“Ưm ~” Cô gái nhỏ run rẩy, từ hốc mắt giọt lệ như pha lê chầm chậm lăn xuống gò má, cô ngẩng đầu nhìn cậu, hai con ngươi long lanh như phủ một màn sương.
Trong khoảnh khắc, hô hấp của Tưởng Vũ như ngừng lại.
Cậu nghĩ, nếu ai đó hỏi cậu rằng, cậu thích điểm gì nhất ở cô gái trước mặt này? Chắc chắn cậu sẽ nói, cậu bị thu hút bởi đôi mắt của người ấy.
Đôi mắt cô trong veo như dòng suối nhỏ róc rách chảy, trong đó không hàm chứa khinh thường, không chán ghét, không kiêu ngạo… giống như bình minh buông xuống mặt nước, sâu thẳm trong đó đều là bóng dáng đối phương.
Đột nhiên cậu cảm thấy vô cùng biết ơn, cảm kích vì cô không giỏi giao tiếp và sợ hãi khi tiếp xúc với người đối diện cho nên không có bao người được nhìn thấy ‘cửa sổ tâm hồn’ tuyệt vời ấy.
Ánh nhìn của cô hệt một tấm lưới dày đặc khiến con sói bất kham dừng bước, quanh quẩn, do dự, cuối cùng cúi người hạ mình, cam tâm tình nguyện bị bắt.
Tưởng Vũ áp cơ thể lên người cô, tiếp đó hôn lên môi cô.
Tự trong lòng cảm thán một câu: Yêu tinh này phải chịu trách nhiệm với cậu.
Đôi bàn tay cậu nhào nặn nhũ hoa, cánh môi nuốt đi tiếng rên rỉ yêu kiều của cô gái nhỏ.
Tưởng Vũ dậy thì khá thành công, thân thể cường tráng khỏe mạnh, cao lớn hơn so với bạn bè đồng trang lứa. Cánh tay cứng rắn của cậu ôm ấp thỏ con yếu ớt, lo lắng trong lúc vô tình có thể làm tổn thương báu vật trong lòng.
Cậu cố gắng nhẹ nhàng, cẩn thận và vô cùng kiềm chế.
Bầu ngực đang trong độ tuổi phát triển không được lớn lắm, có thể dễ dàng đặt và chơi đùa trong lòng bàn tay.
Sao trên đời lại tồn tại một vật nhỏ mềm mại đáng yêu như vậy?
“Hưm… đau…” Diệp Hiểu Thanh khẽ khóc, cô vô thức giữ lấy tay cậu.
Tưởng Vũ cảm thấy vô cùng thú vị, ngược lại nắm lấy ngón tay cô gái, đưa lên miệng hôn nhẹ nhàng. Môi cậu cọ nhẹ vào mu bàn tay mịn màng của cô.
Bàn tay của cô gái nhỏ run lên nhè nhẹ.
“Nơi nào của bé con cũng nhạy cảm hết.” Cậu lẩm bẩm, ngón tay cậu di chuyển tới vùng giao giữa mép áo sơ mi và quần đồng phục của cô. Còn cô vùi đầu vào vai cậu rùng mình. Tiếp đó, cậu cúi xuống hôn lên mái tóc mềm mượt của cô, khoảnh khắc ấy, cơ thể cô đột nhiên căng ra.
Tay cậu khẽ khàng len vào phía bên trong, “Em có ghét anh làm thế này với em không?”
Theo thời gian, hơi thở của cô càng trở nên dồn dập, rồi, cô nhắm hai mắt lại.
Cô cảm nhận được lòng bàn tay của cậu đang mơn trớn phần bụng của mình, ngón trỏ vuốt ve theo chuyển động vòng tròn nhỏ quanh rốn, từ từ ấn xuống. Dưới động tác của cậu, bụng dưới của cô càng ngày càng nóng.
Người con gái vô thức cọ xát hai chân, các đầu ngón chân co lại.
Đầu ngón tay của cậu dịch chuyển lên trên, khoảnh khắc ấy, cô đã dự đoán được điều cậu muốn làm.
Lòng bàn tay chạm vào viền quanh nhũ hoa như đang thăm dò đường đi phía trước, sau đó, bàn tay cậu liên tục di chuyển qua lại quanh vùng đó.
Diệp Hiểu Thanh mở to đôi mắt ướt át, thở dốc.
Cuối cùng, bàn tay cậu cũng che khuất cặp nhũ đang rung rinh của người con gái. Cậu cảm thấy hai đỉnh nhũ vươn mình lên như thể khẽ hôn vào lòng bàn tay cậu.
Không gian trong nhà vô cùng an tĩnh, phía trên trần đèn huỳnh quang sáng chói, còn trên sàn phòng khách, một chiếc cặp sách học sinh màu hồng nằm trơ trọi cô đơn.
Có hai đôi dép lê nằm rải rác ở góc ghế sofa, phía mặt trên sofa, cô gái nhỏ ngồi trên đùi chàng trai trẻ, đôi chân trần đung đưa hai lần trong không khí tỏ vẻ bất lực.
Hai bắp đùi rắn chắc của cậu lúc này cũng rung lên nhè nhẹ, như thể đang cất lời chào với cặp mông của cô gái. Dưới động tác của bọn họ, hai chiếc quần đồng phục đều bị ma sát đến nhăn nhúm cả vào.
Dường như đầu óc của Diệp Hiểu Thanh đã mất đi năng lực suy nghĩ, đôi bàn tay cô bám vào vai cậu hệt như muốn phó mặc tất cả cho chiếc phao cứu sinh đầy an toàn này.
Ngón tay to dài của cậu như thiên biến vạn hóa, lúc bắt đầu, cậu xoa ngực cô vô cùng nhẹ nhàng, nhưng ngay sau đó như không còn muốn nhẫn nại thêm nữa, cậu điên cuồng bóp vào rồi mân mê nhào nặn hai núm vú như đang nhào cục bột, đồng thời cắn mạnh môi của người con gái, liếm mút giao triền mạnh mẽ.
Con sói hoang ngửi thấy mùi thịt, rốt cuộc không kìm chế được thú tính của mình.
Tưởng Vũ duỗi tay cởi áo của cô gái nhỏ, kéo chiếc áo lót màu trắng ra, ôm chặt người con gái đang mặt đối mặt với cậu vào lòng rồi từ từ nhấm nháp.
Chàng trai liên tục thưởng thức sự ngon ngọt từ đôi thỏ trắng in trên ngực cô gái, càng mút càng điên cuồng. Bộ ngực của cô vẫn đang phát triển, núng nính mềm như một cục pudding mọng nước. Không lâu sau, trên làn da mỏng manh đã in lại rất nhiều dấu răng đậm nhạt, đó chính là biểu hiện của sự yêu thích mà cậu dành cho nơi ngọt ngào ấy.
Diệp Hiểu Thanh không thể chịu được sự giày vò từ cậu, cô gào khóc khản cả cổ, càng khóc càng run rẩy, giữa hai chân cô, dâm dịch ồ ạt rỉ ra.
Sự xấu hổ khiến cô tìm cách trốn tránh nhưng Tưởng Vũ đã chặn tất cả, cậu nắm hai tay cô kéo lên đỉnh đầu, đôi thỏ trắng không còn gì che giấu, bung tỏa vẻ đẹp trước mắt cậu, rung rinh trong không khí.
Rồi chàng trai trẻ lại vùi đầu vào nếm thứ đang mời gọi ấy.
Đầu óc cô choáng váng, gần như phát điên khi bị khoái cảm chiếm lấy, tiếng ngâm nga ngày càng lớn hơn. Cô ngẩng đầu nhìn bóng đèn trên đầu, cảm thấy cả người lâng lâng như đang trên tầng mây.
Bỗng, cô ghì chặt đôi chân của mình.
Cô khóc dữ dội hơn, vùng vẫy rất mạnh, bàn chân đạp lung tung khắp nơi.
Chính hành động ấy đã thức tỉnh Tưởng Vũ, lúc này cậu mới phát hiện cô gái trong lòng mình gương mặt đã giàn giụa nước mắt, chắc hẳn vì khó chịu nên cô mới bật khóc thương tâm như vậy.
Cậu khép chặt vòng tay, an ủi người trong lòng, “Sao vậy em… Là lỗi của anh…”
Ngược lại, cô trốn tránh, tựa hồ không muốn đối diện với chàng trai trước mặt.
Tưởng Vũ càng thêm lo lắng, đôi tay cậu nâng mặt cô lên, “Em nói gì anh cũng đều nghe theo, nhưng em không được ngó lơ anh, nhìn anh!”
Đôi mắt người con gái đỏ lên, nhìn gương mặt cậu căng thẳng như vậy, cô chợt cảm thấy tủi thân, “Em không nhịn được… em… em…” Rồi cô cúi đầu, ngón tay vân vê mép quần của mình đầy bối rối.
Yết hầu cậu chuyển động không ngừng, tầm mắt cậu di chuyển xuống theo điểm nhìn của cô, cậu nhìn thấy chiếc quần đồng phục cô mặc đã thấm ướt, da ghế sofa cũng loang lổ vệt nước sau màn cọ xát vừa rồi.
Cậu tiếp tục liếm láp bầu ngực cho đến khi cô đạt cao trào.
“Mẹ kiếp.” Cậu nhắm mắt lại như để kiềm chế bản thân không được tưởng tượng thêm về cảnh tượng ướt át cậu vừa nhìn thấy.
Miệng cậu lẩm nhẩm như đang niệm Khẩn cô chú.
Khẩn cô chú(紧箍咒): Lời chú cẩn cô; cẩn cô nhi; chú cẩn cô nhi; xiềng xích; gông xiềng (Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ Không trong truyện Tây du kí, ví với việc trói buộc người khác) – nguồn Hazii.
Không được, cô ấy còn non nớt lắm, sẽ bị thương, không thể làm… không được… Người con gái của cậu còn phải nuôi lớn, không thể phá hỏng bây giờ được…
Nhưng nơi nào đó trong cậu đã ngẩng đầu, rục rịch vươn mình lên thấu trời.
Khoảnh khắc này, cậu chỉ muốn ‘thân mật’ với cô gái nhỏ chưa trải sự đời này.
Cậu hít hai hơi thật sâu, giọng nói khàn khàn, “Hiểu Hiểu, em nghe anh nói… Cái này không phải là em tiểu ra quần…”
Tiếp đó, cậu ngồi xổm xuống và từ từ đưa tay ra, ngón tay cậu chạm vào giữa hai đùi ướt át của người con gái.
Cậu vuốt ve một lượt, ngoài dự đoán của cậu, nơi ấy càng thêm nóng bỏng.
Tưởng Vũ biết, cậu không thể tiếp tục đi xuống, việc cậu cần làm ở hiện tại là dừng chuyện điên rồ này lại…
Thân thể của cô run run, đôi mắt trong veo phủ một lớp sương mờ, cô khẽ mở môi như muốn nói gì đó, nhưng lập tức cắn chặt môi lại.
Ngón tay của chàng trai chậm rãi ma sát môi âm hộ của người con gái qua lớp vải vóc.
Diệp Hiểu Thanh nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm nhau, dường như cả hai đều muốn khắc sâu hình ảnh của đối phương tại khoảnh khắc này.
Tưởng Vũ hỏi cô: “Dễ chịu không em?”
Cô do dự gật đầu.
“Hiểu Hiểu, nhắm mắt lại.”
Cô nhìn thấy ánh mắt cậu hệt như một con sói đang tìm kiếm thức ăn.
“Hiểu Hiểu.” Cậu gọi tên cô lần nữa, giọng điệu cứng rắn hơn.
Người con gái run rẩy nhắm hai mắt lại.
Ngay sau đó, cô nghe thấy thanh âm sột soạt, chừng mấy giây sau, cô cảm thấy người đó đến gần và nhấc chân cô lên.
Cây gậy nóng bỏng và thô cứng men theo mép quần đã ướt đẫm tiến hành ‘chào hỏi’ miệng huyệt bí ẩn giữa hai chân cô.
…
Diệp Hiểu Thanh bị ép vào phần tựa lưng ở ghế sofa, thân thể nhấp nhô theo nhịp thở dốc, giống như một chiếc lá rung rinh trước gió.
Hơi nước làm ướt lông mi khiến cô không mở được hết mắt, trong mông lung ấy cô chỉ có thể nhìn thấy quai hàm căng cứng và vòm ngực màu lúa mỳ của chàng trai đang áp lên người mình.
Thanh sắt nóng hổi dính vào lớp vải đồng phục ướt át mật ái, cọ vào miệng nhỏ mê người, người con gái thở dốc không ngừng, cuối cùng khó kiềm chế nổi cất tiếng rên rỉ.
“Đừng mà… Khó chịu quá…”
Hai túi tinh đập vào má đùi cô tạo thành âm vang lanh lảnh, phần đũng quần chảy càng nhiều dâm dịch dính nhớp.
Đồ vật đỏ tím hoạt động hết công suất, cuồng dã ma sát viền môi âm hộ của người con gái. Diệp Hiểu Thanh khóc ầm lên, giống như con thú mất dây cương, phần dịch nhầy bị côn th*t ép ra càng tuôn nhiều hơn, luồng nhiệt nóng hổi phủ lên dương v*t thô cứng dường như đang bốc hơi lên.
Cô vừa khóc, vừa quay lưng định trốn nhưng đã bị người phía trên kéo cổ chân lại.
Cậu ghì người mạnh hơn, đầu lưỡi liếm phần quai hàm và cần cổ của cô gái, khàn khàn nói: “Đừng chạy.”
Nói rồi, cậu vuốt ve cơ thể ướt át của cô, từ cổ đến ngực, như muốn xoa dịu cảm xúc của người con gái: “Làm sao vậy, khó chịu sao? Anh dùng chưa đủ lực sao?”
Diệp Hiểu Thanh nức nở gật đầu.
Hai hàng lệ vẫn chảy trên gò má Diệp Hiểu Thanh, cô vươn tay chạm vào cậu, bàn tay chạm vào phần trên trần trụi của chàng trai, từng múi cơ căng cứng khiến cô không thể nắm được càng làm cô thêm ấm ức.
Tưởng Vũ để ý thấy, cậu cúi gập người, kéo hai tay cô vòng qua cổ cậu, liếm sạch giọt lệ đọng lại nơi khóe mắt cô, bất đắc dĩ nói: “Cô bé hay cáu kỉnh của anh, đừng khóc, chịu đựng một chút nhé.”
Diệp Hiểu Thanh ho khan, “Chịu, chịu không được nữa.”
“Chưa thực chiến mà đã khóc sưng mắt như vậy…” Động tác của cậu chậm lại, côn th*t vẫn chỉ cọ xát hai viền môi âm hộ, “Như này được không em?”
Phía dưới của hai người vẫn còn chỉnh tề, quần đồng phục của cô chưa cởi ra hết, còn cậu chỉ đưa ‘của quý’ ra khỏi thứ đang kìm hãm nó là lớp quần lót mà thôi.
Diệp Hiểu Thanh ôm lấy thân thể ướt đẫm mồ hôi của chàng trai, thân trên trần trụi áp chặt vào nhau.
Cậu liên tục vuốt ve mái tóc đã ướt mồ hôi dính trên lưng cô gái, an ủi cảm xúc của cô, đồng thời, thử thăm dò độ mạnh cùng góc độ khác, rồi khẽ thì thầm hỏi cô: “Như này ổn không hay trước đó ổn hơn?”
côn th*t đổi đa dạng cách thức tiếp cận huyệt nhỏ, cọ lên cọ xuống, xoáy vào môi âm hộ hoặc là đẩy đưa âm vật đang sưng lên.
Người con gái bị cậu trêu chọc đến mức bủn rủn tay chân, xúc cảm tê dại lan ra khắp người cô, giống cơn sóng biển cuốn đi sự tỉnh táo còn sót lại trong cô. Đối phương chỉ vừa nhẹ nhàng chuyển động, cô như con thuyền nhỏ bị khoái cảm xô tới làm lật nhào, cứ thế chìm vào biển sâu tình ái, nước biển ân ái gột rửa từng tế bào trên cơ thể cô.
“Ưm… ưm… a… a… ư…”
Động tác ma sát cứ lặp đi lặp lại nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cậu cũng tạm thỏa mãn. Có thể kìm lại được, cậu nghĩ vậy rồi dừng lại động tác, đứng dậy.
Cậu nhìn thấy phần bắp đùi cô đã nhầy nhụa dịch trắng, hít sâu một hơi, đưa tay ra vuốt ve phía bên dưới giúp cô, vuốt lại chiếc quần đồng phục học sinh đã nhăn nhúm, kéo chiếc quần lót xanh da trời mỏng manh che đi huyệt nhỏ ướt át.
Tưởng Vũ đứng đó, ánh mắt dán chặt vào chiếc quần lót bắt mắt, mật ái rỉ ra đều được nó chặn lại toàn bộ.
Diệp Hiểu Thanh xấu hổ co người, duỗi tay che lại, “Đừng nhìn…”
Cậu dỗ dành cô, “Hiểu Hiểu ngoan, để anh nhìn.”
Cô run rẩy, đôi mắt mở to, dõi theo ngón tay to dài của cậu ấn vào nơi đó, chạm vào phần giữa hơi lõm xuống, rồi hơi đẩy miếng vải vào trong.
Lúc này, cả người cô giật giật giống như có luồng điện chạy qua cơ thể, từ miệng nhỏ buông ra tiếng ngâm nga thật dài.
Tiếp đó, ngón tay được lớp vải bao bọc chọc vào khe thịt, đùa nghịch bên trong.
Không lâu sau, Diệp Hiểu Thanh đến cao trào, nước mắt chảy giàn giụa khắp mặt, cô vùng vẫy.
Tưởng Vũ giữ chặt cô, “Hiểu Hiểu, không sao, vừa rồi là em quá sung sướng thôi. Bé con, mới có chút kích thích đã chịu không nổi sao.”
Cậu bất đắc dĩ, như đã hiểu thêm về cô, đối với chuyện ấy cô nhạy cảm dễ rỉ nước, làm sao mà có thể nhập cuộc ‘yêu’ được đây, liệu có đến mức sung sướng chết ở trên giường không? Trước tiên phải xoa nắn đôi thỏ trắng, cọ xát miệng huyệt để cô quen dần.
Chân cô vẫn run run, lại được tay cậu ‘phục vụ’ đẩy lên đỉnh tình ái.
Tưởng Vũ biết cô sắp tới lần nữa, lúc này mới nắm lấy tay cô giúp cậu giải quyết, cậu không cố chịu đựng thêm, xoa bầu ngực cho cô một lúc, chỉ dẫn cô gái nhỏ hôn mình, không lâu sau cậu cũng đạt đỉnh.
Tinh dịch đặc quánh bắn lên khắp tay và chân người con gái, trên người cũng lấm tấm không ít.
“Đây, đây là gì thế?” Cô hỏi.
Tưởng Vũ nhìn khóe miệng người con gái đầy giọt màu trắng ngà, trêu chọc cô: “Bé con nuốt đi, đây là loại ‘sữa bò đặc biệt’ chỉ dành cho Hiểu Hiểu.”
Sau đó, cậu chưa kịp ngăn cản thì cô gái nhỏ đã hé lưỡi liếm xung quanh, hai mắt ngây thơ mở to.
“Con mẹ nó!” Cậu cảm nhận được nơi nào đó của mình lại ngóc đầu lên, cậu đã quên cô gái trước mặt này thực ra vẫn chỉ là một trang giấy trắng.
Diệp Hiểu Thanh lúng túng, mùi rất tanh, hương vị không rõ lắm, nhưng… cô cảm nhận được đó là hương vị đặc trưng trên người cậu. Cô mím môi, dường như khá hứng thú.
Tưởng Vũ nhìn cô gái nhỏ cúi đầu, không biết cậu có nên nói thật không, cô cuồng sạch sẽ như vậy… sẽ không khóc nữa chứ?
Người con gái ngẩng đầu, hơi do dự, sau đó hé miệng nói bằng âm giọng rất nhỏ.
“Rất, rất ngon, nhưng em thích sữa ngọt hơn, anh có thể cho thêm đường không?”
Đầu óc người nào đó ong ong như muốn nổ tung.
“Được chứ, em có thể cho bao nhiêu tùy ý, uống bao nhiêu tùy thích, anh đây cho em uống no luôn.”