Thổ Phỉ Công Lược

Chương 107: Bàn chuyện làm ăn ánh mắt phải sáng ngời!!!



Tứ Hỉ công công tới cửa, tất nhiên chỉ có một việc, đó là Hoàng Thượng tuyên triệu tiến cung. Đương nhiên, bởi vì Triệu đại đương gia nhìn qua tựa hồ mặt đằng đằng sát khí, cho nên thức thời bồi thêm một câu, sẽ không quá lâu, vừa nói chuyện xong, thì sẽ lập tức đưa đại nhân về.

"Công công đợi ta một lát, ta đi thay y phục khác." Ôn Liễu Niên gật đầu, lại nói, "Có thể hỏi thêm một câu không, lần này Hoàng thượng tuyên triệu vi thần là có chuyện gì vậy?"

"Tựa hồ là muốn bàn chuyện làm ăn." Tứ Hỉ công công nói, "Hướng thống lĩnh cũng ở đó."

Bàn chuyện làm ăn? Ôn Liễu Niên nghe vậy có chút khó hiểu, Sở quốc đất đai rộng lớn của cải nhiều binh hùng tướng mạnh, hướng đến là cái gì cũng không thiếu, cho dù là có lui tới thương mậu(*) với các nước láng giềng, cũng đa phần là một bên xuất hàng, lần này là muốn bàn chuyện làm ăn gì, thế nhưng có thể kinh động đến Hoàng thượng?

(*)Thương mậu: thông thương + mậu dịch.

"Đại đương gia có muốn cùng tiến cung không?" Tứ Hỉ công công lại hỏi, "Có thể ở trong hoa viên uống chén trà, thuận tiện chờ đại nhân cùng nhau trở về."

Triệu Việt còn chưa nói chuyện, Ôn Liễu Niên đã nhéo lưng hắn một cái -- Không được đáp ứng !

Triệu đại đương gia lắc đầu: "Đa tạ ý tốt của công công, chỉ là lát nữa Triệu mỗ còn có chuyện phải làm, chỉ sợ không có thời gian tiến cung."

"Như vậy cũng được." Tứ Hỉ công công gật đầu, "Vậy đại đương gia cứ tự nhiên." Vốn dĩ là Hoàng thượng dặn dò, nói nếu là Triệu đại đương gia không muốn thả người, thì để cho hắn đi theo vào cung chờ, lại không dự đoán được cư nhiên sẽ bị cự tuyệt -- Nhìn vẻ mặt vừa rồi, rõ ràng là cực kỳ không yên lòng a, chung quy đại nhân vừa mới đỡ bệnh không được bao lâu.

Ôn Liễu Niên trở về phòng thay y phục, Triệu Việt lấy lược qua, giúp hắn chải tóc gọn gàng: "Vì sao không cho ta đi?"

"Không muốn cho ngươi giao tiếp với Hoàng Thượng." Ôn Liễu Niên cúi đầu thắt đai lưng.

"Tại sao?" Triệu Việt xoa bóp cằm hắn.

Ôn Liễu Niên thành thành thật thật nói: "Sợ ngươi sẽ đánh Hoàng thượng."

Triệu Việt dở khóc dở cười: "Ta ở trong lòng ngươi, là người lỗ mãng không hiểu chuyện như vậy sao?"

"Không có liên quan đến lỗ mãng hay không lỗ mãng." Ôn Liễu Niên ôm cổ hắn, "Ví như là có người kêu ngươi làm việc đến liều mạng, ta cũng sẽ muốn đánh người."

Triệu Việt ngược lại là bị hắn chặn đến không có đường phản bác, dừng một lát mới nói: "Còn tưởng ngươi không biết ta đau lòng."

"Ta lại không ngốc." Ôn Liễu Niên ghé vào lỗ tai hắn cọ cọ, "Hiện tại ta vừa mới trở về, sự tình đại khái sẽ nhiều một chút, về sau sẽ tốt hơn."

Triệu Việt gật đầu, cúi đầu hôn trụ cánh môi hắn.

Thế là chờ đến khi Ôn đại nhân bước ra ngoài, cánh môi liền so với ngày xưa hồng nhuận không ít, rất là bóng lưỡng.Tứ Hỉ công công ở trong lòng cảm khái, thật đúng là người trẻ tuổi, chút thời gian ấy cũng không buông tha, ngẫm lại cũng không tự giác thở dài -- Đưa mắt nhìn lại, ai ai cũng là có đôi có cặp, Hoàng Thượng nhiều năm vẫn là một thân một mình như thế, dù là mình đi theo nhiều năm, nhưng cũng không rõ thánh ý rốt cuộc là vì sao.

Đợi đến sau khi Ôn Liễu Niên tiến cung, Triệu Việt liền cùng Lục Truy một đường, tiếp tục đến Vương Thành tìm kiếm hành tung của nam tử thần bí, có trải nghiệm bị đánh lén lần trước, tất nhiên là lưu tâm hơn vài phần. Mộc Thanh Sơn ăn xong một ngụm bánh bao cuối cùng, cũng cùng Thượng Vân Trạch đến tiền thính, tìm lão bản Vương Chức phường gấm vóc, nói chuyện nghệ nhân xiếc ảo thuật bên trong thành trong tay có một tấm vải dệt màu đen.

"Thì ra bảo chủ cũng chú ý tới." Vương Chức cười nói, "Mấy ngày trước đã có người nói với ta, nhưng vẫn luôn bận rộn những chuyện khác nên không rảnh bận tâm, hôm trước mới dành thời gian đến nhìn một chuyến, đích xác cực kỳ huyền diệu, sau đó còn muốn bàn bạc với bảo chủ, rồi mới định đoạt."

"Hôm qua ta cũng đến nhìn qua, trong viện cũng không có gì khác thường, hẳn chỉ là nhóm xiếc ảo thuật bình thường." Thượng Vân Trạch nói, "Lần này sợ là phải vất vả Vương chưởng quầy."

"Bảo chủ khách khí, ta cũng muốn biết rõ, tấm vải dệt kia có huyền cơ gì." Vương Chức nói, "Nếu là có thể làm một đống nhuyễn giáp bán ở trong cửa hàng, tuyệt đối không lo nguồn tiêu thụ." Chung quy Vương Thành cũng là nơi trọng địa, người trong giang hồ cũng nhiều hơn so với nơi khác, lúc đánh nhau đao kiếm không có mắt, tất nhiên sẽ nguyện ý bỏ ra một số tiền lớn mua một kiện nhuyễn giáp phòng thân.

Thượng Vân Trạch gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy."

"Bất quá còn có một việc." Vương Chức nói, "Nếu là đối phương nguyện ý hợp tác với chúng ta, thế nhưng lại ra giá trên trời, không biết giá cao nhất của bảo chủ là bao nhiêu."

Thượng Vân Trạch cười cười, làm một động tác tay với hắn.

Vương Chức sáng tỏ gật đầu, "Vậy ta đi đây."

Đợi đến khi Vương chưởng quầy ra ngoài, Mộc Thanh Sơn giật mình nói: "Phải tốn nhiều bạc như vậy a?"

"Như thế nào, lo lắng ta sẽ đem của cải mình vét sạch?" Thượng Vân Trạch trêu ghẹo.

"Giá cao như vậy sao?" Mộc Thanh Sơn hỏi thật sự nghiêm túc.

"Tất nhiên." Thượng Vân Trạch quát quát mũi hắn, "Không nói đến người trong giang hồ, cho dù là đương kim Thánh Thượng, chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy hứng thú với thứ này."

Mộc Thanh Sơn thở phào: "Không lỗ vốn là được."

Thượng Vân Trạch cười to, ôm hắn vào lòng ước lượng: "Lấy được một người vợ biết tiết kiệm như thế, ta thật sự đúng là buôn bán lời."

Mộc Thanh Sơn từ trong khuỷu tay hắn tránh ra, cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Ngày hôm nay trời rất đẹp, Thượng Vân Trạch bồi hắn một đường ở hành lang xem sách, vừa định hỏi có muốn phòng bếp làm chút điểm tâm đưa lại hay không, đã thấy Vương Chức trở về phường gấm vóc."Sao về nhanh vậy?" Thượng Vân Trạch có chút kinh ngạc.

"Hồi bảo chủ, đối phương tựa hồ cực kì không muốn hợp tác với chúng ta." Vương Dệt nói, "Ta vừa mới đến cửa nói rõ ý đồ đến, thì đã bị đuổi ra ngoài."

"Ngay cả giá cũng chưa nói?" Thượng Vân Trạch hỏi.

"Chưa." Vương Dệt lắc đầu, "Hơn nữa đám nghệ nhân xiếc ảo thuật chỉ có một người hiểu tiếng Hán, người còn lại cũng nghe không hiểu, vẫn đứng ở bên cạnh nhìn như hổ rình mồi." Về sau, mãng xà cũng ở bên trong bò ra, vừa há miệng hơi thở tanh hôi liền xộc ra ngoài, đừng nói là chưởng quầy phường gấm vóc tay trói gà không chặt, cho dù là vũ phu có chút công phu quyền cước, chỉ sợ trong lòng cũng sẽ run lên, thầm nghĩ rời đi nhanh một chút, ở đâu mà còn tâm tư bàn chuyện làm ăn nữa.

"Vậy thì đáng tiếc, đây thật sự đúng là vụ mua bán tốt." Thượng Vân Trạch lắc đầu nói, "Bất quá, bàn chuyện làm ăn phải ngươi tình ta nguyện, dưa hái xanh không ngọt, phàm là đối phương không nguyện ý, vậy thì đành phải từ bỏ thôi."

Vương chưởng quầy thở dài, hiển nhiên cũng biết được rất là tiếc nuối. Đợi sau khi hắn rời đi, Mộc Thanh Sơn an ủi: "Đổi vị trí, không cần tốn một đống tiền ra ngoài, kỳ thật cũng là chuyện tốt."

"Ừm." Thượng Vân Trạch ôm người lên trên đùi mình, "Hôn một cái."

"Vì sao?" Mộc Thanh Sơn sửng sốt, chẳng lẽ không phải còn đang bàn về chuyện mua bán sao, sao đổi đề tài nhanh vậy.

"Tâm tình không tốt." Lý do của Thượng Vân Trạch cực kỳ chính đáng.

Mộc Thanh Sơn: ...

Thượng Vân Trạch nhìn hắn.

Mộc Thanh Sơn nhanh chóng hôn lên, rồi sau đó phóng nhanh đi.

Thật sự chỉ có một cái, Thượng bảo chủ còn chưa nếm được tư vị, người trong lòng cũng đã ngồi xuống đối diện.

Thượng bảo chủ có chút dở khóc dở cười, lúc này động tác ngược lại là rất nhanh.

Mộc Thanh Sơn sờ sờ lỗ tai nóng bỏng, vừa tính toán bưng trà uống, liền bị hắn ôm ngang lên.

"A !" Mộc Thanh Sơn giật mình, "Thả ta xuống."

"Không thả." Thượng Vân Trạch xoay người đi về phía phòng ngủ.

"Đây là buổi sáng." Mộc Thanh Sơn giữ chặt một lọn tóc của hắn, còn chưa dùng cơm trưa !

"Cho nên mới phải lấy trở về." Thượng Vân Trạch hơi nhướn mày.

Mộc Thanh Sơn bị nghẹn đến không phản bác được, một lúc lâu sau mặt đỏ lên: "Vậy chỉ được một lần."

Thượng Vân Trạch trong lòng ngược lại là ngoài ý muốn, bởi vì lúc đầu hắn chỉ là muốn đùa giỡn một chút, trêu ghẹo tiểu Mộc nhà mình, nhưng không nghĩ rằng, thật sự là được cho phép.

Mộc Thanh Sơn lỗ tai nóng bỏng.

Thượng Vân Trạch cúi đầu hung hăng hôn một cái, nhấc chân đá văng cửa phòng ngủ.

Ám vệ cầm hạt dưa đi ngang qua, lập tức duỗi cổ nhìn.

Chậc.

Ban ngày ban mặt mây trôi lượn lờ, thật sự là... vô cùng đáng khen. Trong hoàng cung, Ôn Liễu Niên cũng nghe nói về chuyện nghệ nhân xiếc ảo thuật.

"Nếu là có thể mua những thứ này, giúp Sở quân làm thành nhuyễn giáp phòng thân, tất nhiên có thể ở trên chiến trường như hổ mọc thêm cánh." Sở Uyên nói, "Ái khanh nghĩ như thế nào?"

"Ví như thật sự là như thế, tất nhiên là rất tốt." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Vi thần đi xem thử."

"Hoàng Thượng." Hướng Liệt ở một bên nhắc nhở, "Ôn đại nhân hiện tại không có chức quan, nếu đối phương hỏi, chỉ sợ không trả lời được."

"Hiện tại bên trong Vương Thành, còn có ai mà không biết Ôn ái khanh?" Sở Uyên nhướn mày hỏi lại.

"Nếu là con dân Đại Sở ta, tất nhiên là không ai không biết Ôn đại nhân." Hướng Liệt nói, "Nhưng cũng không biết đối phương rốt cuộc là đến từ nơi nào, ngay cả tiếng Hán cũng không rành, chỉ sợ..." Cũng không chắc sẽ nhận biết được.

"Nói cũng đúng." Sở Uyên sờ sờ cằm, "Bất quá vị trí của Ôn ái khanh rốt cuộc phải bổ nhiệm ở đâu, trẫm còn chưa nghĩ ra, không cần gấp, không bằng chuyến này ngươi cũng đi theo đi, thế nào? Thuận tiện còn có thể bảo hộ Ôn ái khanh."

"Mạt tướng tuân mệnh." Hướng Liệt gật đầu.

Sở Uyên trêu ghẹo: "Chỉ sợ là trong lòng Triệu đại đương gia sẽ không vui."

Ôn Liễu Niên nhất thời 囧, vì sao Hoàng Thượng luôn cảm thấy hứng thú với việc này?

Huống hồ việc này cũng không có liên quan đến nam nhân của ta.

Sau khi hai người rời khỏi cung, liền trực tiếp đến chỗ tạp viện của đám nghệ nhân xiếc ảo thuật. Giữa trưa nắng chói chang, dù là Sở Uyên phân phó đặt khối băng ở bên trong xe ngựa, Ôn Liễu Niên như trước là bị ngột ngạt đến choáng đầu, Hướng Liệt nhìn thấy không đúng, vội vàng ở ven đường mua một chén nước ô mai cho hắn giải nhiệt -- Bằng không nếu là bệnh càng thêm bệnh, chỉ sợ Triệu đại đương gia sẽ trực tiếp chạy vào trong cung cướp người.

"Đa tạ." Ôn Liễu Niên ùng ục ùng ục một hơi uống cạn sạch, cảm thấy trong lòng vui vẻ không ít.

"Ở phía trước, lập tức đến." Hướng Liệt đỡ hắn nhảy xuống xe ngựa, "Xe ngựa vào không được, đi vài bước là tới rồi."

"Đây là nhà hoang sao?" Ôn Liễu Niên nhìn nhìn bốn phía, từ hoàng cung đến nơi đây, tựa hồ đi rất lâu.

"Đúng vậy." Hướng Liệt nói, "Trước kia là nhà cũ, đa phần đều hoang phế. Bất quá đám nghệ nghệ nhân xiếc ảo thuật này có một con Cự Mãng, nếu là muốn ở bên trong cùng với dân chúng, đừng nói là quan phủ sẽ không đáp ứng, chỉ sợ chủ phòng cũng không dám cho thuê."

"Ta có một chuyện muốn nói." Ôn Liễu Niên dừng bước.

"Ôn đại nhân cứ việc nói." Hướng Liệt gật đầu.

Ôn Liễu Niên nói: "Ta sợ rắn."

Hướng Liệt bật cười: "Đại nhân cứ việc yên tâm, đám người này nhốt Cự Mãng ở trong lồng, sẽ không dễ dàng chạy ra."

Ôn Liễu Niên vẫn như trước đứng yên bất động.

Hướng Liệt đành phải nói: "Nếu là chạy ra thật, ta liền mang đại nhân nhảy tường rời đi."Ôn Liễu Niên lúc này mới tiếp tục cứng ngắc đi về phía trước.

Quả nhiên là cứng ngắc, nếu là trên mặt đất có kiến, chỉ sợ đã sớm bị đạp chết một bầy.

Cửa lớn tòa nhà sít sao khóa chặt, Ôn Liễu Niên nhẹ nhàng gõ vài cái, sau đó liền kéo Hướng Liệt chắn đằng trước.

Ngàn vạn lần đừng có đột ngột nhảy ra một cái đầu rắn nha, thật sự giống như là Bạch nương nương hiện nguyên hình trong lời kịch.

Trong viện truyền đến một trận tiếng bước chân, sau đó liền có một hán tử cao to mở cửa, bởi vì Hướng Liệt mặc quan phục, cho nên sau khi đối phương nhìn thấy rõ ràng ngây người một chút.

"Vị đại ca này." Xác định trong viện rất sạch sẽ, cũng không có rắn rết côn trùng độc vật, Ôn Liễu Niên mới từ phía sau bước ra, "Lần này mạo muội tới cửa quấy rầy, còn thỉnh thứ lỗi."

"Nhị vị là người trong triều đình sao?" Hán tử cao to hỏi.

Ôn Liễu Niên gật đầu, "Đúng vậy."

"Tại hạ là Tổng thống lĩnh Ngự Lâm quân." Hướng Liệt nói, "Vị này là Ôn đại nhân trong triều."

"Chúng ta vẫn chưa làm gì trái pháp luật." Hán tử cao to tính cảnh giác rất cao, "Chỉ là đến đây kiếm miếng cơm ăn."

"Tất nhiên." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Đại ca không cần kinh hoảng, chúng ta tới cửa là vì muốn bàn chuyện làm ăn."

Hán tử cao to khẽ nhíu mày, nhìn qua giống như là không rõ lý do vì sao bọn họ đến, bất quá vẫn là nghiêng người tránh đường: "Hai vị đại nhân vào nhà rồi nói."

"Đa tạ." Ôn Liễu Niên nói lời cảm tạ, vào cửa trước lại hỏi một câu, "Cái con Cự Mãng kia không ở đi?"

"Nó bị nhốt ở sau viện." Hán tử cao to nói, "Sẽ không chạy ra đâu, đại nhân không cần lo lắng."

Ôn Liễu Niên lúc này mới yên tâm bước vào cửa viện.

Trong không khí nồng đậm mùi tanh hôi, Hướng Liệt ở trên chiến trường vào sinh ra tử đã quen, tất nhiên không cảm thấy có gì không thoải mái, bất quá nghĩ đến Ôn Liễu Niên là người đọc sách, bình thường bốn phía đều là mùi bút mực, trong phòng ngủ cũng là huân hương quanh năm, cho nên lo lắng nhìn thoáng qua, sợ hắn sẽ ói ra ngoài.

Bất quá ngoài dự kiến của hắn, Ôn Liễu Niên nhìn qua rất bình tĩnh -- Trên thực tế chỉ cần không thấy côn trùng rắn rết chuột bò đầy đất, đối với hoàn cảnh ác liệt còn lại, Ôn đại nhân ngược lại là không có quá nhiều phản ứng, chung quy lúc trước khi nhậm chức tại địa phương, cũng thấy qua một vài hiện trường thảm án, cũng đã thành thói quen.

Hán tử cao to pha trà lại đây, đều là vài cành lá thô to, điểm tâm cũng cực kỳ cứng rắn: "Hai vị đại nhân đừng ghét bỏ."

"Tất nhiên sẽ không." Ôn Liễu Niên hỏi, "Không biết nên xưng hô với đại ca thế nào?"

"Ta gọi là Cao Đại Tráng." Hán tử trả lời.

Ôn Liễu Niên từ nội tâm phát ra nói: "Quả nhiên tên gọi rất chân thực."

"Hai vị đại nhân muốn bàn chuyện làm ăn gì?" Cao Đại Tráng thấp thỏm hỏi"Nếu như Cao đại ca đã đi thẳng vào vấn đề như thế, ta cũng không cần vòng vo nữa." Ôn Liễu Niên nói, "Đã sớm nghe dân chúng trong thành nói, màn biểu diễn xiếc rắn cực kỳ phấn khích, lần này chúng ta tới cửa chính là muốn hỏi, tấm vải màu đen kia rốt cuộc là thứ gì?"

Nghe thấy hắn hỏi như vậy, biểu tình trên mặt Cao Đại Tráng rõ ràng cương một chút: "Tấm vải kia a..."

"Thật không dám giấu diếm, Hoàng Thượng cũng nghe nói chuyện này." Ôn Liễu Niên nói, "Cho nên muốn thành tâm làm một cuộc giao dịch với chư vị."

"Hoàng Thượng muốn mua tấm vải này?" Cao Đại Tráng hỏi.

"Không phải tấm vải này, mà là phương pháp canh cửi." Ôn Liễu Niên nói, "Rốt cuộc là dùng nguyên liệu cùng phương pháp gì, mới có thể khiến vải vóc trở nên bền chắc như thế, ngay cả răng mãng xà cũng không có biện pháp cắn xuyên qua?"

Cao Đại Tráng nhíu mày không nói.

"Nếu Cao đại ca nguyện ý làm cuộc giao dịch này, vậy mấy vạn đại quân Đại Sở đều sẽ được giúp ích." Ôn Liễu Niên nói.

"Ý của đại nhân, là muốn dùng loại vải này làm khôi giáp?" Cao Đại Tráng nói.

Ôn Liễu Niên gật đầu: "Đúng là như vậy."

Cao Đại Tráng nói: "Ta muốn suy xét thêm một chút."

"Tất nhiên, chuyện mua bán không thể qua loa." Ôn Liễu Niên gật đầu, nhưng mảy may cũng không có ý cáo từ.

Dưới ánh mắt của hắn, Cao Đại Tráng rõ ràng có chút co quắp, thậm chí ngay cả trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi, cuối cùng tìm cớ nói muốn thương lượng với đồng bạn, rồi dứt khoát rời khỏi phòng khách, để hai người ngồi ở bên trong.

Hướng Liệt nói: "Có phải đại nhân ép buộc hắn quá rồi không?" Đối phương nhìn qua giống như là người thành thật.

Ôn Liễu Niên chớp chớp mắt: "Nhưng bản quan vẫn chưa nói ra câu nào ép buộc hắn, vẫn đều nói lời hay ý đẹp."

Hướng Liệt nghẹn lời.

Nói lời hay ý đẹp là không sai, nhưng ánh mắt vẫn luôn sáng ngời nhìn chằm chằm người khác, so với nói ép buộc thì khác nhau chỗ nào a...

Cao Đại Tráng rời đi đã được một lúc lâu, Hướng Liệt thấy đối phương đại khái đã bị Ôn Liễu Niên dọa chạy, sẽ không trở về nữa, cửa phòng khách cuối cùng cũng bị đẩy ra, lúc này không chỉ có Cao Đại Tráng, mà còn có ba nam tử khác, thân hình nhìn qua nhỏ gầy, cũng khôn khéo hơn rất nhiều.

Thế nhưng khôn khéo thì khôn khéo, cũng không biết nói tiếng Hán, chỉ có thể thông qua Cao Đại Tráng từ giữa phiên dịch, thế cục cũng không tốt hơn so với lúc trước, vẫn là Ôn Liễu Niên chiếm hết thượng phong.

"Đây là tiền vốn để chúng ta sống qua ngày, không bán." Cao Đại Tráng nói.

"Vậy sai lầm rồi." Ôn Liễu Niên kiên nhẫn nói lý với hắn, "Muốn sống qua ngày, tất nhiên là phải cần tiền, nếu có thể đáp ứng chuyện làm ăn này với Hoàng Thượng, thì có thể kiếm đủ tiền cho chư vị mua một vài sản nghiệp ở Vương Thành cả đời không lo, chẳng phải là mạnh hơn dãi nắng dầm mưa ở đầu đường sao?"Cao Đại Tráng khẩn trương phiên dịch cho người còn lại nghe.

"Huống hồ màn ảo thuật của chư vị cho dù có phấn khích hơn, cũng diễn không được ba năm năm, thậm chí ngay cả ba năm tháng cũng không chống đỡ nổi, nhiều nhất chỉ là nửa tháng thì sẽ bị dân chúng nhìn chán, đến lúc đó chỉ có nước thu thập bao phục đổi tòa thành trấn khác, lang bạt khắp nơi như thế, có thể qua được bao lâu?" Ôn Liễu Niên rất là chậm rãi.

Lượng tin tức quá lớn, Cao Đại Tráng có chút nhớ không nổi, trán đổ mồ hôi lạnh.

Ôn Liễu Niên hắng cổ họng, tiếp tục nói: "Nếu chư vị đáp ứng chuyện làm ăn này, vậy là cho Hoàng Thượng mặt mũi, tương lai còn sợ sẽ không có nơi an thân lập nghiệp ở Sở quốc sao? Đương nhiên, nếu chư vị nhất định không chịu đáp ứng cũng không sao, chuyện mua bán chú ý nhất là ngươi tình ta nguyện, cho dù tâm tình Hoàng Thượng không tốt, cũng sẽ không hạ chỉ trục xuất chư vị, càng sẽ không để cho quan viên ven đường gặp một lần đánh một lần, nếu là không mua được thức ăn, thì đào vài củ khoai lang ở trên ruộng, cũng là có thể ăn no bụng, biết bảo quản sẽ không bị đói. Ngươi xem, Đại Sở chúng ta luôn hướng tới lễ nghi, làm việc còn phi thường nói đạo lý."

Hướng Liệt giật giật khóe miệng nhìn hắn.

Cao Đại Tráng cuối cùng có chút không theo kịp tiến độ: "Đại nhân có thể nói chậm một chút không?"

"Tất nhiên là có thể." Thái độ Ôn Liễu Niên rất tốt, vừa thấy liền biết có rèn luyện hằng ngày, phi thường nho nhã.

Trải qua trò chuyện khẩn trương một phen, hoặc nên nói là chỉ có đám nghệ nhân xiếc ảo thuật vẻ mặt khẩn trương, toàn bộ hành trình của Ôn Liễu Niên vẫn là chậm rì rì nói chuyện, đối phương cuối cùng nói: "Chúng ta có thể suy xét."

"Rất tốt rất tốt." Ôn Liễu Niên nói, "Chư vị tính khi nào lập giao dịch chứng từ? Để chúng ta có thể đem tiền đặt cọc đưa lại đây."

Hướng Liệt cảm thấy, về sau nếu chính mình muốn mua nhà mới mà cần phải mặc cả, nhất định phải mang theo Ôn đại nhân -- Đối phương vừa mới nói có thể suy xét, cư nhiên liền hối người khác đồng ý liệt chứng từ.

"Nếu Cao đại ca lo lắng bản thân viết không đẹp, bản quan hoàn toàn có thể làm giúp." Ôn Liễu Niên nhìn chung quanh, "Bút ở đâu?"

"Chúng ta còn muốn thương lượng." Một nam tử nhỏ gầy trong đó ước chừng là nhìn Cao Đại Tráng ứng phó không kịp, thế là nói một câu tiếng Hán bập bẹ.

Ôn Liễu Niên vô cùng tiếc nuối: "Thật sự không cần sao? Ta viết chữ rất đẹp, người bên ngoài muốn mua cũng mua không được."

"Đa tạ đại nhân." Cao Đại Tráng mãnh liệt thở dài, "Vẫn là để chúng ta hảo hảo thương lượng một phen đi."

"Cũng được." Ôn Liễu Niên cuối cùng là lùi ra phía sau một bước, bất quá cũng không lùi quá xa, "Sáng mai chúng ta lại đến."

Sau khi hai người đi ra ngoài, Hướng Liệt thành khẩn nói: "Đại nhân thật không hổ là đệ nhất tài tử Đại Sở ta." Trách không được lúc trước có thể khiến một đám lão thần á khẩu không trả lời được -- Lúc này đám tha hương đất khách đụng phải, coi như là xui xẻo.

Ôn Liễu Niên bình tĩnh gãi gãi mặt: "Hướng thống lĩnh quá khen."

"Vậy sáng mai chúng ta lại đến." Hướng Liệt nói, "Bây giờ đưa đại nhân trở về phường gấm vóc trước?"

"Không cần trở về cung phục mệnh sao?" Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn.

"Theo lý mà nói là cần, bất quá Hoàng Thượng có phân phó, thân thể đại nhân gần đây ôm bệnh, phải nghỉ ngơi nhiều." Hướng Liệt nói, "Cho nên làm xong chuyện thì đưa trở về."

"Cũng không tính là quá mệt mỏi." Ôn Liễu Niên nói, "Phía trước là trà lâu, cùng đến đó nghỉ một chút đi, thuận tiện bàn về tiến độ tìm kiếm nam tử thần bí kia."

"Việc này quả nhiên là một chút manh mối cũng không có." Hướng Liệt cùng hắn một đường đến trà lâu, "Cơ hồ là biến mất chỉ trong một đêm."

"Có khi nào là trốn ở ám thất nào đó không?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu thật sự trốn ở ám thất dưới đất, chỉ sợ không dễ tìm." Hướng Liệt nói.

"Người cũng cần phải ăn uống, trốn ở dưới đất không xuất hiện, tất nhiên là có người tiếp ứng trên mặt đất, âm thầm cung cấp lương khô." Ôn Liễu Niên nói, "Hướng thống lĩnh có ý tưởng gì không?"

Hướng Liệt lắc đầu.

Ôn Liễu Niên chống quai hàm thở dài: "Vậy thì thật sự phải phí sức một phen."

"Là Triệu đại đương gia." Hướng Liệt đột nhiên nói.

Ôn Liễu Niên đưa mắt nhìn xuống phía, quả nhiên liền thấy Triệu Việt đang đi ở trên đường.

"Đại đương gia !" Hướng Liệt lớn tiếng nhìn hắn chào hỏi.

Triệu Việt thân thể dừng một chút, ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Hướng Liệt phất phất tay.

Triệu Việt lại nhìn thoáng qua phía trước, rồi mới xoay người vào trà lâu.

"Trùng hợp vậy." Hướng Liệt phân phó tiểu nhị cầm tới thêm một cái chén, "Đại đương gia đang đi đâu vậy?"

"Vừa mới đi gặp bằng hữu xong, muốn đến đằng trước mua chút điểm tâm về nhà." Triệu Việt nói.

"Mua cho Ôn đại nhân đi?" Hướng Liệt cười nói, "Quả thật là ân ái giống như trong lời đồn."

Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm nhìn Triệu Việt ngồi bên cạnh mình.

"Vậy ta trở về cung phục mệnh trước." Hướng Liệt thức thời đứng lên, "Nhị vị cứ từ từ uống trà."

Ôn Liễu Niên gật đầu, sau khi thấy hắn xuống lầu mới nói: "Ngươi đang theo dõi ai à?"

"Nhìn ra được sao?" Triệu Việt xoa bóp mũi hắn, "Bất quá bị Hướng thống lĩnh gọi sau đó bị phân tâm, cho nên mất dấu."

"Theo dõi ai vậy?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Tựa hồ là người thần bí lúc trước." Triệu Việt nói.

Ôn Liễu Niên nghe vậy khẽ nhíu mày: "Lại là đám người này?" Ngự Lâm quân ở trong thành bày thiên la địa võng, cũng không thể tìm được bất cứ dấu vết nào, vì sao hắn lại có thể lần lượt đụng phải?

"Đối phương đang có ý định dụ ta." Triệu Việt nói, "Bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất còn có thể có phương pháp, khiến bọn họ chủ động hiện thân."