Ngũ thị: "..." Nha đầu chết tiệt này mà là hạ nhân của bà thì bà đã gϊếŧ chết từ lâu rồi!
Lặng lẽ nhìn vẻ kinh ngạc hiếm thấy nơi đích mẫu, trong mắt Ngũ cô nương Lê Thù lóe lên ý cười rồi vội tan.
Tam tỷ thật là lợi hại! Chỉ nói mấy câu mà khiến cho mẫu thân như đấm vào bịch bông.
"Đại bá mẫu còn điều gì thắc mắc không ạ? Chiêu nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn."
*知无不言, 言无不尽: đại ý là biết gì sẽ nói hết không giấu diếm gì hết.
Trước sự ung dung thong thả của tiểu cô nương, Ngũ thị bỗng nhiên không biết hỏi thế nào nữa. Còn hỏi được cái gì nữa à? Bà là bá mẫu, dù sao vẫn cách một phòng, cũng không thể trực tiếp hỏi: liệu có phải cháu biết thức ăn có vấn đề nên mới không ăn đúng không?
Lê Tam cũng không phải kẻ ngu, cho dù có đúng thì cũng sẽ không thừa nhận.
Ngũ thị trầm mặc trong giây lát, Kiều Chiêu lại nói: "Xem ra là do thức ăn trưa nay có vấn đề. Hay là Đại bá mẫu tìm người kiểm tra xem sao?"
Nàng có ý tốt nhắc thêm: "Phần ăn của Đại tỷ và Nhị tỷ đã được ăn sạch sẽ rồi nhưng phần của cháu thì còn nguyên, vừa hay có thể dùng để kiểm tra."
"Đổng ma ma đang xem xét rồi. Ý bá mẫu là, nếu Tam cô nương có phát hiện ra điều gì không ổn, thì có thể nhắc bá mẫu một tiếng, tránh cho Đổng ma ma ngồi tra đến không biết bao giờ mới xong, lại chậm trễ việc chữa trị cho Đại tỷ và Nhị tỷ của cháu." Ngũ thị đang nói dở thì Đổng ma ma đi vào, đến gần Ngũ thị nhỏ giọng nói mấy câu vào tai bà. Ngũ thị đột ngột biến sắc.
Thế mà Đổng ma ma lại kiểm tra được trong thức ăn đổ đi ở thùng nước gạo có chứa thuốc xổ!
"Đại bá mẫu, đã điều tra được nguyên nhân tiêu chảy của mấy người Nhị tỷ rồi ạ?" Kiều Chiêu bình tĩnh đặt câu hỏi.
Trong lòng Ngũ thị chán nản vô cùng.
Khi ấy thấy Kiều Kiều cùng Đại cô nương liên tục đi ngoài, một lời cũng không nói nổi; bà đành hỏi sang Tứ cô nương và Lục cô nương, thì mới biết được Tam cô nương không dùng bữa. Ngay lập tức trực giác của bà cho rằng là do nha đầu kia ngấm ngầm giở trò. Lo sợ bị mấy kẻ phía dưới náo loạn theo, bà phải vội vàng gọi người tới để hỏi cho ra nhẽ.
Thế nhưng mà, thức ăn tự nhiên lại bị bỏ thuốc xổ, việc như thế chỉ có người Đông phủ làm được thôi! Chẳng lẽ là do nha đầu kia mua chuộc hạ nhân Đông phủ?
Ngũ thị phủ nhận suy nghĩ này ngay lập tức.
Nếu hạ nhân Đông phủ lại có thể dễ dàng bị một tiểu nha đầu ở Tây phủ mua được như vậy, bà đừng làm đương gia chủ mẫu nữa thì hơn.
Chẳng lẽ là ---
Nghĩ đến một khả năng có thể xảy ra, vẻ mặt Ngũ thị có chút xấu hổ, cố cười giải thích cho Kiều Chiêu: "Đã tra được rồi, là do tôm sông bóc vỏ và trứng tôm không tươi."
"Hóa ra là do trứng tôm không tươi, người ở phòng bếp thật đúng là không làm tròn bổn phận của mình."
Một người đầu bếp thì phải có bổn phận nấu ra thức ăn làm no bụng mọi người. Nếu đã nghe Nhị cô nương phân phó rồi làm ra mấy cái chuyện lộn xộn này thì nên tự mình gánh vác hậu quả.
Đúng là Kiều Chiêu rất tin vào câu gieo nhân nào gặt quả nấy.
Dù sao không thể để cái việc hại người xong thì được lợi này nọ, hại không thành thì phủi mông là thoát này xảy ra được.
Đến cái phòng bếp nhỏ làm việc cũng không xong, chẳng phải là do đương gia chủ mẫu không có tài cán gì sao?
Ngũ thị bị xỉa xói đến cực độ, cố nhẫn nhịn cơn giận mà nói: "Tam cô nương yên tâm, lát nữa bá mẫu chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm khắc đám đui mù này!"
Kiều Chiêu cũng không tiếp lời, thản nhiên cười nói: "Đại bá mẫu chắc không biết, khi ấy Nhị tỷ còn trách tại sao cháu không thèm ăn đấy."
Ngũ thị cảm thấy lòng chợt căng thẳng.
Nha đầu này đúng là hồn ma bất tán, không chỉ vô cớ ngờ vực Kiều Kiều, còn muốn uy hϊếp ngay trước mặt bà!
Nghĩ đến thanh danh hiện giờ của nữ nhi, làm sao có thể gánh thêm điều tiếng gì nữa, Ngũ thị vất vả đè nén toàn bộ tức giận của mình, bày ra khuôn mặt tươi cười thân thiết: "Chiêu Chiêu cũng đừng so đo cùng Nhị tỷ của cháu. Nó ấy à, là người không thích lãng phí thức ăn."
"Thảo nào Nhị tỷ ăn sạch sẽ không để lại chút nào."
Ngũ thị chỉ hận không thể tát cho Kiều Chiêu vài cái bạt tai.
Đây chính là chê cười nữ nhi của bà ngu ngốc, tự lấy đá đập chân mình có phải vậy không? Đừng nghĩ bà không nghe ra.
Kiều Chiêu mỉm cười.
Nàng rất thích nhìn bộ dạng người khác hận không thể gϊếŧ chết nàng mà không làm gì được.
"Đại bá mẫu -"
Ngũ thị tức đến muốn ói máu, lại còn phải xem xem tiểu tổ tông này định ám chỉ cái gì, cố nhẫn nhịn nói: "Bá mẫu nghe Tứ cô nương nói Chiêu Chiêu bị đau dạ dày, hiện tại còn đau không?"
"Đa tạ Đại bá mẫu quan tâm, tất nhiên là đã tốt hơn nhiều rồi."
"Như thế thì tốt rồi." Ngũ thị gật đầu rồi cao giọng nói: "Vương ma ma, cầm đối bài của ta đến khố phòng lấy chút huyết yến cho Tam cô nương mang về."
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vị đương gia chủ mẫu Đông phủ này lại cười thân thiết vô cùng: "Huyết yến này rất tốt, nếu mỗi ngày Chiêu Chiêu đều ăn một cốc thì nhất định sẽ dưỡng tốt dạ dày."
"Trưởng bối tặng quà nào dám chối từ, Chiêu Chiêu nếu không nhận thì thật bất kính."
Vẻ mặt Ngũ thị dịu bớt.
Đồng ý nhận huyết yến tức là bỏ ý định làm ẫm ĩ rồi đúng không?
"Có điều huyết yến quý giá như vậy, chất nữ sợ lại chiều hư dạ dày, nhỡ đâu sau này ăn hết lại không tài nào mua được ----"
Đe dọa, đây chính xác là đang đe dọa!
Thiếu chút nữa thì Ngũ thị tắc thở, trong lòng rỉ máu nói: "Chiêu Chiêu không cần lo lắng quá. Chỗ bá mẫu vẫn còn nhiều, ăn hết thì cứ tiếp tục tới lấy là được."
Kiều cô nương hả lòng hả dạ mang theo một gói huyết yến trở về phủ, để lại Ngũ thị lòng đau như cắt mãi mà không nguôi.
"Phu nhân ---" Vương ma ma không nhịn được gọi một tiếng.
Ngũ thị liếc mắt nhìn Vương ma ma một cái rồi đột nhiên đứng lên, sải bước đi vào căn phòng được thu xếp cẩn thận cho Lê Kiều.
Lê Kiều uống xong chén thuốc đã hồi phục được phần nào sức lực, vừa thấy Ngũ thị đi vào liền giàn giụa nước mắt: "Nương, hôm nay ở học đường nữ nhi mất hết thể diện rồi, về sau không bao giờ ... đi học đàn nữa. Hu hu hu-----"
"Câm mồm!" Ngũ thị rốt cục cũng không nén được lửa giận của mình, lớn tiếng quát.
Lê Kiều sửng sốt.
Ngũ thị nóng giận bừng bừng: "Kiều Kiều, con trung thực nói cho ta biết cái chuyện thuốc xổ trong đồ ăn kia là thế nào?"
Ngũ thị thở dài: "Kiều Kiều, con là do ta sinh ra, còn nghĩ là nương không rõ ràng sao? Ở đây không có người thứ ba, còn không nói tường tận chân tướng cho ta nghe!"
Trước cái nhìn chòng chọc của Ngũ thị, Lê Kiều vốn đã chịu đủ tra tấn vì trận tiêu chảy rốt cục òa khóc: "Nương. Ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Rõ ràng ta đã phân phó đám người trong phòng bếp là bỏ thuốc vào phần ăn của Lê Tam chết tiệt kia. Ai ngờ chả biết chuyện gì xảy ra mà tất cả các phần ăn đều có vấn đề!"
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, nắm chặt ống tay áo của Ngũ thị: "Nhất định là do đám phòng bếp kia ngu xuẩn nghe sai, nên mới hại ta bẽ mặt! Nương, người nhất định phải xử lý bọn họ cho ra nhẽ!"
"Ngươi câm mồm cho ta!" Ngũ thị tức giận đến run rẩy chân tay, trực tiếp hất tay Lê Kiều ra.
"Nương---"
Lê Kiều sửng sốt.
"Những thứ khốn nạn ấy chắc chắn ta sẽ xử lí. Về phần ngươi, ngươi làm cho nương hết sức thất vọng! Ta không phải đã dặn dò ngươi rồi sao. Hiện giờ không còn giống trước, không thể lại gây chuyện rắc rối được. Ngươi lại không thèm nghe lấy một chữ, cứ thế mà đi sai xử phòng bếp hạ thuốc Lê Tam."
Lê Kiều vẫn không phục như cũ: "Là những kẻ đấy không làm cho xong việc thôi. Nếu chỉ có mình Lê Tam bị tiêu chảy, hoàn toàn có thể nói là dạ dày nó không tốt, hoặc nó ăn bây bạ cái gì đấy ở chỗ khác. Làm sao có thể quy lên đầu chúng ta được?"
Lê Kiều càng nói càng không cam tâm, che mặt khóc ròng: "Nương, ông trời thật không công bằng, sao lại có thể để cho Lê Tam may mắn như vậy. Tự nhiên đúng lúc lại đau dạ dày không ăn được cái gì!"
Ngũ thị mặc kệ Lê Kiều khóc lóc một hồi, chờ nàng dần bình tĩnh lại, mới hận không rèn sắt thành thép được mà lấy ngón tay điểm điểm vào trán nàng: "Kiều Kiều, con còn tưởng rằng tất cả là do Lê Tam may mắn sao?"