tỉ mỉ cong lên, cười lạnh: "Bèo nước gặp nhau mà ngươi lại nhờ người ta ư?"
Tính cách con trai nàng biết thừa, nếu không thực sự tin tưởng ắt nó sẽ không mở miệng nhờ vả.
Nhìn thấy ánh mắt nửa cười nửa không của Trường Dung Trưởng Công Chúa, Trì Xán tự dưng lại thấy khó chịu, bỏ lại một câu: "Mẫu thân không tin thì thôi." rồi quay đầu đi mất.
Chàng không thèm nhờ vả ai, là nha đầu kia sốt sắng muốn làm mà.
Đến tận khi góc áo của nhi tử khuất khỏi cửa thư phòng, Trường Dung Trưởng Công Chúa mới thôi cái nhìn chằm chằm và nụ cười châm biếm của bà. Xoẹt một tiếng, áp diễn đồ rách tan. Đông Du cô cô vẫn đứng ở góc phòng dẫu có quen thuộc với tính tình thất thường của Trường Dung Trưởng Công Chúa giờ phút này cũng không nhịn được mà kinh sợ: "Điện hạ --"
Ở hành lang dài ngoài thư phòng, Trì Xán chậm lại rồi đột ngột quay lại thư phòng lần nữa.
Chàng đứng tại thềm cửa, gương mặt đông cứng nhìn chằm chằm một nửa bức tranh trong tay của Trường Dung Trưởng Công Chúa, từ người chàng tỏa ra từng luồng khí lạnh.
Gã sai vặt Đào Sinh vẫn luôn theo sát phía sau lúc này lặng im, lui lại mấy bước giả chết.
Trì Xán không nói câu nào, chỉ đứng im nhìn thẳng vào Trường Dung Trưởng Công Chúa.
Mặt mày chàng tinh xảo như tranh vẽ, cơn thịnh nộ vẫn không lung lay được phong thái vô song của chàng.
Trường Dung Trưởng Công Chúa chỉ cảm thấy nhói trong tim, ném bức tranh đã bị hủy về phía chân chàng, lạnh lùng nói: "Nếu đã là đồ giả thì dù vẽ có giống thế nào ta cũng không cần, chắc hẳn Xán Nhi hiểu rõ." Trì Xán đứng trong chốc lát, tức giận đến mức gương mặt trắng như tuyết của chàng có chút ửng đỏ, xoay người nhặt bức tranh dưới chân lên, thản nhiên nói: "Dạ, nhi tử hiểu."
Chàng xiết chặt bức tranh trong tay rồi quay đi mất, tiếng dập mạnh cửa truyền đến, chấn động căn phòng khiến ống đựng bút khắc hoa làm từ gỗ tử đàn cũng phải lung lay.
Bên trong im lặng như tờ, một lúc sau, Đông Du cô cô mới dè dặt nói: "Điện hạ, hà tất người phải làm như thế?"
Phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa to nhường ấy nhưng cũng chỉ có mình Đông Du cô cô mới dám nói như vậy.
Trường Dung Trưởng Công Chúa trầm mặc thật lâu rồi mới nhắm đôi mắt đang run run lại, hỏi: "Làm sao, ngươi cảm thấy bất bình cho nó à?"
"Nô tỳ nào dám? Chỉ là rõ ràng người rất thương công tử --" việc gì phải khiến mối quan hệ mẹ con trở nên căng thẳng đến như vậy? Đông Du cô cô không dám nói nốt câu sau.
Trường Dung Trưởng Công Chúa khô khốc khoát tay: "Ngươi lui xuống đi, ta muốn yên tĩnh một mình."
Đông Du cô cô cúi người hành lễ, sau khi ra khỏi cửa thì nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng.
Trì Xán sải bước về chỗ ở của mình, vung tay ném bay cái hộp mạ vàng mỹ lệ.
Gã sai vặt Đào Sinh theo sau vội lao đến đón chiếc hộp giá trị xa xỉ vào trong ngực, nhẹ nhàng thở phào trong lòng. Hắn nhẹ chân nhẹ tay cất chiếc hộp bảo bối vừa được bảo vệ thành công vào chỗ khuất tầm mắt Trì Xán nhất có thể, rồi mới quay lại, toe toét cười hỏi: "Công tử, người có muốn uống trà không ạ?"
"Không uống!" Trì Xán bước chân đi đến cái bàn bên cạnh rồi ngồi xuống, đem bức tranh nén trong tay mở ra.
Trường Dung Trưởng Công Chúa không lưỡng lự chút nào xé toạc bức tranh, bức áp diễn đồ giả này nếu bán đi cũng được ối tiền, giờ nát tan tành.
Trì Xán gắn mấy miếng rách lại với nhau, lấy tay vuốt nhẹ nhẹ mấy chỗ rách.
Đào Sinh đứng bên cách, hiểu rõ rằng chủ tử đang không vui, lặng lẽ thở dài, mở miệng: "Công tử, nếu người muốn thì tiểu nhân sẽ đi tiệm đồ cổ tìm một lượt. Có khi lại gặp được tranh thật của Kiều tiên sinh."
"Không cần." Trì Xán quả quyết từ chối, ánh mắt dừng lại ở vết rách nơi cái cầu, nặng nề u ám, không biết là đang cảm thấy gì.
Đào Sinh nghểnh cổ nhìn bức áp diễn đỗ đã tan tành, âm thầm bất bình thay chủ tử: Trưởng Công Chúa thật tuyệt tình, chủ tử vô tình làm bẩn bức tranh của Kiều tiên sinh, lo lắng Trưởng Công Chúa không vui bèn cố tình lặn lội đến Gia Phong tìm kiếm bức khác. Kết quả tìm được rồi thì Trưởng Công Chúa lại không do dự xé nát.
Chậc chậc, làm gì có mẫu thân nào hỉ nộ thất thường như thế đâu?
Đào Sinh lặng nẽ nhìn Trì Xán, nghĩ thầm: khó trách chủ tử tính khí cũng hỉ nộ thất thường như thế.
Đúng là gần mực thì đen.
"Đáng tiếc." Trì Xán lẩm bẩm.
Đào Sinh cẩn thận nhìn tỉ mỉ thần sắc của Trì Xán, đề nghị: "Hay là người đi tìm tiên sinh vẽ ra bức này nhờ người ta vẽ lại bức khác?"
"Tiên sinh?" Vẻ mặt lạnh băng không đổi của Trì công tử bỗng nhiên thay đổi, soi mói liếc nhìn Đào Sinh.
Cái liếc mắt đấy làm chân Đào Sinh nhũn ra như cọng bún.
Công tử, ánh mắt xinh đẹp ấy của người không thể tùy tiện nhìn người khác được!
Gã sai vặt đến tận bây giờ vẫn chưa thể chống đỡ được sắc đẹp của chủ tử nhà mình, cười hề hề như khỉ: "Công tử cho tiểu nhân biết tiên sinh kia ở đâu đi, tiểu nhân thay người đi làm!"
"Ngươi muốn đi?"
Đào Sinh gật đầu lia lịa tỏ ý trung thành.
"Mơ đi!" Không biết nghĩ đến cái gì mà Trì Xán đột nhiên mỉm cười, lia mắt sang áp diễn đồ tan thành nhiều mảnh, chàng lại đột ngột rút lại nụ cười, gương mặt cuối cùng cũng dịu đi vài phần, thản nhiên nói: "Tìm một cái hộp tốt nhất đến đây."
"Dạ." Có thể làm gã sai vặt bên người Trì công tử tất nhiên cũng phải có thẩm mỹ tốt, Đào Sinh nhanh chóng đem đến một chiếc hộp dài làm từ gỗ tử đàn.
Trì Xán nhìn áp diễn đồ lần cuối rồi cất tranh vào hộp.
Đào Sinh giơ tay chỉ chờ chủ tử cất tranh vào hộp, lại phát hiện chủ tử đã nhấc hộp lên.
Trước vẻ ngơ ngác của gã sai vặt, Trì Xán nghiêm mặt: "Việc này không được nói cho ai khác."
Nói xong, chàng dừng lại, bổ sung: "Đặc biệt là hai người Chu Ngũ, Dương Nhị."
Đào Sinh đặt tay bên khóe miệng, kéo một đường ngang mồm rồi lớn tiếng thề: "Có chết tiểu nhân cũng không nói!"
Trì Xán: "..."
Gã sai vặt ngu như vậy, thế mà chàng lại thấy thoải mái hơn chút.
Thôi được rồi, về sau có cơ hội thì tìm nha đầu kia nhờ vẽ lại bức khác vậy, ai bảo bức tranh lại bị phá hỏng chứ.
Trên quan đạo ngoại ô kinh thành, một người thanh niên áo trắng phóng ngựa nhanh như gió. Cây cối hoa cỏ sum xuê ven đường vun vυ"t lùi về phía sau chàng, như thể phong cảnh dẫu tươi đẹp thế nào cũng không thể lưu lại trong lòng chàng.
Đi tới chỗ ngoặt, chàng bỗng nhảy xuống lưng ngựa, rút ra trường đao bên hông vung về một hướng.
Tiếng ngựa hí và âm thanh đao kiếm va chạm thanh thúy hòa vào nhau, từ gốc cây bên cạnh một vị huyền y nam tử nhảy ra.
Người thanh niên áo bào trắng có đôi mắt đen trong suốt như hắc bảo thạch thấm đậm tuyết tan trên núi cao, sáng ngời sạch sẽ, nhìn huyền y nam tử vừa xuất hiện. Chàng hỏi: "Các hạ là ai, tại sao dường như vẫn đi theo tại hạ từ sau khi ra khỏi cổng thành?"
Huyền y nam tử thu lại trường kiếm, cười nói: "Các hạ hiểu lầm rồi, tại hạ chỉ là đi ngang qua, trung hợp thôi."
Người thanh niên áo bào trắng nhìn thanh kiếm mà huyền y nam tử vừa thu lại, môi mỏng nhếch lên, nhướn mày hỏi: "Cẩm Y Vệ?"
Huyền y nam tử có chút bất ngờ, trước gương mặt bình tĩnh của người áo trắng, tự biết có nói dối cũng bị lộ, thức thời nở nụ cười: "Tướng quân thật tinh tường, không biết tại sao lại nhận ra thân phận của tại hạ?"
"Do tư thế cầm đao." Thiệu Minh Uyên bình tĩnh nhìn trường kiếm bên hông huyền y nam tử: "Các hạ tuy rằng dùng kiếm, nhưng vị trí và góc độ rút kiếm của các hạ chỉ vừa vặn với một loại vũ khí - tú xuân đao"
*Túxuân đao:Thiệu Minh Uyên nói xong,nhìn thật sâu huyền y nam tử rồi nói: "Hiện tại các hạ có thể nói rõ mụcđích đi theo tại hạ được rồi chứ?"