Lúc này Kiều Chiêu liền ngồi thẳng lưng lại, không còn tùy ý như trước: "Quan Quân Hầu đến phủ Khấu Thượng Thư? Sau đó thì sao?"
Người này đi đến nhà ngoại tổ phụ có phải để... báo tang không?
Thiệu Minh Uyên nhất định sẽ gặp mặt huynh trưởng!
Chỉ cần nghĩ đến việc này có thể xảy ra, Kiều Chiêu có chút mất bình tĩnh.
A Châu bị hỏi lại, lắc đầu đáp: "Nô tỳ chỉ nghe được thế thôi. Chẳng qua là do các bà tử cá cược với nhau xem Quan Quân Hầu có lành lặn trở ra được không."
"Sẽ không đâu." Kiều Chiêu khôi phục lại vẻ bình thản ung dung.
Trước ánh mắt nghi hoặc của A Châu, nàng giải thích: "Quan Quân Hầu bắn chết thê tử Kiều thị là vì đại nghĩa nước nhà. Khấu Thượng Thư vốn là trọng thần triều đình, sẽ không gây khó dễ Quan Quân Hầu." Nàng bình tĩnh phân tích phản ứng của thân nhân khi gặp vị phu quân giơ tay bắn chết nàng, cũng không biết dùng từ gì diễn tả trạng thái trong lòng.
Ngoại tổ phụ đương nhiên sẽ không trách tội Thiệu Minh Uyên, nhưng ca ca thì sao?
Kiều Chiêu nghĩ đến thì nhất thời ngây ra, không nói được thêm lời nào.
A Châu lặng lẽ lui xuống.
Phủ Khấu Thượng Thư.
Bởi vì phụ tử Khấu Thượng Thư đã thượng triều từ sáng sớm nên khi nghe tin Quan Quân Hầu đến bái kiến, chỉ có lão phu nhân Tiết thị và Trưởng tức Mao thị tiếp đãi chàng.
Thiệu Minh Uyên mặc một chiếc áo bào trắng không cũ không mới, nhìn thấy Tiết lão phu nhân mặc một kiện áo bào thì quỳ một gối xuống: "Ngoại tôn tế Thiệu Minh Uyên bái kiến tổ mẫu, bái kiến cữu mẫu."
Nam tử trẻ tuổi tuấn tú, giấu đi vẻ bễ nghễ tung hoành sát phạt nơi sa trường thì tựa như một quý công tử thế gia thông hiểu nhiều loại kinh thư, cung kính quỳ gối trước mặt trưởng bối. Tiết lão phu nhân trầm mặc thật lâu.
Người trẻ tuổi quỳ trên mặt đất trước mắt bà không có chút hấp tấp nào, càng không có vẻ tự mãn của thanh niên được phong Hầu, một hồi lâu trôi qua rồi mà vẫn giữ nguyên tư thế quỳ không hề lay động.
Đám nha hoàn nhỏ tuổi trong phòng không nhịn được mà liên tục nhìn về phía vị Hầu gia trẻ tuổi tuấn tú vô song này.
Đây là phu quân của biểu cô nương nhà các nàng, sinh ra thật khôi ngô, lại còn có bản lĩnh ngút trời. Chỉ tiếc biểu cô nương nhà các nàng không có phúc---
"Thôi, Hầu gia đứng lên đi." Cuối cùng thì Tiết lão phu nhân mở miệng nói.
Thiệu Minh Uyên không hề động đậy: "Minh Uyên tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, không dám xin ngoại tổ mẫu tha thứ, chỉ khẩn cầu ngoại tổ mẫu cho phép Minh Uyên gặp cữu huynh một lần." "Hầu gia muốn gặp Kiều Mặc?"
"Phải. Quan tài của nội tử hiện đang được bố trí ổn thỏa ở phủ Tĩnh An Hầu, Minh Uyên muốn đích thân nói việc này cho cữu huynh."
"Kiều Mặc nó---" Tiết lão phu nhân mở mồm định nói rồi thôi, cuối cùng lắc đầu, thở dài: "Thôi, Khánh ma ma, đưa Hầu gia đi gặp biểu thiếu gia."
Một bà tử ngoài bốn mươi đi đến: "Mời Hầu gia theo lão nô."
Thiệu Minh Uyên dập đầu một cái với Tiết lão phu nhân rồi mới đứng lên đi ra ngoài theo Khánh ma ma.
Chàng vừa đi, một lục y thiếu nữ xuất hiện từ sau bình phong.
"Thanh Lam!" Mao thị nhíu mày.
Lục y thiếu nữ là đích thứ nữ, Khấu Thanh Lam.
Khấu Thanh Lam hiển nhiên không sợ lời quở mắng của Mao thị, quay người giơ tay kéo ra một thiếu nữ váy lam từ sau bình phong.
Thiếu nữ váy lam hơn tuổi Khấu Thanh Lam một chút, bị nàng lôi kéo như vậy không khỏi đỏ bừng mặt, tức giận liếc nhìn nàng: "Nhị muội, muội mau buông tay."
Khấu Thanh Lam cười khanh khách nói: "Đại tỷ đừng cáu giận, muội buông tay là được chứ gì."
Nàng vừa buông tay, thiếu nữ váy lam liền cúi chào Tiết lão phu nhân và Mao thị: "Tổ mẫu, nương."
Mao thị thở dài: "Tử Mặc, vì sao con cũng hồ đồ như muội muội con rồi!"
Không chờ Khấu Tử Mặc mở miệng Khấu Thanh Lam đã cướp lời: "Nương, nương đừng trách Đại tỷ. Chỉ vì con tò mò không biết bộ dáng của vị Quan Quân Hầu bách chiến bách thắng kia trông như thế nào nên mới lôi kéo Đại tỷ đến xem."
Giọng nói thiếu nữ véo von như chim hoàng anh, nàng không hề giấu diếm mục đích mà nói trắng ra khiến Mao thị cảm thấy không biết làm thế nào, đành
quay sang nói với Tiết lão phu nhân: "Lão phu nhân, tất cả là do nhi tức chiều hư hai đứa nha đầu này ---"
Tiết lão phu nhân lắc đầu, nói: "Chúng nó đang đến tuổi tò mò, muốn nhìn thấy vị Hầu gia danh tiếng lẫy lừng kia cũng không có gì kỳ lạ."
Bà nói xong thì nhìn lại hai đứa cháu gái, sắc mặt trầm xuống: "Nhưng mà lần sau không thể lặp lại như vậy được. Mặc dù biểu tỷ các ngươi không còn sống, nhưng hắn vẫn là biểu tỷ phu của các ngươi. Một khi lan truyền ra bên ngoài, người ta sẽ nói rằng phủ Thượng Thư chúng ta không có quy củ gì hết!"
Khấu Thanh Lam lè lưỡi: "Tôn nữ biết sai rồi ạ. Cũng chỉ là do tôn nữ tò mò mà thôi."
Tiết lão phu nhân liếc mắt nhìn Mao thị: "Mao thị, dẫn hai đứa về đi."
Mao thị hiểu được ý tứ của Tiết lão phu nhân.
Hiện giờ Quan Quân Hầu đang ở trong phủ, nếu để các cô nương tùy ý đi lại thì thật không thích hợp.
Chẳng qua ---
Nghĩ đến Tướng quân trẻ tuổi với mới quỳ gối trước mặt Tiết lão phu nhân, rồi đưa mắt nhìn hai nữ nhi như hoa như ngọc của mình, lòng của Mao thị dao động mãi không thôi.
So với tưởng tượng của bà thì vị Quan Quân Hầu này còn hiểu biết lễ nghi hơn nhiều. Mới hai mươi tuổi đã được làm lễ phong Hầu, tương lai tiền đồ vô lượng. Nói đi nói lại, đúng là một vị con rể tốt.
Cha chồng thì sắp về hưu, phu quân thì làng nhàng. Sau này việc hôn nhân của hai nữ nhi gả cao hay gả thấp cũng thật khó nói.
Ý nghĩ này nảy sinh trong đầu Mao thị. Sau khi dẫn hai nữ nhi trở về sân viện, bà liền phái hạ nhân đi thăm dò động tĩnh ở chỗ biểu công tử.
Thiệu Minh Uyên được Khánh ma ma dẫn đến một viện nhỏ phía tây bắc của phủ Thượng Thư.
Viện tử tên là "Thính phong cư" này thật sự hẻo lánh, u tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lá trúc xào xạc.
Khánh ma ma dừng chân, cung kính nói: "Xin Hầu gia chờ một lát. Biểu công tử không tiện gặp gỡ người khác. Lão nô phải vào trước xin chỉ thị."
Một lát sau, có động tĩnh truyền đến, Thiệu Minh Uyên đưa mắt nhìn lại thì thấy Kiều gia Ngọc Lang chàng mới gặp qua đúng một lần đang đi nhanh đến.
Nam tử trẻ tuổi đi đến mặc một bộ áo trắng viền đen, toàn thân chỉ có hai màu này nhưng phong thái tao nhã vô cùng. Có điều nửa trái của gương mặt khiến người nhìn lập tức sinh ra cảm giác sợ hãi như gặp phải quỷ dữ.
Dù cho đã nhìn qua bộ dáng của biểu công tử, Khánh ma ma vẫn cúi gằm mặt như cũ không dám nhìn lại, thầm nghĩ: biểu công tử đã bị hủy dung, nhìn như ác quỷ, vì sao không chịu che đậy một chút cơ chứ?
Trong nháy mắt Kiều Mặc đã đứng trước mặt Thiệu Minh Uyên.
Đôi mắt Kiều Mặc vẫn sáng ngời như trước, đen láy u tĩnh, cứ như thế nhìn lại đây. Đột nhiên trước mặt Thiệu Minh Uyên hiện lên một đôi mắt tương tự như vậy.
Thê tử của chàng là Kiều thị, đứng đối diện chàng trên bức tường thành xa xa, ánh mắt ấy cũng có sự trong suốt yên lặng như vậy.
Khi ấy, chàng không dám nhìn nhiều thêm một cái, lại không ngờ rằng chỉ một cái nhìn như vậy thôi cũng đủ khắc sâu vào tận tâm khảm của chàng, vĩnh viễn không tài nào quên được.
Đôi mắt u tĩnh kia đột nhiên có thay đổi, giọng nói của nam tử thanh thanh như nước chảy qua dòng suối, như gió thổi qua rừng trúc: "Thiệu Minh Uyên?"
"Phải."
"Muội phu của ta, phu quân của Đại muội ta, Thiệu Minh Uyên?"
"Là ta." Thiệu Minh Uyên gằn ra từng tiếng, gần như không đứng vững nổi. Nhưng chàng vẫn phải cố dựng thẳng người, thừa nhận lời chất vấn tưởng chừng đơn giản nhưng vô cùng nặng nề ấy của người thân cận nhất với Kiều thị.
"Ngươi không bảo vệ tốt muội muội của ta."
"Đúng."
"Ta hỏi ngươi, ngươi có bao giờ hối hận khi bắn chết muội muội của ta không?"
Thiệu Minh Uyên trầm mặc một lát, đáp: "Bất hối."
Gặp lại tình huống ấy một lần nữa, chàng vẫn chỉ có một lựa chọn như vậy.
Mặc dù bất hối nhưng lại áy náy trong lòng.
Áy náy cả đời này!
Chỉ là chàng không có tư cách nói điều ấy với người thân của Kiều thị.
"Tốt lắm." Kiều Mặc giơ kiếm trong tay lên, đâm vào ngực Thiệu Minh Uyên.