Cô nắm chặt lấy cái gối, biểu tình vô cùng ủy khuất.
- Tôi... tôi không ngủ được, tôi sợ....
Anh cố nhịn cười. Sao mà đáng yêu quá đi!
Tống Hoài Nam giả vờ không hiểu, thoải mái dựa lưng vào ghế tiếp tục trêu đùa cô.
- Vậy sao? Em vào đây có chuyện gì?
Thấy nét mặt giả ngơ của anh Nhu Ái vô cùng tức giận, thật muốn cắn anh một cái thật là đau. Cô cắn chặt môi dưới, ngẫm nghĩ một hồi mới dám nói.
- Anh cho tôi ngủ chung nhé? Tôi sẽ không làm gì đâu, đảm bảo sẽ không vượt qua ranh giới.
Người nên lo lắng ở đây là cô. Như vậy không khác nào tự hiến mình cho giặc. Anh vờ suy ngẫm một chút rồi mới gật đầu đồng ý.
Hai người cùng nằm chung trên một chiếc giường, đặt gối ôm ở giữa. Một lúc lâu sau cô vẫn chưa thể ngủ được, có chút không thoải mái.
Nghĩ vậy nên cô định ra sofa nằm. Dù sao nằm đâu cũng không ngủ được, nằm sofa thì hơn.
Quay qua thì thấy anh đã ngủ. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy tránh làm phiền đến anh, chưa kịp đặt chân xuống giường thì đã bị Tống Hoài Nam kéo ngược lại.
- Khuya rồi em còn định đi đâu?
Nhu Ái bị kéo ngã xuống người anh. Sự khác biệt về giới tính khiến cô như một con mèo nhỏ nằm gọn trong vòng tay anh.
Cô nghe rõ mồn một nhịp tim của ai đó đang đập liên hồi, không biết là của cô hay của người đang ôm chặt lấy cô.
- Ngủ đi, như vậy sẽ không sợ nữa.
Không hiểu sao nghe Tống Hoài Nam nói cô lại thấy yên lòng. Không hề muốn đẩy anh ra một xíu nào. Như vậy cũng tốt...
Nghĩ rồi cô liền chìm vào giấc ngủ.
Cái se lạnh của đêm khuya mát mẻ làm con người ta vô cùng dễ chịu.
Nhìn thấy người con gái thầm thương trộm nhớ bao nhiêu năm đang nằm ngoan ngoãn trong vòng tay mình, Tống Hoài Nam vô cùng trân trọng, mong khoảnh khắc yên bình này dừng lại mãi mãi.
...
Sáng hôm sau, Nhu Ái tỉnh dậy thì đã không thấy Tống Hoài Nam đâu.
Anh đã ra ngoài từ sớm để xử lí công việc, chỉ để lại một tờ giấy note "Anh để bánh bao và sữa trên bàn, ăn đi rồi đi học."
Cũng đã lâu lắm rồi mới được người khác giới chăm sóc cô chu đáo thế này.
Cô kéo rèm cửa ra, ưỡn người đón cái nắng sáng nhàn nhạt dễ chịu, bắt đầu một ngày mới thật sảng khoái nào!
Khi bước vào nhà tắm nhìn vào gương cô mới tá hoả.
Sao trên người cô lại có thêm mấy vết bầm thế này? Rõ ràng hôm qua không có.
Tên biến thái Tống Hoài Nam!!!
...
- Hắt xì!
Tống Hoài Nam đang làm việc thì tự nhiên hắt hơi một cái.
Tự cười tự nghĩ rằng chắc là cô gái nhỏ đã phát hiện và đang mắng anh, nhưng anh cũng đã kiềm chế lắm rồi.
Thư kí riêng của anh vào báo cáo công việc còn thấy rét run.
Ác ma hôm nay sao lại cười tươi như thế? Là cảnh đẹp báo hiệu một cơn thịnh nộ sắp đến sao?
Thà rằng anh cứ khó chịu, đáng ghét như thường ngày còn hơn.
- Thư kí Khương!
Khương Vi nghe anh gọi mình tim như đứng lại một lúc. Cô làm sai gì rồi sao?
- Vâng, sếp gọi tôi?
Cứ tưởng rằng anh sẽ mắng cho cô một tràng, không ngờ anh lại hỏi cô cách để theo đuổi con gái.
Ai xui vậy?
Nhưng dù vậy cũng giúp cô bớt căng thẳng đôi chút.
Cô dùng hết kinh nghiệm yêu đương 25 năm cuộc đời truyền đạt lại cho Tống Hoài Nam.
Dù gì kinh nghiệm của cô về khoản này cũng phong phú hơn tên đầu gỗ này.
- Tăng 10% lương!
Nghe tới đây hai con mắt Khương Vi sáng rỡ. Cô thầm cảm ơn cô gái xui xẻo kia.
- Cảm ơn sếp!
Tiểu tổ tông à, cậu có thể theo đuổi thêm 10 cô gái được không hả, chị đây sẽ giúp tận lực!