Thiều Quang Mạn

Chương 67: Mọi người hoang mang



Chương 67: Mọi người hoang mang

Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Dù sao thì làm sao mà Lê Tam biết được thức ăn bị bỏ thuốc vào?" Lê Kiều lẩm bẩm nói.

Biết được thức ăn bị bỏ thuốc? Làm sao mà có thể!

Nhưng nếu bà cũng như nữ nhi tin rằng Lê Tam ăn may thì chính là đang làm trò cười rồi.

"Đúng rồi nương, Lê Thù cũng không ăn miếng nào!"

Ngũ thị híp mắt lại, ra lệnh cho người đứng ngoài cửa: "Gọi Ngũ cô nương đến đây."

Một lát sau rèm cửa lay động, Lê Thù tiến vào hành lễ rồi quy quy củ củ đứng yên một chỗ.

"Hôm nay vào lúc ăn trưa ngươi cũng bị đau dạ dày như Tam cô nương?"

"Vâng."

Ngũ thị cẩn thận nhìn thứ nữ một lượt từ trên xuống dưới, đột nhiên lạnh giọng: "Ngũ nha đầu, ngươi nói thật cho ta biết, tại sao trưa nay đang yên đang lành lại không ăn cơm?"
Lê Thù cả người run lên, lập tức quỳ xuống, đầu cúi gằm xuống đất: "Mẫu thân minh giám. Từ xưa đến ăn nữ nhi vốn ăn uống không tốt. Hôm nay dậy muộn, chỉ kịp uống vài ngụm canh lạnh ngắt, đến học đường dạ dày lại trở đau."

Ngũ thị nhếch nhẹ môi.

Đúng là từ nhỏ thứ nữ này thân thể đã không tốt.

Liễu di nương sinh non Lê Thù. Lê Thù thiếu tháng, thân thể Liễu di nương lại tổn thương, đấy cũng chính là nguyên nhân bà có thể dễ dàng dung thứ cho hai mẹ con nàng.

Có khi nào mọi chuyện chỉ là trùng hợp như vậy?

"Nương --- " Bản thân thì mất sạch mặt mũi, thứ muội lại an ổn không sao, Lê Kiều rất tức giận, lôi kéo ống tay áo của Ngũ thị.

Ngũ thị lấy lại tinh thần, đảo mắt nhanh qua người Lê Thù một lượt rồi thản nhiên nói: "Các ngươi là tỷ muội đáng lẽ phải cùng tiến cùng lùi. Hôm nay ngươi không quan tâm chú ý đến Nhị tỷ ngươi tử tế, theo lý là phải chịu phạt. Có điều nếu thân thể ngươi đã không tốt thì miễn tội cho ngươi một lần. Đi xuống đi, sau này chớ quên lời ta nói."
Từ đầu đến cuối Lê Thù không dám ngẩng đầu lên, cung kính đáp: "Vâng, nữ nhi xin ghi tạc trong lòng."

Nàng lui ra ngoài lặng lẽ không gây một tiếng động nào. Đến lúc ra ngoài mới nhẹ nhàng thở ra.

Trước mắt là một khóm lá hoa hồng xa mát, đáy mắt Lê Thù xẹt qua một chút đau thương rồi ngay lập tức, nàng trở lại thành Ngũ cô nương cẩn thận dè dặt.

Nếu Nhị tỷ không mất sạch thanh danh như bây giờ, thì nàng vẫn phải biết dè dặt nhẫn nhịn. Cho dù biết thức ăn có độc cũng phải cười mà ăn hết, nếu không sau này dẫu có nguyên vẹn trở về, đích mẫu và Nhị tỷ mà biết chắc chắn cũng không tha cho nàng.

Sinh ra là thứ nữ, sao lại khó khăn đến vậy?

Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con Ngũ thị, nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều.

Ngũ thị dặn dò nữ nhi: "Kiều Kiều, sau này bất kể thế nào thì cũng không thể gây chuyện như hôm nay!"
"Nương, Lê Tam hả dạ như vậy, hết lần này lần khác gây trở ngại cho con, nói quên là quên luôn được sao?"

Ngũ thị chỉ hận sắt không rèn thành thép, chỉ vào trán Lê Kiều: "Bây giờ không như xưa nữa rồi. Lê Tam chân trước được Lý thần y nhận làm cháu gái, chân sau lại được Vô Mai sư thái ưu ái. Con và nó cũng không phải cô nương cùng một phủ, không giằng co với nó thì có gì không tốt nào? Kiều Kiều, nếu con không nghe lời nương, về sau cũng không cần đến lớp nữ học nữa."

Không đến lớp nữ học nữa? Làm sao có thể như thế được!

Lê Kiều đành thuận theo: "Vâng. Nương, con đã hiểu, về sau sẽ không để ý đến nó nữa."

Lúc này Ngũ thị mới hài lòng gật đầu.

Tại Cẩm Dung Uyển, Tứ cô nương Lê Yên đem hết chuyện xảy ra tại học đường kể từ trên xuống dưới cho Nhị thái thái Lưu thị.

Lưu thị nghe xong cứng họng trân trối.

Lê Yên bùi ngùi vô cùng: "Nương, người nói đúng, gần đây ai động vào Tam tỷ đều không gặp được chuyện gì hay ho."

Lưu thị mím môi: "Làm sao nương lại muốn hại các con được."

Nói xong bà cố tình nhìn nữ nhi út là Lê Thiền một cái: "Thiền Nhi, con cần học theo tỷ tỷ con chuyện này, về sau nhất định không được lơ là lúc nào."

Lê Thiền ý hiểu ý không gật gật đầu, tò mò hỏi: "Nhưng nữ nhi vẫn không hiểu, vì sao Tam tỷ lại biết thức ăn không ăn được?"

"Chuyện này -" Lưu thị bị hỏi khó.

Bà cũng không rõ mấy chuyện quỷ quái như thế.

"Khụ khụ, tóm lại là sau này không tranh giành với Tam cô nương là được rồi."

Lê Yên và Lê Thiền đồng loạt gần đầu.

Kiều Chiêu vừa bước vào Nhã Hòa Uyển, Hà thị liền bước ra đón. Nhìn nữ nhi một lượt từ trên xuống dưới, bà ôm nàng vào lòng: "Chiêu Chiêu của nương, hôm nay đến học đường con có chịu oan ức gì không?"

"Không có ạ." Đôi mắt tràn đầy quan tâm thân thiết làm Kiều Chiêu cảm thấy ấm áp trong lòng, mỉm cười trả lời.

"Không có gì là tốt rồi. Nương cứ lo lắng cho con mãi. Chiêu Chiêu à, nếu quả thật có kẻ nào bắt nạt con thì con không được để bản thân phải chịu tủi thân, nhất định phải nói cho nương nghe. Nương sẽ thay con làm chủ!" Hà thị còn vỗ ngực cam đoan với nữ nhi.

Băng Lục vốn đi theo sau Kiều Chiêu liền bật cười: "Thái thái ngài hãy yên tâm đi. Hôm nay cô nương của chúng nô tỳ không phải chịu tủi thân đâu! Nhưng mấy vị Đại cô nương và Nhị cô nương vì ăn phải thức ăn hư mà mất sạch mặt mũi. Nô tỳ lúc ấy không nhịn được mà tỏ ra vui vẻ, khiến Hàm Châu hầu hạ Nhị cô nương suýt nữa thì xông lên đánh nô tỳ."

Các vị cô nương khi đến học đường thì đều dẫn theo nha hoàn. Lúc các cô nương học thì họ sẽ chờ ở phòng nghỉ.

Hà thị nghe xong ánh mắt sáng rực: "Thật chứ?"

"Tất nhiên là thật rồi ạ!" Băng Lục mồm mép nhanh nhảu, trôi chảy kể hết mọi chuyện đã xảy ra.

Tiểu nha hoàn kể chuyện sinh động như thật, đặc sắc tựa như thư sinh kể chuyện ở ngoài tửu quán. Hà thị nghe xong cười ha hả: "Đúng là ông trời có mắt mới khiến cho mấy kẻ mồm mép xấu xa tâm địa độc ác ấy gặp quả báo!"

"Cũng không phải vậy đâu ạ. Là do cô nương của chúng nô tỳ hiền lành lương thiện, không gặp phải chuyện gì!" Băng Lục che miệng cười khanh khách.

Hà thị càng nhìn càng thấy hài lòng với Băng Lục, hỏi: "Băng Lục, ngươi nói nha hoàn Hàm Châu hầu hạ Nhị cô nương suýt nữa thì xông lên đánh ngươi sao? Có làm sao không?"

Băng Lục vừa nghe liền ưỡn ngực lên: "Thái thái nghĩ nhiều rồi. Sao nô tỳ có thể làm cô nương mất mặt được."

Hừ, nếu không phải do hai đứa tiểu nha hoàn hầu hạ Tứ cô nương và Lục cô nương ngăn lại thì nàng đã cào rách mặt cái thứ móng heo ấy rồi!

"Bớt gây chuyện thôi." Kiều Chiêu đột ngột mở miệng.

Phải luôn nghe lời cô nương nói. Băng Lục ngay lập tức ủi xuống như bánh đa dính nước, thành thành thật thật trả lời: "Dạ vâng ạ."

Kiều Chiêu vuốt cằm, nói thêm: "Có điều nếu bị người khác ức hϊếp thì cũng không cần phải chịu đựng."

"Cô nương?" Trong nháy mắt tiểu nha hoàn phấn chấn hẳn lên.

"Giữ đúng chừng mực là được rồi."

"Dạ!" Băng Lục giòn giã đáp lời.

Chủ tớ hai người trở về Tây viện, Băng Lục vẫn không hề vơi bớt phấn khích. Mặc dù vẫn thấy không vừa mắt A Châu nhưng cũng không tìm được đối tượng nào thích hợp hơn để tán gẫu. Thế là nàng mặt mày hớn hở kể hết cho A Châu, cuối cùng cũng không quên khoe khoang: "Cô nương thích dắt ta theo. Cho dù ngươi có muốn cũng không được. Ai bảo ta mới là tâm phúc hầu hạ cô nương nhiều năm nay. Có điều ngươi chỉ cần hầu hạ cô nương cho tốt, về sau có chuyện gì hay ho như hôm nay ta sẽ kể lại cho ngươi nghe."

"Thế thì đa tạ." A Châu bình tĩnh đáp.

Cuối cùng Băng Lục mới cảm thấy mĩ mãn, quay người đi ra ngoài.

A Châu ngâm trà ngon rồi bưng lên cho Kiều Chiêu.

Kiều Chiêu đón lấy uống một ngụm rồi mới nói: "Hôm nay có nghe được chuyện gì mới mẻ không?"

Trong khoảng thời gian Kiều Chiêu không có mặt tại Tây viện, A Châu tất nhiên cũng không cần ở lại trong viện trông coi, nên chạy đến phòng bếp lớn rồi tán gẫu cùng nhóm bà tử ở đấy.

Hạ nhân ở phòng bếp lớn nắm bắt tin tức cực kỳ nhanh nhạy, cũng không bàn tán về mấy chuyện bát quái trong phủ mà thường nói về mấy chuyện hay ho mới phát sinh ở trong thành.

A Châu tính tình ôn hòa, giỏi lắng nghe, ra tay lại hào phóng, nhanh chóng đã tạo được mối quan hệ tốt với những người ấy.

Kiều Chiêu vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ đúng là A Châu đã nghe được một chuyện: Quan Quân Hầu sáng nay đi đến phủ Khấu Thượng Thư.

Chương 68: Bất hối

— QUẢNG CÁO —