"Ôi cái gì, nhanh lên đi!" Thanh Quân có chút khó xử.
Băng Lục hét toáng lên, quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa hô: "Cô nương, chúng ta sắp đến Đại Phúc Tự!"
Nàng có thể mặc xiêm y xinh đẹp đi khoe khoang!
Thanh Quân: "..."
Băng Lục chạy vào trong nhà, trực tiếp nhào đến, kích động không kiềm chế nổi: "Cô nương, người, người tiên đoán như thần! Thanh Quân tỷ tỷ đến đây, nói rằng lão phu nhân mệnh tỷ ấy đến đón người tới Đại Phúc Tự!"
Kiều Chiêu tóc để song nha kế, mặc áo choàng màu xanh thêu hoa kim ngân trắng, bên dưới là chân váy trắng xếp nếp. Chính xác là cách ăn mặc để xuất môn.
Nàng đứng lên, vuốt cằm nhìn Băng Lục: "Đi thôi."
Sau đó nghiêng đầu dặn dò A Châu: "Em ở lại trông nhà cẩn thận nhé."
Trên người Băng Lục hiện tại chính là bộ xiêm y màu xanh lá mạ kia. Nghe vậy nàng càng rạo rực vui vẻ đỡ lấy tay của Kiều Chiêu, liếc xéo A Châu một cái rồi đi ra ngoài. Thanh Quân thấy chủ tớ Kiều Chiêu nhanh như vậy đã đi ra thì có chút kinh ngạc, không khỏi đánh giá tỉ mỉ Kiều Chiêu. Thấy nàng một thân trắng trong vô cùng thuần khiết, mặc dù cảm giác có điều gì đó không ổn nhưng vẫn là cách ăn mặc để đi ra ngoài, Thanh Quân áp chế kinh ngạc trong lòng đón chào: "Tam cô nương, lão phu nhân mệnh nô tỳ tới đón người."
Kiều Chiêu gật gật đầu, mặt không mảy may thay đổi, đi theo Thanh Quân ra ngoài.
Trong nháy mắt đã ra đến đại môn Lê phủ, nàng bước từng bước nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa cẩn thận, mỉm cười.
Hôm nay nàng đi được bước đầu tiên ra ngoài, về sau vẫn có thể đi xa hơn.
Kiều Chiêu, ngươi phải cố lên!
Kiều Chiêu tự động viên bản thân trong lòng.
Ba người bước lên chiếc xe ngựa rèm xanh, một đường thẳng tiến Đại Phúc Tự. Bên trong xe, Thanh Quân dựa theo lời của Đặng lão phu nhân, kể tỉ mỉ chi tiết chuyện xảy ra trong chùa cho Kiều Chiêu.
Nghe tới đoạn Lê Kiều giả mạo thay thế, Băng Lục chửi ầm lên: "Hừ, vẫn mang tiếng là quý nữ thư hương đấy, thế mà cũng dám làm chuyện như thế!"
Nàng vuốt vuốt ngực, nói với Kiều Chiêu : "May mắn là vị sư thái kia có con mắt tinh tường nhìn thấu hồng trần, mới không bị ả lừa gạt. Cô nương à, lần này chúng ta thật là may!"
Suýt chút nữa thì nàng không được đi cùng cô nương đến Đại Phúc Tự để khoe bộ váy xinh đẹp này rồi.
"Phải, chúng ta thật là may."
Vận may của Kiều Chiêu gần đây thật chẳng ra làm sao, nhưng nàng tin rằng mọi chuyện đều do con người tạo nên.
Thanh Quân không nhịn được liếc nhìn Kiều Chiêu thêm một cái, trong lòng càng thêm ngờ vực. Sao cứ cảm giác vị Tam cô nương càng ngày càng khác lạ, nha đầu Băng Lục kia vốn không có đầu óc nên không nhìn ra manh mối, nhưng nàng người ngoài nhìn rõ, cảm giác như Tam cô nương đã sớm tiên liệu được chuyến đi đến Đại Phúc Tự này, nếu không làm sao nàng lại có thể tự thay ra xiêm y chờ sẵn như thế?
Thanh Quân liếc nhìn chiếc hộp trong tay Băng Lục.
Đó là chiếc hộp để xiêm y trang sức dự phòng mỗi khi ra ngoài của các cô nương.
Nàng nghĩ một hồi, quyết định nhắc nhở Tam cô nương càng lúc càng khó đoán: "Tam cô nương, nô tỳ cả gan nói một câu. Hôm nay xiêm y của người có phần hơi trắng và mộc mạc quá."
Tam cô nương thường ngày sáng sủa thanh lịch, gần lông mày còn có một nốt ruồi son như càng tôn lên vẻ kiều diễm trong bộ màu trắng như thế này. Nhưng một cô nương ăn mặc như vậy rốt cục vẫn sẽ làm người khác có cớ bắt bẻ xoi mói.
Kiều Chiêu hơi bất ngờ trước lời nhắc nhở của Thanh Quân. Có điều trước giờ nàng vẫn luôn tôn trọng những lời góp ý chân thành của người khác, ôn hòa đáp lại: "Đa tạ tỷ đã nhắc nhở, có điều ta thấy mặc như thế này là vừa vặn ổn rồi."
Phụ mẫu người nhà vừa phải gặp tai họa bất ngờ, nàng không thể quang minh chính đại giữ đạo hiếu thì đành biểu hiện thương nhớ theo cách này vậy.
Thanh Quân hiểu lầm rằng Kiều Chiêu cho rằng mặc như thế là đẹp, cười không nói thêm lời nào.
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại. Kiều Chiêu bước vào Đại Phúc Tự, trong nháy mắt đã có vô số ánh mắt nhìn chòng chọc nàng.
Nàng không để tâm, lững thững đi vào, tiếng thì thầm bàn tán lượn lờ quanh nàng.
"Nhìn thấy không, đấy là Tam cô nương Lê gia. Nghe nói đã bị bắt cóc đế phía nam nhiều ngày mới về được nhà."
"Chậc chậc, hóa ra Lê Tam cô nương trông cũng thật xinh đẹp, thật sự đáng tiếc."
"Ai chả biết vậy, cũng may là được thần y đưa về nhà, mới bớt mấy lời ong tiếng ve. Nếu không đến giờ chỉ sợ Lê Tam cô nương cũng không sống nổi đâu."
"Nhưng như thế cũng đủ bẽ mặt rồi."
"Bẽ mặt thì bẽ mặt. Có điều người ta có một tay thư pháp tuyệt hảo. Được đích thân Đại Trưởng Công Chúa coi trọng cũng coi như may mắn lắm rồi."
"Ha ha, cái này khó mà nói được. Ai biết được kinh Phật kia là ai viết. Cái chuyện này của Lê phủ cũng thú vị ra trò!"
Kiều Chiêu trước mấy lời gièm pha mặt không đổi sắc đi vào phòng tiếp khách.
Trong nháy mắt nàng đi vào, thời gian như ngừng lại, trong phòng không ai nói câu nào.
Một lát sau, giọng nói của Đặng lão phu nhân mới vang lên: "Chiêu Chiêu, đến đây với tổ mẫu."
Lê Kiểu nhìn Kiều Chiêu từ cửa đi đến cạnh Đặng lão phu nhân mà không chớp mắt, Đỗ Phi Tuyết đứng bên cạnh thì trừng mắt thật to, lẩm bẩm: "Kiểu biểu tỷ, sao ta cảm thấy hồi trước Lê Tam trông không được như bây giờ?"
Nàng quay đầu hỏi Chu Nhan vẫn đang im lặng: "Nhan biểu tỷ, tỷ nói có phải không?"
Chu Nhan xuất thân từ phủ Thái Trữ Hầu và các cô nương Lê phủ vốn không liên quan đến nhau. Có điều vì mối quan hệ giữa Đỗ Phi Tuyết và Lê Kiểu, thật ra nàng cũng từng gặp qua Lê Chiêu vài lần.
Nàng nhìn theo Kiều Chiêu , nghĩ nghĩ rồi nói: «"Tướng tùy tâm sinh."
Lê Tam cô nương gặp đại nạn, có lẽ là do tâm tình biến hóa nên khí chất thay đổi, thế nên cảm giác trông không giống hồi trước.
Đỗ Phi Tuyết nghe vậy khinh thường hừ một tiếng.
"Tổ mẫu, bá tổ mẫu."
Khương lão phu nhân cố cắn chặt môi.
Tiểu cô nương đang yên đang lành lại ăn mặc thành như vậy, trông thật xui xẻo!
Có điều Đông phủ vừa gặp một phen mất mặt như vậy, bà không tiện nói nhiều, nên không nói lời nào.
Đặng lão phu nhân cũng ngẩn người, nhưng đối với bà từ trước đến giờ không quá quan tâm đến tiểu tiết, không nghĩ nhiều, dịu dàng nói với Kiều Chiêu : "Có lẽ trên đường Thanh Quân đã nói với cháu rồi. Bây giờ cháu đi theo sư phụ đây đi." Bà lời ít ý nhiều, trước mặt nhiều người trong phòng ngoài phòng cũng không tiện dặn dò nhiều điều.
Kiều Chiêu dường như hiểu được lo lắng của Đặng lão phu nhân, nàng cười nhẹ nhàng: "Tổ mẫu yên tâm, cháu gái hiểu rồi."
Trong nháy mắt, Đặng lão phu nhân thực sự cảm thấy nhẹ cả lòng, đến cả chính mình cũng cảm thấy kỳ quái.
Bà nhìn bóng dáng cháu gái nhỏ đi theo vị tăng nhân đón khách, thở dài trong lòng.
Chỉ mong nha đầu kia đừng làm ra chuyện gì sai lầm.
Để mọi chuyện thuận lợi, bà còn cố ý dặn Thanh Quân đừng có gọi cả vợ con cả đến cho
thêm chuyện, thế nào cũng gây phiền nhiễu cho xem!
Tại am Sơ Ảnh, Vô Mai sư thái vẫn đứng yên ở trong phòng không di chuyển, đến tận khi Tĩnh Hấp chuyên hầu hạ bà hàng ngày tiến đến bẩm báo: "Sư bá, Lê Tam cô nương đến rồi ạ."
Vô Mai sư thái ngẩng đầu, thản nhiên hỏi cô nương đang hành lễ chào bà: "Ngươi là chủ nhân chân chính của bản kinh Phật viết tay kia?"
Nhiều năm tu hành tưởng như đã khiến cho Vô Mai sư thái trở nên nhẹ nhàng không màng thế sự. Giờ khắc bà đặt câu hỏi ấy, uy nghiêm của vị công chúa xưa kia bỗng chốc tràn ngập căn phòng nho nhỏ yên tĩnh.
Kể cả khi đối mặt với người có thân phận đặc biệt như vậy, Kiều Chiêu vẫn thong dong như trước, bình tĩnh đáp: "Kinh thư là viết để dâng cho Phật Tổ, tiểu nữ không dám nhận là chủ nhân của kinh Phật. Nếu sư thái hỏi chữ trong bản kinh Phật là do ai viết, thì chắc chắn đúng là tiểu nữ."
Nàng mỉm cười, tự tin vô cùng: "Thỉnh sư thái yên tâm, lần này sẽ không sai đâu."