Thỏ Con, Em Rơi Vào Tay Sói Rồi!

Chương 17: Bó hồng



Mọi người trong phòng đều đưa mắt ra nhìn.

Khi thấy hai người đàn ông ngoài cửa cười thật tươi bước vào, thầy hiệu trưởng cùng Giang Kình liền ngay lập tức đứng dậy cúi đầu chào một cách nghiêm túc.

- Chủ tịch Hạ, giám đốc Ôn!

Mọi người thấy vậy cũng đứng lên chào.

- Chào mọi người! Ồ, đây là con gái của phó giám đốc Giang sao?

Giang Tử Huyên nghe hai người được gọi là "chủ tịch" và "giám đốc" hỏi tới mình liền tỏ vẻ đắc ý. Coi những người xung quanh là cây cảnh làm nền cho cô ta.

- Vâ...

Chưa kịp trả lời thì giám đốc Ôn đã quay sang nhìn Nhu Ái vỗ tay khen ngợi.

- Giỏi quá, bài luận rất xuất sắc!

Cô lễ phép cảm ơn.

- Lâu quá không gặp, Ái Ái đã trở thành thiếu nữ rồi nhỉ? - Ôn Triết

- Lớn rồi thì liền không về nhà thăm bố mẹ nữa, nó có quan tâm gì đến hai cái thân già này đâu!

Người đang hờn dỗi này chính là bố tôi. Chủ tịch hội đồng quản trị đồng thời là cổ đông lớn nhất của bệnh viện X - Hạ Bác Văn

- Không có mà, mai con về thăm bố mẹ nhé?

Nghe thấy tôi gọi ông ấy bằng một tiếng "bố" ai cũng trầm trồ kinh ngạc. Đặc biệt là Giang Tử Huyên và Giang Kình.

Giang Kình ngay lập tức thu lại ánh mắt hình viên đạn nhắm thẳng vào tôi từ nãy giờ. Đổi lại là một thái độ rất khiêm tốn.

- Thì ra đây là ái nữ nhà Chủ tịch Hạ. Tôi còn định cho cô bé là người chiến thắng đấy!



Ông Hạ nghe xong liền thay đổi sắc mặt. Mới lúc nãy còn không thèm vỗ tay lấy một cái, giờ lại giả tạo đến như vậy.

Không chịu thua thiệt, cô cũng sắc bén đáp trả lại.

- Cháu không cần sự thiên vị ạ, cháu muốn đạt được bằng năng lực của mình chứ không phải mặt dày đi cửa sau.

Nhu Ái đặt biệt nhấn mạnh 5 chữ cuối cùng như tát cho cha con họ một cái đau điếng.

Ông Hạ thấy con mình đã mạnh mẽ và tự tin hơn trước vô cùng vui mừng.

- Cô nói gì đó? Có tin tôi...

Giang Tử Huyên kích động đẩy cô một cái. Giang Kình thấy vậy liền tát cô ta một bạt tai trước mặt bao nhiêu người đang ngồi đây.

- Làm gì đó? Mau xin lỗi Hạ tiểu thư ngay!

Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên.

Như không tin vào những gì đang xảy ra, cô ta rưng rưng nước mắt ngước mặt lên nhìn Giang Kình.

- Bố...

Một bên má cô ta đỏ ửng. Vì quá thẹn nên liền bỏ chạy.

Sau lần này có lẽ mối thù giữa cô và Giang Tử Huyên sẽ càng sâu đậm hơn nữa.

Cái số cô bị gì vậy trời?

- Dạy con thì phải dạy từ từ, phó giám đốc Giang nên bình tĩnh!

Ôn Triết bên cạnh nói chêm vào.



- Vâng vâng, giám đốc nói chí phải! Huyên Huyên từ nhỏ đã được tôi chiều hư, để các vị chê cười rồi. Xin thay mặt Huyên Huyên xin lỗi Hạ tiểu thư.

Tôi cũng không thèm chấp nhặt với cha con ông ta nên chỉ gật đầu suông. Không nên dây dưa với những loại người này.

Cuối cùng buổi thuyết trình cũng kết thúc, Nhu Ái khoác tay ông Hạ ra về.

Mới đi đến cổng thì có người từ sau cánh cửa xuất hiện, đưa một bó hoa to đùng về phía cô.

- Gì..gì vậy trời? - Ông Hạ hoang mang.

Nghe giọng nói không phải của cô, Tống Hoài Nam liền giật mình.

- Bác Hạ?

Ôi trời, không ngờ là gặp lại bố vợ tương lai trong hoàn cảnh này.

Ngày xưa rất thoải mái nói chuyện, đánh cờ cùng nhau mà không hiểu sao bây giờ gặp lại anh thấy có chút chột dạ, theo phản xạ đứng nghiêm người lại.

- Tiểu Tống? Tên tiểu tử này về khi nào sao không qua thăm bác?

Đúng là con trai nuôi. Gặp lại nhau như gia đình đã lâu không gặp đang trùng phùng.

Gừng càng già càng cay, nhìn bó hồng trên hay Tống Hoài Nam, ông Hạ liền khẳng định rằng tên nhóc này đang theo đuổi con gái mình.

- Ái Ái, ta đột nhiên có việc, để Tiểu Tống đưa con về nhé. Tiểu Tống, có dịp thì cùng Ái Ái về nhà bác ăn cơm nhé!

- Vâ..vâng! - Tống Hoài Nam

- Ơ kìa bố, sao bố bỏ con, bố!!!!!

Nhu Ái trợn tròn mắt, không thể tin được mình lại bị chính bố mình bỏ con giữa chợ thế này.

Tổn thương nhiều chút!