Trên xe...Nhu Ái vẫn còn giận hờn ông Hạ, chắc chắn là cô được nhặt về nuôi còn Tống Hoài Nam mới là con ruột.Ánh nhìn chú mèo nhỏ bên cạnh đang phụng phịu thì liền dỗ.- Nhu Nhu đừng giận nữa, anh đưa em đi ăn lẩu được không nào?Nghe tới lẩu mắt cô liền sáng lên y như một đứa trẻ con. Lâu lắm rồi cô chưa được ăn lẩu.Thấy cô đã vui vẻ trở lại anh mới an lòng. Cô khó chịu thì anh cũng sẽ khó chịu theo....Ngồi xuống bàn, cô háo hức lật từng trang menu chọn món, anh cũng nuông chiều để yên cho cô gọi, mặc dù biết anh sẽ là người ăn nhiều hơn.- Cậu muốn gọi gì thêm nữa không?Anh lắc đầu. Gọi thêm nữa chắc tí anh ăn đến bể bụng mất.Anh rất trân trọng công sức của người lao động nên không muốn bỏ mứa lại cái gì.Đang vui vẻ nói chuyện thì chợt cô cảm thấy không ổn. Có cái gì đó đang...Tại sao lại là lúc này chứ?Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh kiểm tra. Thực sự là bà dì đã ghé thăm a~Bây giờ phải làm sao đây? Ông trời đang trêu đùa cô phải không hả???Đang rối rắm không biết làm gì thì có ai đó gõ cửa buồng vệ sinh của cô.- Cô Hạ Nhu Ái đúng không ạ? Nghe có người lạ biết tên mình cô liền bật chế độ đề phòng.- A.. Ai vậy ạ?Nhu Ái cẩn trọng trả lời.- Có cậu trai kia nhờ tôi mang cái này vào cho cô, tôi để dưới cửa nhé!Cô với tay xuống lấy, thận trọng mở cái bì ra. Là băng vệ sinh!Vừa nãy cô ấy nói là cậu trai... Không lẽ...- Là Tống Hoài Nam sao?Cô kinh ngạc hét lên.Nhớ lúc xưa cô cũng hay quên mang băng vệ sinh vào kì dâu. Tống Hoài Nam rất hay đi mua về cho cô, còn chu đáo dặn dò cô từng thứ một.Không ngờ là đến tận bây giờ cậu ấy vẫn dũng cảm đi mua thứ này cho cô.Nhưng mà làm sao cậu ấy biết được nhỉ?Xử lí xong xuôi, tôi ngại ngùng đi ra.Mặt đã ngượng chín cả rồi!Vừa ngồi xuống bàn, Tống Hoài Nam đẩy sang cho tôi một ly nước đường đỏ.- Có khó chịu lắm không? Hay chúng ta về nhé?Thấy anh sốt sắng lo lắng cho mình cô chợt thấy lạ. Sao giống như bạn trai chăm sóc cho bạn gái vậy nè!Cô xua tay từ chối, cô đang rất muốn ăn lẩu cay, làm sao mà bỏ về được. Vài phút sau, phục vụ liền đem ra một nồi lẩu thơm lừng. Nhưng mà... là lẩu không cay?- Thật ngại quá, không biết là anh có nhầm lẫn gì không? Hồi nãy tôi gọi lẩu cay...- Là vị tiên sinh này muốn đổi thành lẩu không cay ạ.Cô trừng mắt nhìn Tống Hoài Nam. Ăn lẩu mà không cay thì chả khác nào mất một nửa linh hồn của nồi lẩu.- Em đang không khoẻ, không được ăn cay. Đợi khoẻ lại thì em muốn ăn gì anh cũng cho em ăn.Cô xụ mặt xuống, tỏ vẻ hờn dỗi.Tống Hoài Nam quản cô còn hơn bố mẹ cô quản cô.Dù vậy nhưng anh gắp gì cô cũng ăn, ăn rất ngoan. Thấy cô ngoan ngoãn vậy trong đầu anh liền lập ra kế hoạch vỗ béo cô thành một con mèo trắng béo.....Trên đường về...- Sao..sao lúc nãy, cậu biết tôi...Nhu Ái từ tốn hỏi.- Sắc mặt em không tốt, chợt nhớ ra hôm nay em tới kì nên chạy đi mua cho em.Chỉ cần nhìn sắc mặt thôi mà đã biết sao? Thật là thần kì.Cô ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tống Hoài Nam sợ cô lạnh nên kéo cửa sổ lên.Từng hành động làm cho con tim cô đập liên hồi, như muốn nhảy tung ra ngoài.Như vậy cũng quá ấm áp đi!