Có đoàn người Thẩm Thiên Phong ở trong nhà, Lưu Chấn Uy cũng hơi thu liễm một chút, tuy nói vẫn là cố ý muốn thành thân với Tiểu Linh Tử, nhưng cũng không tiếp tục sốt ruột xử lý việc vui, chỉ ở sau viện tìm một tòa nhà yên tĩnh cho nàng ở.
Đêm nay, tất cả mọi người trong Bình Lãng bang đã ngủ, bốn phía một mảnh yên tĩnh không tiếng động. Diệp Cẩn đẩy chăn ra ngồi dậy, vươn tay nắm mũi người bên gối: "Tỉnh dậy !"
"Nằm mơ hả?" Thẩm Thiên Phong kéo hắn vào trong lòng, "Cũng không sợ cảm lạnh."
"Ta muốn ra ngoài xem thử." Diệp Cẩn tựa vào trước ngực hắn.
"Tiểu Linh Tử?" Thẩm Thiên Phong lắc đầu, "Có Lưu Chấn Uy ở đó, cho dù nàng ta thật sự có ý đồ khác, cũng sẽ không chạy loạn nửa đêm."
"Có đi không?" Diệp Cẩn nắm cằm hắn, híp mắt lại.
Thẩm Thiên Phong: "..."
Đi.
Trên trời mưa bụi bay lất phất, xung quanh đều tối như mực. Thẩm Thiên Phong dùng áo choàng bao người lại, một đường mang đến chổ ở Tiểu Linh Tử sau viện, vốn dĩ cho rằng trong phòng sẽ là một mảnh hương diễm, nhưng không dự đoán được đứng ở sau cửa sổ nghe ngóng nửa ngày, bên trong lại một mảnh im ắng.
Diệp Cẩn ngồi xổm trên mặt đất, chống quai hàm nhìn Thẩm Thiên Phong, vẻ mặt hiếm khi nhu thuận.
Vì thế Thẩm minh chủ liền cúi đầu, hôn lên khóe môi hắn một cái.
Diệp Cẩn: "..."
"Suỵt." Thẩm Thiên Phong nhìn về phía hắn làm thủ thế im bặt, mang theo người lặng lẽ không một tiếng động thả người nhảy đến một nơi kín đáo ở ngoài viện. Vốn tưởng rằng lại muốn biến thành chú mèo hoang nhỏ xù lông, không nghĩ tới Diệp Cẩn chỉ là dùng tay áo chà xát miệng, sau đó liền ngạo kiều hất đầu, một mình thản nhiên nhìn về phía trước, bên tai hơi đỏ.
Cũng không có đặc biệt muốn hôn tiếp.
"Trong phòng chỉ có một người." Thẩm Thiên Phong nói.
"Một người?!" Diệp Cẩn trong nháy mắt xoay người.
"Chỉ có Lưu Chấn Uy." Thẩm Thiên Phong nói, "Không có khí tức người thứ hai."
"Vậy Tiểu Linh Tử đâu rồi?" Diệp Cẩn nhíu mày.
"Tuy ta không biết công phu trụ cột của Lưu Chấn Uy thế nào, bất quá khí tức khi ngủ cũng quá bình ổn." Thẩm Thiên Phong nói, "Nửa phần cảnh giác cũng không có."
"Bị Tiểu Linh Tử hạ dược?" Diệp Cẩn phản ứng kịp, "Hao tổn tâm cơ lẻn vào Bình Lãng bang như thế, nhưng nửa đêm lại mạo hiểm ra ngoài, rốt cuộc nàng muốn làm gì?"
"Quả nhiên là có thể làm ầm ĩ." Thẩm Thiên Phong nói, "Trách không được có thể khiến Hải các chủ đau đầu."
Bình lãng bang không nhỏ, muốn ở trong đêm tối đen tìm cô nương cũng không dễ dàng, vì vậy hai người rất nhanh liền vòng lại chỗ ở của Tiểu Linh Tử, ước chừng qua một canh giờ, quả nhiên liền thấy một bóng dáng nhỏ nhắn giống như mèo đen xẹt qua đầu tường, lắc mình vào phòng ngủ."Võ công bình thường." Thẩm Thiên Phong nói, "Lá gan quả nhiên là không nhỏ."
"Trở về thôi." Diệp Cẩn nói, "Nếu chưa đạt được mục đích, nàng tất nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, đêm mai chúng ta lại đến."
Thẩm Thiên Phong gật đầu, dẫn hắn một đường trở về tòa nhà.
"Hắt xì !" Diệp Cẩn nhảy mũi.
"Xiêm y đều ướt." Thẩm Thiên Phong che kín tay hắn, gọi hạ nhân nấu nước ấm tiến vào, tắm rửa xong lại uống chút thuốc, mới nhét vào ổ chăn: "Hảo hảo ngủ."
"Còn chưa dậy." Ám vệ nói, "Nghe hạ nhân phòng bếp nói lúc gần sáng, minh chủ ra ngoài gọi nước ấm."
Người còn lại lập tức giật mình, gọi nước ấm a...
Qua một lúc, lại có hạ nhân đến phòng bếp dặn dò, nói là Diệp cốc chủ đang phát sốt, kêu nấu chút cháo cá thanh đạm dễ nuốt đưa qua. Đại thẩm một bên băm thịt một bên nghĩ, phát sốt a, tối qua còn gọi nước ấm.
Thẩm minh chủ quả thật không biết thương người.
"THẨM ! THIÊN ! PHONG !" Trên trán Diệp Cẩn đắp một cái khăn mặt, đá chăn.
Diệp Cẩn nắm cổ áo vẫy tới vẫy lui - Tuy rằng có chút không phân rõ phải trái, nhưng Thẩm Thiên Phong hiển nhiên sẽ không so đo chuyện này với hắn, ôm người vào trong ngực dỗ hồi lâu, thẳng đến khi thấy sắp ngủ, mới dè dặt cẩn thận đỡ nằm xuống, còn mình thì xoay người ra cửa.
"Thẩm minh chủ." Ôn Liễu Niên đang nói chuyện phiếm với ám vệ, sau khi thấy hắn tiến vào liền hỏi, "Thân thể cốc chủ sao rồi ?" Hiện tại cũng không nên đi thăm a.
"Đêm qua mắc mưa nhiễm phong hàn, không có gì lớn." Thẩm Thiên Phong nói.
Ám vệ lập tức sóng to gió lớn kinh thiên động địa thiên nhân giao chiến, nghe tư thế này cư nhiên còn là ở bên ngoài? Bất quá Diệp cốc chủ nhìn không được tự nhiên như vậy, cư nhiên cũng có thể đáp ứng, trách không được hàng năm đều được 《 Giang Hồ Nhật Báo 》 bầu thành đệ nhất hiền lương thục đức, cũng là có lý do khiến người ta tin phục.
"Đêm qua ta với Tiểu Cẩn đến chỗ ở của Tiểu Linh Tử." Thẩm Thiên Phong tiếp tục nói.
Ám vệ giống như ngựa hoang thoát cương bổ não như điên, sau khi nghe được lập tức bị kéo trở lại, thì ra là mật thám.
Lúc nãy chúng ta cái gì cũng không có nghĩ, đặc biệt thuần khiết.
"Có phát hiện được gì không?" Ôn Liễu Niên vội vàng hỏi."Có." Thẩm Thiên Phong gật đầu, đem chuyện chứng kiến đại khái nói một lần.
"Đã nói bên trong quả nhiên là có vấn đề." Ôn Liễu Niên nói, "Nhị vị vất vả rồi."
"Đêm nay sẽ phái người tiếp tục theo dõi." Thẩm Thiên Phong nói, "Xem thử nàng rốt cuộc muốn làm gì."
Ôn Liễu Niên mặc một thân y phục dạ hành, uy phong lẫm lẫm đứng ở cửa.
Qua nửa buổi, Vô Ảnh gian nan mở miệng: "Đại nhân kiếm ở đâu ra bộ xiêm y này vậy."
"Lúc trước khi ở Vương Thành, tìm Lưu thợ may làm." Ôn Liễu Niên nói, "Để đề phòng vạn nhất."
Vô Ảnh nói: "Kỳ thật đại nhân không cần ăn mặc long trọng như thế, hơn nữa trời cũng lạnh."
"Đổi cũng đổi rồi, vẫn là mặc đi." Ôn đại nhân luyến tiếc cởi ra, hiếm khi có được cơ hội.
Ám vệ đành phải mang theo hắn nhảy lên đầu tường, thuận tiện ở trong lòng cảm khái, hình như đại nhân béo lên rồi, đại đương gia thật là có phúc.
"Cứ ở trong này theo dõi sao?" Ôn Liễu Niên ngồi trên một cành cây, "Vạn nhất nàng từ nơi khác ra ngoài làm sao được?"
"Phía sau có gia đinh." Ám vệ nói, "Đại nhân cứ việc yên tâm, nếu là Tiểu Linh Tử có động tĩnh, chúng ta tất nhiên có thể biết được."
Ôn Liễu Niên thả tâm, từ trong túi lấy ra một bao đường.
Tóm lại nhàn rỗi cũng không có việc gì làm.
"A, ra rồi." Vô Ảnh nhìn thấy đầu tiên.
Tiểu Linh Tử cũng giống như hôm qua linh hoạt trèo tường, chạy về phía một khu rừng cây. Mọi người theo sát phía sau, Ôn Liễu Niên ngừng hô hấp, vẻ mặt cũng là khẩn trương. Xuyên qua khu rừng lại vòng qua vài chỗ phòng ốc, cuối cùng dừng ở phía trước một tòa bảo tháp.
"Nhìn tư thế này hẳn là đã bị hoang phế rất lâu." Ám vệ nhíu mày, "Chạy tới đây làm gì."
"Tháp Bạch Ngư." Ôn Liễu Niên nương theo ánh trăng mờ nhạt miễn cưỡng phân biệt ra bảng hiệu, "Sao lại đặt một cái tên quái dị như thế."
"Ta vào đó xem thử." Vô Ảnh nói.
Ôn Liễu Niên dặn dò: "Cẩn thận một chút."
Vô Ảnh gật đầu, thả người nhảy lên tầng hai bảo tháp, sau khi nhảy qua lan can ngưng thần giấu khí tức, rất nhanh liền tìm được Tiểu Linh Tử. Chỉ thấy nàng đang ở bên trong một gian phòng, trong tay cầm ngọn nến mờ nhạt bước qua bước lại lục ngăn kéo, vẻ mặt sốt ruột, giống như là đang tìm thứ gì đó.
Ước chừng qua một chén trà, toàn bộ ngăn kéo trong phòng đều bị nàng lục tung lên hết, nhưng vẫn là không thu hoạch được gì, nhìn nhìn còn dư thời gian, vì thế liền tính toán đổi tầng khác tìm tiếp tục.
Vô Ảnh đi theo phía sau, cảm thấy tựa hồ có chỗ nào không đúng, theo lý mà nói tòa tháp này hẳn là phải xây kín mít không kẽ hở mới đúng, nhưng một đường đến đây, cũng cảm thấy phía sau đầu có chút gió lạnh thổi qua. Mắt thấy Tiểu Linh Tử muốn vươn tay đẩy cửa, dư quang Vô Ảnh đột nhiên liếc đến một chỗ u u phản quang, vì thế trong lòng nháy mắt cả kinh, giống như báo săn phóng lên kéo người ra.
Tiểu Linh Tử bất thình lình bị tập kích, bị dọa không nhẹ, rút ra chủy thủ đâm đến.
"Ta không phải người Lưu gia." Vô Ảnh bẻ ngược tay nàng, che miệng lại một phen, trầm giọng nói, "Im lặng một chút ! Nơi này có cơ quan !"
Tiểu Linh Tử ô ô gật đầu.
"A." Vô Ảnh thả nàng ra, dấy lên một hỏa chiết ra hiệu nhìn lên trên, chỉ thấy hai bên phía trên nóc nhà, rậm rạp có không ít lỗ, bên trong u u phiếm quang, hiển nhiên đều là ám khi tên nhọn.
Tiểu Linh Tử sắc mặt lập tức trắng bệch, đổ một thân mồ hôi lạnh. Bạn đang