Lặng im trong phòng dần qua đi, rồi đột nhiên rì rào nhiều giọng khe khẽ, như là vô số con muỗi vo ve bên tai Khương lão phu nhân.
Bà cố gắng bình tĩnh mở to mắt, con mắt phải như chồng thêm nhiều lớp sương, làm bà càng cáu kỉnh.
Khương lão phu nhân dùng con mắt trái còn sáng của bà nhìn Lê Kiều.
Lê Kiều như muốn tróc cả da đầu, cứng cỏi ức chế cơn khủng hoảng trong lòng, lắp bắp giải thích: "Sư thái bảo cháu... Viết thơ..."
Đôi mắt phượng xinh đẹp của nàng mở rất to, tràn đầy khẩn câu cùng bất an.
Tổ mẫu là người bảo nàng đi, chắc chắn tổ mẫu phải có biện pháp giúp nàng chứ?
Lời của Lê Kiều làm cho mọi người im lặng, liền sau đó giọng thì thầm to nhỏ còn lớn hơn trước, còn có thể nghe rõ vài tiếng cười nhạo. Huyệt thái dương của Khương lão phu nhân giật bần bật, đầu đau như búa bổ.
Thật là ngu xuẩn, nói như thế khác gì tự vạch trần việc mình mạo danh thay thế người khác!
Bà ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm khắc: "Kiều Kiều, ánh mắt tổ mẫu vốn không tốt. Khi ấy nhìn thấy kinh Phật đặt trên cùng liền tưởng là của cháu. Nhưng con bé này, lúc cao tăng hỏi sao lại không xem kỹ một chút mà lại liều lĩnh đi theo, rồi lại còn gây chuyện chê cười như thế này!"
Trong đầu Lê Kiều oang một tiếng.
Tổ mẫu đang nói gì thế? Sao nàng nghe không hiểu chữ nào?
Sao lại bảo nàng không chú ý, rõ ràng là tổ mẫu--
Lê Kiều theo bản năng nhìn về phía Khương lão phu nhân, chỉ thấy trong đôi mắt của vị tổ mẫu luôn ra vẻ từ ái này không hề có sự ấm áp nào, lạnh lẽo như thể đóng thành băng. Nàng sợ run cả người, hoảng hốt như hiểu được điều gì đó.
"Kiều Kiều, cháu biết sai chưa?" Khương lão phu nhân vỗ bàn thật mạnh.
Chén trà trên mặt bàn chấn động, vang lên tiếng không nhỏ.
Ánh mắt Lê Kiều do dự, thấy được vẻ mặt thổn thức của Đặng lão phu nhân, lại thấy được ánh mắt vui sướиɠ khi kẻ khác gặp họa của Nhị thái thái Lưu thị Tây phủ.
Trước âm thanh bàn tán xôn xao ồn ào vô cùng xung quanh, Lê Kiều rốt cục không chống đỡ nổi thử áp lực vô hình này, đầu gối nhũn ra quỳ xuống: "Tổ mẫu, cháu ... cháu sai rồi..."
Khương lão phu nhân cảm thấy nhẹ cả lòng.
Biết ôm hết lỗi vào lòng, nha đầu kia cuối cùng cũng hiểu chuyện.
Trong lòng Đặng lão phu nhân tưởng như vẫn đang thờ ơ lạnh nhạt thì thở dài một tiếng: Khương thị nói như vậy thì thanh danh của Nhị nha đầu về sau coi như xong rồi! Các phu nhân tiểu thư ở đây cũng đâu phải kẻ ngốc, chỉ cần nghĩ kỹ một chút, thì ai mà tin là Nhị nha đầu khi ấy bất cẩn, không ai là không hiểu Nhị nha đầu vì tài danh liền nổi lên tâm tư giả mạo thay thế người khác.
Đối với cháu gái vẫn luôn là hòn ngọc quý trên tay còn có thể làm chuyện như thế, đủ hiểu người này vô tình đến mức nào, sau này phải cẩn thận hơn mới được.
"A di đà phật--" Gặp phải chuyện như vậy ngay trước mặt, tăng nhân đón khách có chút lung túng, vội ngăn lời giáo huấn cháu gái chuẩn bị đưa đến miệng Khương lão phu nhân: "Lão phu nhân, không biết kinh Phật kia là do cô nương nào của quý phủ chép, sư phụ am Sơ Ảnh vẫn đang chờ nàng."
Trong phòng lại im lặng, các phu nhân lặng lẽ trao đổi ánh mắt.
Hóa ra đúng là do một vị cô nương Lê phủ viết? Thế rốt cục là ai?
Các bà không khỏi nhìn về Lê Kiểu đang ngồi góc phòng.
Lê Kiểu mặt mày có phần ủ rũ, trong lòng không nhịn được bừng bừng sốt ruột.
Chẳng lẽ kinh Phật lọt vào mắt xanh của Vô Mai sư thái là của nàng? Lại bị bá tổ mẫu thay mận đổi đào trao đến tay Lê Kiều?
Nhất định là như thế rồi! Nàng đã vốn thấy kỳ quái rồi. Năm nay rõ ràng nàng đã dốc toàn bộ sức lực ra để viết, chữ tuyệt đối đẹp hơn Lê Kiều viết. Thế mà Lê Kiều lại thành người được chọn!
"Kiểu biểu tỷ--" Đỗ Phi Tuyết thấp giọng ê a, kéo kéo tay Lê Kiểu.
Khác hẳn giao tình nhạt như nước ốc với Nhị cô nương Lê phủ, tất nhiên nàng mong ngóng chuyện tốt rơi vào tay biểu tỷ của mình rồi.
Khương lão phu nhân có chút xấu hổ: "Chuyện lần này đúng là do thân nói không tốt. Gần đây mắt lão thân đang mờ dần, một bên mắt đã gần như không thấy gì rồi. Kinh văn bọn nha đầu viết thu lên xong cũng chỉ vội vàng liếc qua, cũng không quan sát tỉ mỉ, lúc nãy mới đoán sai, làm cho các vị chê cười."
"Ôi chao, việc này cũng khó tránh khỏi, Hương Quân cũng đừng để trong lòng làm gì." Lý phu nhân vội vàng giảng hòa.
Những người khác mặc dù không nhiều lời nhưng đều đảo mắt nhìn khắp người Lê Kiều.
Lê Kiều quỳ trên mặt đấy.
Buốt giá trên sàn như xâm nhập khắp người nàng, lạnh thấu xương, trong giây lát khóe mắt đã đong đầy nước mắt.
Những tiếng cười nhạo, những ánh mắt khinh bỉ như biến thành vô số lưỡi đao đâm vào người nàng; khiến cho cô nương vốn từ bé được nuông chiều trong lòng bàn tay trong nháy mắt đầm đìa thương tích.
Đặng lão phu nhân thở dài trong lòng, mở miệng: "Sư phụ có thể đem kinh Phật cho lão thân xem qua được không?"
Tăng nhân đón khách vội đưa kinh văn đến cho bà.
Đặng lão phu nhân đã sớm biết, giờ phút này chỉ ra vẻ thôi, nhìn lướt qua thì vòng vèo: "Quả nhiên là có chút nhầm lẫn, đây là do Tam cô nương nhà chúng ta viết. Khi ấy ta thấy con bé viết đẹp, cố ý để lên đầu để đưa đến Đông phủ. Không nghĩ cháu dâu cũng có tâm tư như vậy, muốn cho Hương Quân chỉ cần liếc mắt là thấy ngay kinh văn của Nhị nha đầu, lại khiến Hương Quân hiểu lầm. Vừa rồi Hương Quân nói là Nhị cô nương, tiểu cô nương như con bé đang căng thẳng như vậy thì làm sao lại lưu ý được thêm cái gì?"
Lời này cũng coi như vớt vát chút thanh danh cho Lê Kiều.
Cho dù trong lòng các phu nhân biết rõ ràng lúc ấy Lê Kiều có nổi lên chút tâm tư không nên có, cũng không thể chứng thực điều đấy ở chỗ Lê phủ.
Khương lão phu nhân tính tình bạc bẽo, lúc nào cũng đặt thanh danh mình lên đầu, Đặng lão phu nhân cố tình không cho bà ta được vừa ý đấy.
Bà còn có bốn cô cháu gái, thanh danh Nhị cô nương mà hỏng bét như thế thì các cô nương khác làm sao sau này gặp được chuyện hay?
Khương lão phu nhân ngẩn người, cũng ngại tình huống đã đủ muối mặt rồi, nên cũng không nói được thêm cái gì, coi như cam chịu cách giải thích của Đặng lão phu nhân.
Lê Kiều cúi đầu, lệ rơi từ từ.
"Hóa ra lại là Tam cô nương của quý phủ. Không biết vị tiểu thí chủ ấy hiện đang ở đâu?" Tăng nhân đón khách cao giọng hỏi.
Trong phòng vẫn im thin thít, có điều bên ngoài lại xôn xao tiếng bàn tán, âm thanh quá lớn, truyền lại vào trong phòng.
"Tam cô nương Lê phủ? Không phải cái người vừa bị bắt cóc mấy hôm trước sao?"
"Đúng vậy, sau đó không phải cũng được đưa về nhà sao? Đúng rồi, ta nghe nói còn được Lý thần y đưa về tận nhà."
"Không đúng đâu, ta gặp qua vị cô nương này rồi, trông không giống người có thể viết chữ đẹp đâu."
"Ha ha, có thể viết chữ đẹp hay không nhìn qua cũng đoán được à."
...
Đỗ Phi Tuyết bình tĩnh hỏi: "Kiểu biểu tỷ, năm ấy sinh nhật bá phụ bên Đông phủ của tỷ, Lê Tam không phải tặng đến một bức thư pháp hay sao? Ta nhớ rõ bức thư pháp còn không đáng cho ai nhìn ấy chứ!"
Nàng cố ý nói to, nhất thời thu hút hết sự chú ý của mọi người.
Lê Kiểu một điệu ngẩng cao đầu, ôn hòa cười nói: "Có lẽ sau đó Tam muội đã khắc khổ luyện chữ để nâng cao trình độ."
Đỗ Phi Tuyết bĩu mồm: "Mới luyện có hai năm trình độ lại lên cao như thế sao? Khắp kinh thành không ai bì được, còn làm vị sư phụ am Sơ Ảnh kia phá lệ mời gặp?"
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, khóe miệng Lê Kiểu vẫn lộ vẻ ôn hòa, cười nói: "Có lẽ là do Tam muội tư chất hơn người, lại cần cù chịu khó hơn khi còn bé, nên trình độ mới nâng cao nhanh chóng như thế."
Lê Chiêu mà có tư chất hơn người thì mới là quái đản. Có điều trước mặt người ngoài nàng quyết định không dám nói điều không hay về tỷ muội nhà mình.
Cũng không biết là bản kinh văn kia là từ đâu tới, bá tổ mẫu không nhịn được giành về tay Lê Kiều, tổ mẫu thì lại muốn giành về tay Lê Chiêu.
Đỗ Phi Tuyết thấy Lê Kiểu phân trần thay Lê Tam ở chốn đông người, không khỏi cười khẩy: "Nếu mà nó tư chất hơn người trình độ nâng cao nhanh chóng thì mặt trời đã mọc đằng tây rồi!"
Không ít người gật đầu trong lòng.
Tăng nhân đón khách nghe vậy lòng càng bồn chồn.
Lần này mà cũng sai nữa thì làm sao mà biết ăn nói với người ta.
"Lão phu nhân?"
Đặng lão phu nhân không bị ảnh hưởng bởi những bàn tán của người ngoài, nhanh chóng đáp: "Tam nha đầu nhà chúng ta hôm nay không có đến. Có điều nếu sư phụ am Sơ Ảnh muốn gặp thì đấy là may mắn của con bé. Lão thân sẽ phái người đi đón con bé đến."
Khương lão phu nhân ngồi một bên cười khẩy trong lòng: bà muốn nhìn xem Tam nha đầu là được quý nhân từ đâu rơi xuống phù trợ mà viết ra được quyển kinh Phật như thế!
Tại Nhã Hòa Uyển Tây phủ.
Thanh Quân vội vã mà đến, chào qua Băng Lục rồi nói: "Nhanh bảo Tam cô nương thu dọn một chút, lão phu nhân mệnh ta tới đón nàng đi Đại Phúc Tự!"