Nghe Khương Vi tư vấn tình cảm xong anh liền lên kế hoạch làm ngay.
...
Ở trường...
Nhu Ái đang cặm cụi chuẩn bị, tí nữa cô và các học sinh ưu tú sẽ thuyết trình về luận văn của mình.
Ai cũng bận rộn chuẩn bị, chỉ riêng Giang Tử Huyên là rảnh rỗi đi làm phiền cô.
Cả trường ai cũng biết cô và Giang Tử Huyên là đối thủ không đội trời chung của nhau.
Tất cả mọi chuyện đầu bắt nguồn từ việc bạn trai 4 năm của cô ta nói thích cô nên đã đề chia tay để dành thời gian theo đuổi cô.
Giang Tử Huyên khóc lóc thảm thiết đến chất vấn cô, gọi cô là trà xanh cướp bạn trai của người khác để cô phải bẽ mặt.
Nào ngờ lúc đó Nhu Ái đã có bạn trai là Lâm Chí Vĩ, ngoài cái nết tra nam giống nhau ra thì Lâm Chí Vĩ tất nhiên là đẹp hơn.
Vậy thì hà cớ gì Nhu Ái phải làm trà xanh giật bồ của cô ta?
Điều đó ngược lại còn làm Giang Tử Huyên xấu hổ trước bao nhiêu người, ai cũng nói cô ta không biết tự lượng sức mình, vậy nên cô ta nghỉ học suốt một thời gian dài.
...
Nhu Ái thấy Giang Tử Huyên đang đi về phía mình thì làm như không thấy, chăm chú vào việc mình đang làm.
Dù vậy nhưng vẫn không thoát được nổi cái mặt dày của Giang Tử Huyên.
Cô ta ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nghiêng đầu chống cằm lên bàn, dùng con mắt phán xét nhìn chằm chằm cô.
- Yooo, học bá Hạ Nhu Ái mà vẫn phải săn mấy cái cơ hội này sao? Chả bù cho tôi, học xong ra là có việc ngay, ba tôi là phó giám đốc bệnh viện X đấy.
Pick me girl? Cô đã chán ngấy cái điệu bộ này của ả, có chiêu này dùng mãi.
Thấy Nhu Ái vẫn không có chút lung lay, lúc này cô ả tiến sát vào tai cô, thì thầm.
- Mày nghĩ mày có cái cơ hội đó sao? Tao kể cho bố tao nghe mày đã nhục mạ tao ra sao rồi, khỏi cố gắng làm gì cho phí sức.
Tôi không chịu kém cạnh, nhìn thẳng vào mắt Giang Tử Huyên làm cho cô ta thoáng chốc giật mình, vô thức thu hồi cái nụ cười châm biếm trên mặt.
- Phiền bạn học Giang im lặng, tôi đang rất bận, nếu rảnh cậu có thể chạy tới sân sau của trường tìm bạn nói chuyện.
Nghe xong một số người liền không nhịn được mà phì cười. Sân sau của trường có nuôi một con chó của bác bảo vệ.
Thẹn quá hoá giận, cô ta đứng dậy đập mạnh vào bàn.
- Hạ Nhu Ái, mày cứ chờ đó.
Cây ngay không sợ chết đứng, dù cô ta có kể gì cũng kệ, sự thật là tôi không hề sai, làm sao phải rén?
10 phút sau, thầy hiệu trưởng cùng một người đàn ông trung niên đi vào, bên cạnh là Giang Tử Huyên đang cố tỏ ra thân thiết khoác tay ông ấy thật chặt, sợ rằng người ta không biết hai người là cha con.
- Các sinh viên, đây là Giang Kình, phó giám đốc bệnh viện X. Hôm nay ông ấy sẽ là người nghe bài luận của các em và chọn ra sinh viên xuất sắc nhất có được cơ hội thực tập.
Sau khi chào hỏi xong cũng đến lúc từng người lên thuyết trình.
Đến lượt Nhu Ái, cô hít một hơi thật sâu, thầm cầu nguyện mọi việc sẽ diễn ra thật suôn sẻ.
Cô sải bước thật tự tin về phía bục giảng, thuần thục thuyết trình về bài luận của mình mà không hề lúng túng một chút nào.
Khi kết thúc thì chỉ có mỗi thầy hiệu trưởng là vỗ tay. Các bạn học có lẽ là sợ thế lực nhà Giang Tử Huyên nên không dám.
Giang Kình chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi lại quay qua cười nói với Giang Tử Huyên. Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh mà.