Thỏ Tuyết

Chương 5



Ngoài cửa sổ mưa phùn trắng xóa, cửa sổ kính bị nước mưa hắt vào đọng lại thành từng vệt nước dài, bầu trời vẫn còn hửng sáng.

Trong phòng học, dường như đám trò bớt tiếng ồn ào huyên náo để lặng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.

Ngày 12 tháng 4: Trời mưa

Ngày hôm qua, mình gặp anh ấy. Anh ngã trên đường, có phải lại đánh nhau không?

Mình dẫn anh về nhà.

So với tưởng tượng của mình, anh cao hơn rất nhiều, ngẩng đầu lên rồi mà mình cũng khó thấy mặt anh. Mình có nấm lùn quá không nhỉ?

Anh nói thích cơm mình nấu.



Những câu chữ vụn vặt không theo mạch, đầu ngón tay trắng nõn cầm đầu bút, hơi dừng lại, rồi như đã nhớ thêm lại tiếp tục viết.

Nét chữ thanh mảnh, tinh tế giống như nét chữ của một cô gái.

Cho đến khi viết đến buổi đêm, cô hơi ngừng lại.

[Trước khi ngủ, mình ra phòng khách xem anh ấy, anh…]

Diệp Hiểu Thanh sững người, từ từ vùi mặt nhỏ vào cánh tay đang đặt trên bàn. Nhưng không dấu được vành tai xinh đẹp lúc này đã đỏ ửng.

Tiếng mưa rơi càng rõ hơn.

Giọng nói của người ấy giống mưa rơi, trầm khàn nhưng rất quyến rũ, rơi vào trong lòng cô rồi nhấn chìm trái tim thổn thức của cô.

Trong lớp, cô gái nhút nhát và hướng nội nhất – Diệp Hiểu Thanh cũng giấu cho riêng mình bí mật thầm kín của một ngày mưa nào đó.

Giờ tan học buổi chiều, mưa đã rơi nhẹ hơn trước. Do đó, tiếng ồn bên ngoài cửa đặc biệt rõ ràng.

Lúc Diệp Hiểu Thanh nhìn ra ngoài cửa, cô đã trông thấy dáng vẻ ‘hơi tã’ của chàng trai nào đó vì gặp mưa.

Đột nhiên, hơi thở cô như ngưng lại trong khoảnh khắc.

“Ơ! Tại sao anh ấy lại tới đây?”

“Là người kia sao? Cái người hôm trước phải đứng chịu phạt ấy?”

“Uí cha mẹ ơi, anh ấy đẹp trai quá.”



Người đó có bờ vai rộng, áo đồng phục học sinh trên người cũng không che được vài múi cơ ẩn sau, đứng cạnh đám học sinh gầy nhom như mấy cây giá khác, trông cậu vô cùng nổi bật.

Tóc cậu xõa ra, phần tóc mái đã dán chặt vào trán vì dính mưa. Cậu có vẻ hơi bực mình, đưa tay vuốt nhẹ phần tóc dính, để lộ đôi lông mày sắc sảo.

Ví cậu như một chú chuột ướt át vì mưa.

Cậu nổi tiếng với cái tên Tưởng Vũ đẹp trai nhưng nổi loạn.

Đám học sinh nữ một mặt coi thường cậu, một mặt lén lút ngắm cậu.

Tưởng Vũ cáu kỉnh, cậu mơ hồ cảm nhận được vô số ánh mắt soi xét đợi xem chuyện vui. Trước đây cậu chưa bao giờ sợ điều này, nhưng hôm nay, đột nhiên trong cậu dâng lên cảm xúc bất an khó chịu. Giống như cô gái nhỏ mỏng manh mít ướt kia, chỉ vô ý một chút thôi sẽ khiến cô khóc, rụt rè sợ hãi.

Chưa từng có người dám tiếp cận cậu, cho nên cậu cũng không thèm quan tâm đến người khác, cậu đã quên, chính mình là nam sinh hư hỏng không ai thích.

Cậu liếc nhìn những người xung quanh, rồi nhìn thấy thầy giáo được các bạn cùng lớp gọi đến đang đi ở đầu hành lang bên kia. Thầy giáo giống hệt một người thợ săn đầy kinh nghiệm, đang cẩn thận tiếp cận con mồi.

Ông nhìn từ trên cao xuống, giọng nói lạnh lùng: “Cậu định giở trò gì đây?”

Hơi thở của Tưởng Vũ trở nên dồn dập, cậu hơi cúi đầu xuống, lần đầu tiên nếm mùi nhục nhã.

Từng vệt nước mưa đọng trên người cậu cũng nóng dần lên làm bỏng da người, khiến cả người cậu râm ran như kiến bò.

Người con trai nhìn chằm chằm những dấu chân đen kịt dinh dính và xấu xí trên sàn nhà, hòa cùng với giọt nước mưa rơi tí tách giống như dấu vết bị nanh vuốt của ác ma lôi kéo.

Bỗng hai tay cậu nắm chặt thành quyền, quay người rời đi. Trong lúc vô tình vênh váo đắc ý, cậu đã quên mất mình là ai.

Xấu hổ đến mức muốn tìm lỗ chui xuống.

“Thưa thầy, do em không khỏe nên anh ấy đến đón em về.” Đúng lúc ấy, một giọng nói khẽ khàng như tiếng mèo kêu vang lên.

Bầu trời đột nhiên sáng hơn.

Tưởng Vũ sửng sốt, cậu vội vàng quay đầu lại đã nhìn thấy cô gái nhỏ khó khăn đứng ở chỗ đám người đang chen lấn hóng chuyện. Gương mặt cô đỏ bừng, vành mắt ươn ướt như sắp khóc đến nơi.

Cậu bực bội trong lòng, không xong rồi, cô nàng kia sợ nhất là tiếp xúc với người khác, cậu sợ cô sẽ khóc cạn nước mắt mất.

Lúc này, cậu đâu còn nghĩ được gì khác, bước vài bước đến gần rồi chen qua, kéo cô gái nhỏ ôm vào lòng.

Quả nhiên, ngay khi cậu đi đến, cả người cô gái mềm nhũn trượt xuống đất, mặt đỏ như trái cà chua chín, đáy mắt rưng rưng. Cô thở gấp, cố gắng kìm dòng nước mắt.

Bàn tay cậu cứng đờ, kiềm chế không đụng chạm thân mật với cô.

Dưới ánh mắt sáng quắc của mọi người, cô gái nhỏ khẽ nức nở, giọng nói rất nhỏ.

“Anh.” Như tiếng mèo nhỏ kêu, cào vào lòng cậu.

Ngày hôm nay, tất cả mọi học sinh ở đó đều biết người con gái luôn thu mình tự ti có người anh lớn hung dữ.

Sau đó, thầy giáo kia ngại ngùng rời đi.

Chàng trai cầm cặp giúp cô gái, đi bên cạnh dẫn cô về nhà như một vị thần hộ mệnh.

Suốt dọc đường đi, cả hai im lặng lạ thường.

Người con gái cúi đầu ủ rũ bước đi, đôi giày vải giẫm lên mặt sàn lạnh lẽo có in đường vân nước.

Tưởng Vũ chần chừ một lúc mới nhẹ nhàng nói, “Thành thật xin lỗi em. Anh đã không nghĩ nhiều như vậy, về sau sẽ không trực tiếp tìm em chỗ đông người nữa.”

Diệp Hiểu Thanh phản ứng lại, hơi nghiêng đầu nhìn chàng trai.

Đôi mắt cô trong veo nhưng phảng phất nét lo lắng khẩn trương, tất cả phản chiếu rõ ràng vào trong đôi mắt cậu.

Cô hé môi, cuối cùng cũng bộc lộ sự ấm ức của mình, “Em đau chân.”

Tưởng Vũ ngớ người, bộ dạng ngốc nghếch hiếm thấy, mấy phút sau cậu mới chậm như rùa phản ứng lại.

Cậu hơi khuỵu người xuống, ôm cô vào lòng. Cảm nhận được cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của người kia, cậu kiềm chế sự kích động, khàn giọng đáp, “Anh bế em về nhà.”



Chàng trai đeo cặp sách của cô gái trên lưng, ôm cô trong tay, một tay đỡ hông cô, tay kia đỡ lưng cô.  Còn người con gái thu mình rúc trong vòng tay cậu, ngoan ngoãn như một chú thỏ con.

Con sói hoang cô độc nhiều năm cẩn thận ngậm lấy đồ ăn của nó.

Nhà cô ở trong một khu chung cư cao cấp, từng tòa nhà cao san sát nhau, từng con xe sang trọng chạy qua, an ninh nghiêm ngặt, bên trong đều đủ cả những loại người mang vẻ ngoài hào nhoáng không ai sánh bằng mà cậu luôn chán ghét.

Nếu không phải vì ăn nhầm một con thỏ nhỏ, con sói hoang to lớn sẽ không bao giờ đến gần nơi được xây dựng kiên cố như vậy.

Diệp Hiểu Thanh đã ngủ say, cô dựa vào vai cậu nhẹ nhàng thở, lông mi rủ xuống, gương mặt xinh đẹp an tĩnh. Hơi thở của cô phả vào cổ cậu, còn cậu càng khép chặt vòng tay ôm lấy cô.

Cô gái dường như luôn có thể ngủ ngon trong vòng tay của cậu, từng hơi thở đều mang theo vị ngọt khiến người ta say mê.

Khi đến nhà cô, mở cửa vào, người con gái mới có dấu hiệu tỉnh lại sau loạt động tác của chàng trai, nhưng dường như cô vẫn còn ngái ngủ.

Sau đó, cậu bế cô ngồi xuống sofa, cố gắng để cô ngủ thoải mái hơn.

Còn người kia chỉ khẽ chớp lông mi không muốn mở mắt, làm nũng ôm lấy eo cậu không buông.

Tưởng Vũ phát hiện khi cô nàng này chưa tỉnh ngủ sẽ rất bám người, giống như cô gái nhỏ vẫn luôn ngoan ngoãn bao năm giờ đây dần hé ra bộ mặt tùy hứng, gian manh và đôi lúc hơi ngang ngược.

“Anh không đi đâu cả, em nằm xuống ngủ sẽ thoải mái hơn.” Cậu vuốt ve gáy cô.

Mái tóc cô mềm mại, óng ả làm cậu yêu thích không muốn buông tay, cậu vuốt dọc  từ gáy xuống mái tóc dài rồi đến tấm lưng gầy của cô.

Dường như Diệp Hiểu Thanh rất tận hưởng sự vỗ về này từ cậu, ôm cậu chặt hơn, hơi nheo mắt lại, khóe miệng cong nhẹ thấp thoáng nụ cười.

Lòng bàn tay của cậu to nhưng ấm áp, cho dù cách lớp quần áo, cô vẫn có thể cảm nhận được nguồn nhiệt như thiêu như đốt từ tay cậu đang tiếp xúc trên da thịt cô.

Cô thích độ ấm như vậy bởi nó khiến cơ thể cô tê dại.

Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã không thể tiếp xúc với người khác, ngay cả sự gần gũi của ba mẹ cũng khiến cô hoảng sợ và gào khóc. Cho dù bác sĩ tâm lý giao tiếp với cô trong khoảng cách một mét, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói của đối phương, cô đã thấy vô cùng sợ hãi. Sau đó, bác sĩ có đưa cho cô lời khuyên là nên đi học bình thường như các bạn cùng tuổi, chính các hoạt động giao lưu, tạo nhóm sẽ có lợi cho việc chữa bệnh và phục hồi của cô. Lúc ấy cô cảm thấy vô cùng may mắn vì các bạn cùng lớp đã hiểu, dần quen và không kỳ thị mình.

Cô chưa từng đụng chạm vào ai trước đây, cho nên cô không biết hóa ra sự tiếp xúc da thịt có thể gây nghiện như vậy.

Khoảnh khắc cậu định buông cô ra, cô bỗng cảm thấy tay chân lạnh ngắt, lớp quần áo bên ngoài của cậu quá lạnh khiến cô cũng sinh ra ảo giác mình cũng bị nhiễm lạnh từ cậu.

Đừng buông em ra được không?

“Vẫn muốn anh ôm em sao?” Đối phương nở nụ cười, vòm ngực cậu rung rung theo giọng nói.

Lòng bàn tay nóng bỏng của cậu di chuyển đến hàm dưới khiến cô hơi run lên.

Dường như cậu cũng ý thức được sự lưu luyến của cô gái, cậu nâng cằm cô lên, cúi người lại gần, chăm chăm nhìn vào đôi mắt trong veo đã in đầy bóng dáng của cậu.

Khoang mũi và hai gò má của cô tràn ngập hơi thở nóng rẫy của cậu.

Cậu dẫn dắt cô, “Nếu em hôn anh, anh sẽ ôm em lâu hơn.”

Diệp Hiểu Thanh phải mất một lúc mới hiểu được hết ý của cậu.

Sau đó, cô áp môi mình vào môi cậu, ngập ngừng giây lát rồi vươn đầu lưỡi ra liếm.

Khi hôn cậu, cô không hề nhắm mắt, cho nên cô có thể nhìn thấy ngọn lửa đột nhiên bùng cháy trong mắt cậu.

Chiếc lưỡi to dày của cậu dễ dàng cạy mở khóe miệng nhỏ bé của cô, tiến vào sâu trong.

Như lời cậu nói, cô hôn cậu, cậu cũng tuân thủ lời hứa ôm chặt cô.

Khoang miệng cậu ấm áp vô cùng, nước bọt nóng hổi quấn lấy đầu lưỡi non nớt của cô, dư vị ngọt ngào chảy vào trong cơ thể cô khiến lục phủ ngũ tạng cũng tan chảy theo. Cô rên lên một tiếng nhỏ, sợ hãi đến phát khóc vì khoái cảm kỳ lạ này.

Cô không biết tiếp theo phải làm gì, cô muốn người kia hôn cô lâu hơn, ôm cô chặt hơn, nhưng tựa như tất cả đều không như cô mong đợi.

Không đủ, không phải như thế, còn có thể làm gì đó… Nhưng cô không biết phải mở lời thế nào.

Tưởng Vũ nghe được tiếng nỉ non xem lẫn tiếng khóc nho nhỏ của cô, cậu sợ hãi, dừng lại, “Xin lỗi em, là do anh quá kích động…” Rồi cậu vươn tay chạm vào dòng nước mắt của cô.

Diệp Hiểu Thanh nắm lấy bàn tay cậu như cọng rơm cứu mạng, nước mắt như những hạt trân châu hạt này nối hạt kia rơi xuống, cô nức nở khe khẽ: “Lạnh… lạnh quá…”

“Lạnh ở đâu?” Tưởng Vũ vuốt ve mặt cô.

Động tác vỗ về của cậu khiến cô cảm thấy thoải mái hơn một chút, tiếng khóc nhỏ lại, khàn giọng nói: “Toàn thân.” Do dự vài giây, mới nói tiếp, “Nơi anh chạm vào không còn lạnh nữa.”

Lúc này cô biết, cô không sợ cậu, cô muốn gần gũi với cậu.

Yết hầu cậu trượt lên xuống liên tục, đôi mắt sáng rực nhìn cô gái trong vòng tay.

Lòng bàn tay cậu từ từ di chuyển xuống, áp lên chiếc cổ trắng ngần và non nớt của cô rồi chậm rãi vuốt ve.

Người con gái khẽ nhắm hai mắt lại, cơ thể run run, miệng nhỏ hé mở buông lời rên rỉ trầm thấp.

Rất lâu sau Tưởng Vũ mới hiểu được rằng có một số người như cậu và cô, là những người sống nội tâm, tự khép mình vì bản thân quá nhạy cảm với thế giới bên ngoài. Một chút thay đổi của thế giới ngoài kia cũng đủ kích hoạt phản ứng mạnh mẽ từ sâu trong con người.

Đối với Diệp Hiểu Thanh, chỉ vuốt ve cũng có thể khơi dậy ham muốn ân ái trong con người cô.

Tay cậu lại đưa xuống vuốt ve xương quai xanh của cô.

“Ưm…” Tiếng rên rỉ của cô ngày càng rõ ràng.

Người con trai siết chặt vòng tay ôm cô, do dự rồi cách lớp áo đồng phục đặt bàn tay to lên bầu ngực cô.

Lúc ngập ngừng, lúc chậm rãi xoa nắn nhẹ nhàng lên ngực cô.

Dưới động tác của cậu, áo đồng phục phẳng phiu ban đầu lúc này đã nhăn nhúm tạo thành những nếp gấp, bộ ngực vẫn đang trong thời kỳ phát triển của cô gái sắp không còn chịu khống chế của chiếc áo lót mỏng manh.

đầu v* cô bị cọ xát.

Tiếng khóc của cô gái dần trở nên dữ dội xen lẫn tiếng thở dốc mơ hồ, lúc cao lúc thấp vọng vào bên tai cậu.

Dù biết cô đang khóc… Nhưng điều đó càng khiến cậu muốn ‘gần gũi’ hơn với cô.

Cậu nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, cũng không biết bản thân mình đang làm cái gì.

Tiếp đó, tay cậu đẩy chiếc áo lót lên, cách lớp áo đồng phục tiếp tục chơi đùa, nhào nặn đôi nhũ hoa mềm mại.

Lớp áo đồng phục mỏng tang không thể che đi viên trân châu đỏ hồng phía sau.

Cặp bồng đào mơn mởn cương cứng đâm vào lớp vải dệt thô, đỉnh màu đỏ nổi bật như muốn thu hút sự chú ý.

Ngón tay trỏ cùng ngón cái của cậu chuẩn xác kẹp thứ đang ngạo nghễ muốn vươn mình kia lên.