Thiều Quang Mạn

Chương 65: Hoàn thi bỉ thân



Chương 65: Hoàn thi bỉ thân

Edit & Beta: Ha Ni Kên

*Chương này có tên trích từ cùng bài thơ của Mộ Dung Phục đã nhắc đến ở chương trước, ý nghĩa cũng tương đương

Cảm giác đau bụng ngày càng nhức nhối, Lê Kiểu cắn chặt môi dưới, lấy tay ấn nhẹ bụng.

Chuyện gì xảy ra thế này? Chẳng lẽ ăn nhầm cái gì bị hỏng rồi?

Đối với một cô nương mà nói, có đánh chết cũng không thể xin đi tịnh phòng ngay trước mặt vị thư sinh dạy đàn trẻ tuổi tuấn tú này được.

Lê Kiểu vất vả nhẫn nhịn, bụng đau như xoắn hết lại, từng giây trôi qua lại thêm giày vò. Từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, đến khi có một âm thanh bất nhã vang lên, sắc mặt nàng nhất thời trắng bệch.

Xong rồi, âm thanh đấy là từ nàng ư?

Đúng lúc đang xấu hổ, giận dữ xen lẫn cảm giác muốn đi đầu xuống đất, Lê Kiều bật dậy, mặt đỏ bừng bừng, không nói nổi lời nào, ôm bụng chạy ra ngoài.
Nhị muội?

Trong nháy mắt, Lê Kiểu kinh ngạc vô cùng nhưng cũng lập tức đứng lên, vội vàng nói với tiên sinh dạy đàn: "Tiên sinh, Nhị muội hình như có chút không thoải mái, học trò đi xem một chút ---"

Không chờ tiên sinh dạy đàn đồng ý, Đại cô nương từ trước đến nay luôn chững chạc dịu dàng hấp tấp đuổi theo, để lại tiên sinh dạy đàn ngơ ngác nhìn các nữ học trò khác.

Tam cô nương và Ngũ cô nương không hề có gì khác thường, Tứ cô nương mặt mày xanh lét, Lục cô nương nước mắt lưng tròng, vẻ mặt bối rối thống khổ.

Đám học trò hôm nay làm sao vậy?

Nghĩ đến âm thanh bất nhã khi nãy, tiên sinh dạy đàn đột nhiên hiểu ra.

Các học trò ăn phải đồ ăn hỏng à?

Tiên sinh dạy đàn trẻ tuổi tự dưng cũng thấy xấu hổ, vội nói: "Nếu Nhị cô nương đã không thoải mái thì lớp học hôm nay đến đây thôi."
Tiên sinh dạy đàn ôm lấy đàn rồi nhanh chóng đi mất.

Ông vừa đi, Lục cô nương Lê Thiền bật dậy, bỏ lại một câu "Muội đến tịnh phòng đây" rồi biến mất ở cửa.

Tứ cô nương Lê Yên miễn cưỡng cười với Kiều Chiêu: "Muội cũng đi xem."

Trong nhát mắt, cầm phòng chỉ còn mỗi Kiều Chiêu và Ngũ cô nương Lê Thù.

Kiều Chiêu bình tĩnh ung dung, cúi đầu tùy tiện gảy gảy dây đàn.

Ngũ cô nương Lê Thù âm thầm nuốt nước bọt rồi cố lấy dũng khí, gọi: "Tam tỷ."

Kiều Chiêu nghiêng đầu, ý cười nhợt nhạt trên môi: "Sao?"

Trước ánh nhìn không gợn sóng của nàng, đột nhiên Lê Thù quên mất mình nên nói cái gì.

Chẳng lẽ lại hỏi Tam tỷ, vì sao mấy người Đại tỷ đều ăn phải cái gì gây đau bụng, chỉ có mình hai nàng không làm sao?

Có điều nàng bắt chước y hệt theo Tam tỷ, chỉ ăn mỗi bột mỳ sợi hấp. Như thế chẳng phải chứng minh rằng Tam tỷ đã biết trước là thức ăn có vấn đề?
Ngũ cô nương Lê Thù càng nghĩ càng cảm thấy mơ hồ.

Tại sao Tam tỷ lại biết đồ ăn có vấn đề? Là vô tình phát hiện ra có người thả thứ gì bậy bạ vào thức ăn? Không thể thế được, tỷ muội Tây phủ từ sáng sớm đến đây chưa từng đi ra khỏi học đường. Vậy chẳng lẽ Tam tỷ phát hiện ra khi dùng cơm? Việc này cũng không thế nào, Tam tỷ khi ấy không ăn dù chỉ một miếng.

Phòng bếp nhỏ cạnh lớp nữ học Đông phủ đảm nhiệm việc chuẩn bị bữa trưa cho các vị cô nương từ trước đến giờ, xưa nay cẩn thận vô cùng, không có khả năng nảy sinh việc chế biến thức ăn hư hỏng được.

Nếu có người phân phó đầu bếp bỏ thuốc vào thức ăn thì người ấy hiển nhiên phải là Nhị tỷ. Nhưng Nhị tỷ lại ăn nhiều hơn so với bất kỳ ai.

"Ngũ muội gọi ta có việc gì?" Kiều cô nương ôn hòa hỏi.

Lê Thù nghe vào lại như sét đánh ngang tai, đột nhiên hồi phục tinh thần.

Không nghĩ không nghĩ nữa! Dù cho chuyện gì đã xảy ra thì về sau cứ làm theo Tam tỷ là được!

Tiểu cô nương trước giờ luôn cẩn thận từng li từng tí, dè dặt nở ra một nụ cười lấy lòng: "Muội chỉ muốn nói rằng hôm nay Tam tỷ cài hoa trên đầu thật đẹp."

Kiều Chiêu câm nín.

Nàng cài một chiếc trâm hình hoa bạch ngọc lan, trắng trong ánh xanh, cực kỳ mộc mạc, sao lại khen thành đẹp rồi?

Trong số mấy vị cô nương Lê phủ, chỉ có duy nhất Ngũ cô nương vốn là thứ xuất nhưng lại có tâm tư tỉ mỉ tinh tế. Người như vậy sẽ tự biết phải giữ mình, tất nhiên không mạo hiểm gây chuyện với nàng.

Kiều Chiêu lộ rõ ý cười: "Ngũ muội có con mắt thật tinh tường."

Nàng cũng không nhiều lời, tầm mắt quay lại chiếc đàn cổ.

Lê Thù dao động trong lòng.

Quả nhiên Tam tỷ biết trước!

Trong cầm phòng yên lặng, bàn tay trắng nõn của Kiều Chiêu nhẹ nâng lên, tùy ý chơi đàn.

Nàng cũng không gảy theo bản nhạc nào mà chỉ rũ mắt gảy gảy dây đàn, thế nhưng Lê Thù nghe rồi từ từ ngây ngốc.

Tưởng như nàng đang nhìn thấy chú chim nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ cánh trong chiếc l*иg sắt tinh xảo dưới mái hiên nhà, tinh nghịch tránh né sự trêu đùa của người bên ngoài. Cuối cùng l*иg sắt được mở ra, chim nhỏ vỗ cánh bay thẳng lên trời, càng bay càng cao, xa dần xa dần đến tận khi không còn để lại dấu vết, chỉ thấy trời xanh thăm thẳm cùng đám mây trắng xốp vẫn bình thản y như trước, mặc người ngóng trông.

Chỉ đến khi có mấy nha hoàn bà tử hùng hổ tiến vào cửa, tiếng đàn mới im bặt.

Lê Thù vừa thấy bà tử dẫn đầu thì sắc mặt không khỏi trắng bệch.

Đây là Vương ma ma bên người đích mẫu!

Vương ma ma làm lễ qua loa với Kiều Chiêu rồi nói: "Tam cô nương, Ngũ cô nương, mấy người Nhị cô nương ăn phải cái gì đó bị hỏng làm phu nhân không khỏi lo lắng, phu nhân mời hai vị qua hỏi mấy câu."

"Hỏi mấy câu?" Biểu hiện của Vương ma ma rất gấp gáp, Kiều cô nương lại không nhanh không chậm nói một câu.

Vương ma ma vốn không thấy câu nói của mình có gì không ổn, nhưng bị Kiều Chiêu hỏi lại như vậy không khỏi có chút chột dạ.

Phu nhân đã dặn, đối với cô nương Tây phủ

phải khách khí một chút, tránh rước lấy mấy lời ong tiếng ve bên ngoài.

Bà vội vàng gượng cười: "Là phu nhân mời hai vị cô nương đến giải đáp vài chuyện, các vị cô nương khác hiện tại có chút không tiện."

Bà nói "hai vị cô nương" nhưng từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn Lê Thù lấy một cái.

Lê Thù từ trước đến nay luôn biết mình biết ta, chẳng hề cảm thấy bất bình chút nào.

"Nếu bá mẫu muốn được giải đáp thắc mắc thì xin mời Vương ma ma dẫn đường." Lúc này Kiều Chiêu mới thong thả đứng dậy.

Vương ma ma âm thầm nhếch miệng.

Cũng không hiểu vì sao phu nhân lại muốn khách khí với Tây phủ như vậy, rõ ràng mấy năm nay Tây phủ đều phải dựa vào Đông phủ mà sống.

Hừ. Tam cô nương bây giờ cứ bày cái vẻ tự cao tự đại đi, lát nữa để xem có nhận được cái gì tử tế không!

Bên cạnh học đường có một nơi để các cô nương nghỉ trưa. Kiều Chiêu được Vương ma ma dẫn đến đó, tới gần thì thấy có một nhóm nha hoàn bà tử đi ra đi vào, từ trong phòng mơ hồ nghe thấy âm thanh nức nở của một vị cô nương.

Ngũ thị chờ ở đại sảnh, ngồi bên cạnh là Tứ cô nương Lê Yên và Lục cô nương Lê Thiền.

Vừa nhìn thấy Kiều Chiêu bước vào, Lê Yên đứng lên theo phản xạ, còn không để ý đến Lê Thiền lôi lôi kéo kéo, chào Kiều Chiêu: "Tam tỷ."

Kiều Chiêu gật đầu đáp lại, nhẹ nhàng cúi chào Ngũ thị: "Đại bá mẫu."

Ngũ thị liếc nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lê Yên, nghĩ thầm: tự nhiên nổi danh ở Đại Phúc Tự, vị Tam cô nương này quả nhiên không hề đơn giản, đến cả Tứ cô nương cũng hiểu rõ.

"Chiêu Chiêu à, bá mẫu gọi cháu đến đây vì có chút thắc mắc muốn được giải đáp. Mấy người Nhị tỷ đang yên đang lành sao tự nhiên lại bị đau bụng đến ầm ĩ đến như vậy?"

Ngũ thị nói xong thì nhìn tỷ muội Lê Yên: "Vừa nãy ta hỏi Yên Nhi và Thiền Nhi, tỷ muội hai đứa ăn cơm trưa ít nên mới không bị làm sao. Thế nhưng Đại tỷ và Nhị tỷ của cháu lại không ngừng đi ngoài, phải uống thuốc mới bớt."

Kiều Chiêu trầm ngâm một lát rồi nghiêm trang đáp: "Thế hẳn là do Đại tỷ và Nhị tỷ ăn nhiều rồi."

Ngũ cô nương Lê Thù theo sau Kiều Chiêu phải cúi gằm mặt xuống đất mới nén được nụ cười của mình.

Suýt nữa thì Ngũ thị cũng không duy trì được phong độ của một vị đương gia chủ mẫu, âm thầm hít sâu một hơi rồi mới nói: "Tất nhiên bá mẫu hiểu điều này rồi."

Nói thế không phải thừa sao. Nếu thức ăn có vấn đề gì thì ai ăn nhiều tất nhiên người đó sẽ bị nặng hơn chứ sao!

Kiều Chiêu chớp chớp mắt: "Có phải Đại bá mẫu muốn hỏi tại sao cháu không bị làm sao phải không?"

Nàng nhìn tỷ muội Lê Yên cười cười: "Cháu còn nghĩ Tứ muội và Lục muội nói cho Đại bá mẫu rồi. Cháu không bị làm sao vì cháu không ăn gì."