Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 144: Yến tiệc Hồng Thần (32)



Editor: cơm trắng chan cà phê

. . . . . . .

Mặt đất chẻ làm đôi, mây đen che khuất bầu trời.

Đóa sen đỏ nở rộ trên không, trong chớp mắt đã bao phủ lấy A Liên, Bá Lộ và Duy Nhĩ Tư. Sau đó, Bá Lộ bắt đầu niệm thần chú, chú văn liền nổi đỏ trên cánh hoa khiến cho đóa hoa phóng ra một luồng sát khí vô tận.

Ba người bắt đầu xoay tròn ở bên dưới đóa hoa, Duy Nhĩ Tư há miệng, thổi một hơi, luồng hơi chạm phải cánh hoa liền biến nó thành một lưỡi kiếm sắc bén.

Dù cách một khoảng xa nhưng nhóm người chơi vẫn có thể cảm nhận được sát ý và sự sắc bén của lưỡi kiếm, đó là một nguồn sức mạnh kinh thiên động địa.

Ba người vừa mới hợp thể đã có thể phối hợp tạo ra một nguồn sức mạnh đáng sợ như vậy, dường như giữa họ đã hình thành một loại ăn ý tự nhiên, có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ của nhau.

Không hổ là ba người được chọn làm tam vị nhất thể mạnh nhất.

[ Mẹ nó, ba người đó tạo ra một thứ vũ khí đáng sợ như thế, đây giống như lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa hả?! ]

[ Đm lưỡi kiếm kia bắt đầu hành động rồi! Nó xoay tròn rồi bắt đầu chém về phía tam vị nhất thể còn lại! Nó là chiêu thức AOE* đúng không?! Với sức mạnh này thì... người chơi không thể trốn kịp! ]

*Area Of Effect: tên gọi chung của các kỹ năng có tầm ảnh hưởng, vùng hiệu ứng hay có chức năng xác định phạm vi tấn công theo vùng. Nói cách khác, một đòn tấn công hoặc chức năng của nhân vật của bạn sẽ ảnh hưởng đến một khu vực, thay vì chỉ ảnh hưởng đến một hoặc nhiều mục tiêu cụ thể hoặc ngẫu nhiên.

Nhóm con bạc lo lắng nhìn màn hình, nhìn thấy lưỡi kiếm sắc bén của nhóm ba người kia cao bằng cả 50 tầng lầu, nó xoay tròn rồi chém ngang một đường, ba cột sáng từng cột lại từng cột ào ào phóng ra từ thân kiếm!

Ở gần ba người họ có một tòa nhà cao một tầng, cột sáng thứ nhất vừa xuất hiện, còn chưa đụng đến tòa nhà thì tòa nhà đã hóa thành bột phấn trong chớp mắt.

Giống như những gì mà nhóm con bạc dự tính, cột sáng của lưỡi kiếm không tấn công vào một hướng mà nó sẽ gây sức ép đến cả phạm vi xung quanh, không chỉ một mình tam vị nhất thể kia hứng chịu đòn đánh mà nhóm người chơi cũng sẽ nằm trong phạm vi công kích này!

Trong tình huống đó, dù người chơi không cần phải chọn lựa, chỉ ở thế trung lập thì họ vẫn không thể bình yên mà sống sót qua trận chiến này.

Khi ánh sáng của lưỡi kiếm chuẩn bị ngưng kết thành hình, một con rồng có lớp vảy màu xanh biển chợt chắn trước mặt nhóm người chơi.

Toàn thân rồng giãn ra, mỗi cái vảy như đang hô hấp, phập phồng hé mở, vô số bọt nước từ trong vảy tràn ra ngoài, hơi nước ngưng tụ lại tạo thành một tấm chắn khổng lồ, bao bọc thân rồng và mọi người ở phía sau.

Về phía tam vị nhất thể còn lại, trước khi lưỡi kiếm ngưng tụ thành hình, ba người đứng thành hình tam giác bắt đầu chuyển động, trong lúc Lưu Thủy niệm chú triệu hồi một con quái thú có khuôn mặt kì dị, tứ chi nhỏ đến mức gần như không thấy rõ nhưng nó lại có một cái miệng vô cùng to lớn, nhìn từ xa có cảm giác như đây chỉ là một cái miệng đang bay lơ lửng giữa không trung.

Con quái thú có cái miệng to lớn tạm thời không có động tĩnh gì.

Khi tam giác chuyển động, Mễ Ngõa xoa đầu con quái thú, sau đó cái miệng của nó lại to ra gấp 20 lần.

Cuối cùng con quái thú đi qua chỗ A Mị.

Cô hơi há miệng, một làn sương khói màu đỏ tràn ra ngoài. Cùng với mùi canh thịt kỳ lạ, vô số linh thể cuồn cuộn trào ra từ miệng cô, bay vào trong miệng của con quái thú. Con quái thú được bao trùm trong một luồng sáng đỏ, sau đó nó rít lên một tiếng chói tai, ánh mắt thỏa mãn, tức tốc nhắm về phía nhóm của A Liên.

"Rầm!" ——

Cột sáng đầu tiên của lưỡi kiếm sắc bén chém về phía kẻ thù.

Con quái thú chắn trước mặt nhóm A Mị, thay họ đón đầu cú đánh.

Cái miệng khổng lồ của nó há to gần như nuốt trọn cả núi non, có lẽ nó muốn hấp thụ cột sáng này!

Nhưng ngay khoảnh khắc nuốt cột sáng, thân thể của nó bay ra sau, đập thẳng xuống mặt đất. Bức tường thành trăm dặm xa từng chìm trong biển lửa chiến tranh của con người, bây giờ bị thân thể của con quái thú đè xuống, vô số bụi mù bay lên cao.

Phạm vi công kích của cột sáng đầu tiên vẫn đang mở rộng, trong chớp mắt đã lan đến trước mặt nhóm người chơi.

Nhìn thấy tình huống của con quái thú, trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, một cái đuôi rồng thật dài cong lên cản lại.

Ngay sau đó, Chu Khiêm, Tề Lưu Hành, Hà Tiểu Vĩ, Ân Tửu Tửu và Vân Tưởng Dung bị một lực mạnh đánh bay ra ngoài.

Cái đầu rồng màu xanh ngẩng cao, đôi mắt xanh lạnh lẽo hơi nhíu lại, với tư thế ngạo nghễ bệ vệ, nó kiên cường hứng trọn lấy cột sáng có sức mạnh cường đại!

"Rầm" ——

Một tiếng vang lớn lại vang lên, cột sáng va đập vào tấm chắn của Bạch Trụ.

Tấm chắn được gia cố bằng bọt nước ngưng tụ lại có tính chất vô cùng dẻo dai, nhưng lưỡi kiếm kia vẫn là sát chiêu của người mạnh nhất khắp thiên đại, bức tường nước dần vụn vỡ, hóa thành vô vàn giọt nước rơi xuống mặt đất, sau đó cột sáng không còn kiêng dè gì nữa, tiếp tục xông lên trước, đánh thẳng vào thân rồng.

"Anh Trụ ——!"

Ở phía xa, Chu Khiêm dùng thảm thần đứng trên bãi hoang tàn, mí mắt giật mạnh, chợt anh nhìn thấy giữa không trung có một dòng nước chảy dài bao phủ lấy thân rồng màu xanh biển.

Nước phủ lấy lớp vảy lấp lánh, nhìn xa như một dải ngân hà từ trên cao rơi xuống đất. Dòng nước chuyển động nhanh và mạnh, giống như một thác nước ngưng tụ từ hư vô.

Dòng nước chợt tách ra làm đôi giữa thân rồng.

Hai dòng nước như hai con sông dài lơ lửng giữa không trung, khi cột sáng vừa đánh tới, hai con sông lấy cột sáng làm trung tâm, bắt đầu ép sát, quấn quanh, cuối cùng nuốt chửng lấy cột sáng.

Hai dòng nước cố gắng ép cột sáng chuyển đổi phương hướng, mấy giây sau, một tiếng đổ sụp vang lên —— đó là một ngọn núi bị hai dòng nước và cột sáng đánh vỡ!

Trên không trung tạm thời an tĩnh lại.

Thân rồng bay giữa trời, lông mi dài ánh bạc sáng rọi, đôi mắt sáng rực, lóe lên tia khinh miệt.

[ Đm! 137 ngầu quá! ]

[ Đm tôi cảm thấy tôi có thể đồng ý để cậu ta ở bên cạnh anh Khiêm rồi! ]

[ Đã nói là mắt nhìn người của anh Khiêm tốt lắm. Mấy người thấy không, lúc trước mấy người còn không cho anh ấy yêu đương! ]

[ Đừng có mà vui mừng quá sớm. Trận chiến chỉ mới bắt đầu mà thôi... Thanh máu và kỹ năng của cậu ta còn có thể trụ được bao lâu? ]

[ Đúng thế... Còn phải đưa ra đáp án nữa... ]

Trong trò chơi, áp lực tâm lý của nhóm người chơi còn lớn hơn cả nhóm con bạc.

Nhìn thấy cột sáng thứ hai chuẩn bị xuất hiện, nhóm người chơi sẵn sàng vũ khí trong tay, muốn tiến lên giúp đỡ Bạch Trụ.

Người hành động nhanh nhất là Tề Lưu Hành.

Quai hàm thiếu niên bạnh ra, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt dâng trào sát ý.

Nhưng thanh kiếm của cậu lại bị Chu Khiêm dùng một tay cản lại.

"Anh Khiêm?" Tề Lưu Hành không hiểu nổi.

Hà Tiểu Vĩ cũng hỏi: "Khiêm? Này... Cậu ta chỉ có một mình thôi, rất nguy hiểm!"

Bọn họ nhất thời không hiểu nổi, nhưng Chu Khiêm vẫn cứ đứng yên tại chỗ.

Chu Khiêm không chỉ không đứng yên mà còn tùy tiện ngồi xuống, dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ nhưng tư thái quả thực quá thanh thản.



"Anh Trụ đẩy chúng ta đi xa là đúng. Chúng ta không thể hứng chịu nổi đòn đánh của nhóm người mạnh nhất kia, kể cả là chiêu nhẹ nhất." Chu Khiêm nói: "Một nơi như là thành phố Lam Cảng có thể cho người chơi bình thường và người chơi cấp Thần xuất hiện cùng lúc, cũng có cả phó bản phối hợp với nhau tức nghĩa có dụng ý. Phó bản này cũng đã được phân chia công việc chính xác rồi. Bây giờ chỉ có một mình anh Trụ mới có khả năng đánh với hai tên Boss kia."

Hà Tiểu Vĩ nhịn không được mà hít một ơi: "Khiêm à cậu thật là... Tôi cũng không biết nên nói cậu là đồ nhẫn tâm hay là cậu quá lý trí nữa..."

Ân Tửu Tửu lạnh lùng liếc mắt nhìn Hà Tiểu Vĩ: "Chu Khiêm làm thế cũng có dễ dàng đâu. Cậu ta là đội trưởng của chúng ta cũng chỉ có thể đưa ra phương án tốt nhất cho cả nhóm. Thật ra người lo lắng nhất bây giờ là cậu ta thôi."

"Đúng thế, tôi đương nhiên biết. Tôi thật sự là bội phục Khiêm sát đất." Hà Tiểu Vĩ nghĩ đến điều gì, lại nhìn về phía Ân Tửu Tửu: "Khoan đã, Khiêm đúng là đội trưởng của tôi và Tiểu Tề, Khiêm dẫn chúng tôi vào đây. Nhưng cô đâu có phải vậy đâu."

Nói đến đây, ánh mắt Hà Tiểu Vĩ nhìn Ân Tửu Tửu tràn ngàn ngập cảnh giác.

Hắn đã từng nghe kể chuyện mà đối phương từng làm.

Để báo thù cho bạn mình, cô ta không ngại kéo người khác chết theo mình, dù có hại chết đồng đội hay không thì cô ta cũng không thèm quan tâm.

Bây giờ tình huống vô cùng nguy hiểm, nếu Ân Tửu Tửu đột nhiên đâm sau lưng mọi người, quả thực là không xong.

Hà Tiểu Vĩ biết Chu Khiêm nói đúng, bọn họ không có năng lực giúp đỡ gì để đối phó với hai kẻ mạnh nhất, chỉ có thể giao cho Bạch Trụ mà thôi.

Nhưng Hà Tiểu Vĩ nghĩ mình vẫn có thể đề phòng người bên cạnh để bảo vệ an toàn cho đồng đội.

Hắn liền đánh mắt nhìn Tề Lưu Hành, cảnh cáo nhìn Ân Tửu Tửu rồi đề phòng nhìn về phía Vân Tưởng Dung.

"Được rồi, đừng nói nữa. Để tôi suy nghĩ một chút."

Chu Khiêm lên tiếng, ngước mắt nhìn về phía không trung.

Trận chiến trên không trung vẫn còn tiếp tục ——

Con quái thú đã bị áp đảo, nhưng sau đó đã được triệu hồi về chỗ cũ.

Trong nháy mắt, cột sáng thứ hai đã ập đến.

Con quái thú lại dùng cái miệng khổng lồ để nuốt chửng cột sáng, khi nó bị đánh bay xuống đất đã tạo thành một hố sâu 50 mét, máu giảm xuống 30%!

Ngoài ra, lần này nó không thể che chắn thương tổn cho nhóm A Mị, ba người họ cũng bị giảm 10% máu.

Một giây sau, cột sáng thứ hai lao về phía Bạch Trụ.

Bạch Trụ làm theo cách cũ, dùng nước cản trở cột sáng, đẩy lùi phương hướng tấn công của nó đi chỗ khác.

Sau một tiếng vang lớn, phía xa lại ầm ầm vang lên tiếng sụp đổ.

Có lẽ cứ tiếp tục như thế này thì không cần trải qua thời gian rửa tội, vùng đất này cũng sẽ hóa thành bãi bể nương dâu.

Cột sáng thứ ba nặng nề giáng xuống, không chỉ có Bạch Trụ ứng phó tự nhiên mà ngay cả con quái thú cũng sử dụng cách đối phó như cũ, nhưng ngay khi thanh máu của nó về 0, một tiếng huýt sao bất ngờ vang lên.

Mễ Ngói đang huýt sáo.

Cùng với tiếng huýt sáo, con chim lông vàng bay xa để né tránh lưỡi kiếm sắc bén liền bay vụt về. Đôi cánh lớn nhẹ nhàng vỗ, lông chim lướt qua thân hình của con quái thú, một luồng sáng hiện lên, thanh máu của con quái thú khôi phục như cũ!

Sau khi thanh máu của nó được khôi phục, nó lập tức bắt đầu phản kích, cái miệng tích trữ ba cột sáng chợt há to, ba cột sáng hợp nhất thành một, sáng bừng cả vùng.

Ánh sáng to lớn tạo thành một cột sóng rung chuyển khiến đất trời chấn động.

Ánh sáng mang theo sức mạnh của cả vạn quân trào dâng lên, trời đất liền thay đổi.

Nhìn cảnh tượng này từ xa, Chu Khiêm liền biến sắc, nhìn thấy rồng lại vẫy đuôi, ba tầng sóng nước đánh tới đây, trong chớp mắt lại tạo dựng ba tấm chắn trước mặt người chơi.

Nhóm Chu Khiêm tuyệt đối an toàn, nhưng Bạch Trụ lại sắp sửa trực tiếp đón đầu cột sáng có sức mạnh gấp ba lần bình thường!

Lưỡi kiếm chẻ làm ba cột sáng đã có sức mạnh kinh người.

Bây giờ ba cột sáng hợp lại làm một, hơn nữa cũng dùng hình thức đòn tấn công AOE, tình hình bên Bạch Trụ quả thực quá nguy hiểm.

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Chu Khiêm không thể nhìn thấy rõ tình huống của Bạch Trụ.

Bọn họ cách một khoảng xa, thậm chí còn có ba tấm chắn che khuất tầm nhìn.

Nhanh chóng, chùm sáng kia sẽ đến trước mặt họ ngay lập tức.

Từng âm thanh dội vang liên tục vang lên, từng tầng lá chắn bị đánh nát, dường như thế giới trước mắt họ đang sụp đổ thành trăm mảnh.

Nước vỡ tung rơi vãi xuống mặt đất, tưới ướt cả người họ.

Nhưng dư chấn của chùm sáng vẫn còn, nhóm người chơi phải dùng thân thể của mình hứng lấy đòn tấn công. May mắn đã có ba tấm chắn chống đỡ phần lớn thương tổn, Hà Tiểu Vĩ kịp thời gảy đàn lia, mọi người mới có thể ổn định được thanh máu.

Đòn đánh kinh người tạm thời kết thúc, lung tung lau mặt một phen, Chu Khiêm nhìn không trung qua làn tóc ướt, vừa vặn nhìn thấy một cột máu bắn ra từ thân rồng, như sông như suối đổ ào xuống đất.

Bạch Trụ bị thương!

Kẻ mạnh như y lại bị hạ đến 40% thanh máu!

Đồng tử Chu Khiêm co rụt lại, anh nhìn về phía hai hợp thể mạnh nhất.

Vừa rồi nhóm A Liên là bên tấn công trước, bây giờ lại bị nhóm A Mị phản công. Giá trị sinh mạng của hai bên bị hạ xuống lần lượt còn 70% và 90%.

Con chim lông vàng bay đến lần thứ hai.

Đôi cánh của nó dịu dàng lướt qua người A Liên, Bá Lộ và Duy Nhĩ Tư, giúp họ khôi phục lượng máu, sau đó lại bay về phía A Mị, Lưu Thủy và Mễ Ngõa, giúp họ chữa trị vết thương.

Con chim lông vàng không hề nghe theo mệnh lệnh của bên nào. Nó đang giúp đỡ cả hai bên.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, trận chiến này không thể kết thúc trong vòng 30 phút.

Một khi thắng bại chưa phân trong 30 phút, thế giới này sẽ hoàn toàn bị hủy diệt, nhóm người chơi cũng sẽ chết đi theo hai người mạnh nhất.

Một quãng thời gian dài sau đó, hai người mạnh nhất đều tạm thời án binh bất động, giống như đang lẳng lặng suy nghĩ đối sách —— làm sao có thể giết chết đối phương một cách nhanh nhất.

Nhân cơ hội này, Chu Khiêm gọi rồng con, nhanh chóng bay đến bên cạnh Bạch Trụ, nhìn thấy trên thân rồng có vô số vết thương, có chỗ còn mất cả vảy, máu thịt trộn lẫn với nhau.

Chu Khiêm nhíu mày, cưỡi trên người rồng con, không ngừng lấy từng sợi lông chim vàng lúc trước nhổ được ra từ lúc trước để chữa trị cho Bạch Trụ.

Nhưng lông chim lại không có tác dụng gì.

Lông chim này chỉ là sợi lông xuất hiện trong thời không "giả".

Bây giờ thời gian đã khôi phục bình thường, lông chim của "quá khứ" đã biến mất, mà người chơi lại chưa thật sự lấy được sợi lông chim vàng nào.

Vừa tìm thuốc chữa trị để rải lên người Bạch Trụ, Chu Khiêm vừa ngưng thần suy nghĩ ——

Hẳn là người chơi vẫn chưa tường tận rõ chuyện xưa của nhóm người Bá Lộ.

Trông qua mọi thứ dường như là hai người mạnh nhất này không muốn quyết đấu với nhau nên đã tạm dừng thời gian. Sáu người họ bị số phận lôi kéo, tạm thời bị nhốt ở trong quá khứ giả dối.



Thời không đó hoàn toàn là một thế giới giả tạo, nó giống như có thể giúp người khác thay đổi số mệnh nhưng thực chất chỉ là một thước phim chiếu lại mà thôi.

Bây giờ mọi người từ thước phim ấy quay về thế giới hiện thực.

Nhưng có một vấn đề.

"Dù vận mệnh của ai cũng không thể bị thay đổi", "dù vận mệnh của ai" cũng không bao gồm người chơi.

Nếu nhóm người chơi bị thương họ có thể dùng sợi lông chim vàng ở thời không giả tạo chữa trị, ngoài ra, nếu người chơi đã chết thì sẽ thực sự chết ở "quá khứ".

Là vì sao?

Chỉ có thể là vì người chơi không hoàn toàn thuộc về đoạn thời gian quá khứ đó.

Mặt khác, sau khi người chơi vào phó bản cũng không có nhận được thông tin về thân phận của mình. Trở thành nhân vật của phó bản thì họ giống như là những người bị mất trí nhớ.

Những thông tin thân phận mà họ có được là thân phận lính đào ngũ của Mặc Chi Quốc thật ra là do Đế Phù giả làm bà chủ của quán trọ nói cho họ.

Nhưng mục đích của Đế Phù là muốn tạo ra mâu thuẫn, hấp thụ năng lượng.

Mặc Chi Quốc và Ngữ Chi Quốc là kẻ thù của nhau.

Người của làng Vô Danh từng là quân hộ vệ, quân đào ngũ của Mặc Chi Quốc hiển nhiên nằm ở phe đối lập với họ. Hai bên luôn phòng bị nhau, Đế Phù chỉ cần sử dụng chút thủ đoạn, lời nói dối và sự phản bội chắc chắn sẽ nảy sinh.

Tổng hợp lại cũng có thể đưa ra một phán đoán —— thân phận thực sự của người chơi không phải là quân đào ngũ của Mặc Chi Quốc, bọn họ căn bản không thuộc về thế giới tận thế này!

Tiếp tục suy luận theo phán đoán này, Đế Phù, hay là con chim lông vàng, rốt cuộc muốn sắm vai nhân vật gì trong câu chuyện này?

A Mị và A Liên yêu nhau nhưng không thể ở bên cạnh nhau, là một đôi tình nhân có số phận trớ trêu.

Bá Lộ và Lưu Thủy cũng quen biết nhau từ trước, nhưng sau đó lại bị tách ra, phò trợ cho hai quốc gia đối địch nhau.

Còn Duy Nhĩ Tư và Mễ Ngõa thì sao?

Hai người họ có thân phận gì ở thần giới? Bọn họ đã từng lại chuyện gì?

Chẳng lẽ họ thật sự có quan hệ tình cảm tay ba với Đế Phù?

Không, cũng không đúng.

Nếu là như thế thì bọn họ sẽ không muốn tham gia trận quyết đấu này, cho nên sẽ tạm thời ngưng đọng tiến trình lịch sử. Lúc trước họ rõ ràng giống như bốn người còn lại, cũng không muốn tấn công lẫn nhau.

Cuối cùng, Chu Khiêm nhanh chóng nhìn về phía trận quyết chiến.

Ngay từ đầu, A Mị, Mễ Ngõa và Lưu Thủy bị giảm 5% máu, con chim lông vàng nhanh chóng giúp họ bổ sung máu. Khi đó, nó đã chủ động trị liệu cho họ.

Sau đó, Lưu Thủy triệu hồi một con quái thú, khi nó bị thương, thậm chí sắp chết, con chim lông vàng lại không chủ động chữa trị cho con quái thú.

Cho đến khi Mễ Ngõa huýt sáo, nó mới trị thương cho con quái thú.

Qua những việc này có thể đưa ra một suy luận đơn giản ——

A Mị và Lưu Thủy không biết triệu hồi con chim lông vàng như thế nào, chỉ có Mễ Ngõa xem con chim lông vàng như là thú cưng, vì vậy nó mới chủ động trị thương cho chủ nhân của mình. Khi những người khác bị thương, nó cũng sẽ không chủ động chữa trị trừ khi nghe mệnh lệnh của Mễ Ngõa.

Lúc trước nó chữa trị cho A Mị và Lưu Thủy cũng chỉ vì Mễ Ngõa hợp thành nhất thể với họ mà thôi.

Nhưng sau đó lại có một chuyện khác xảy ra đã lật đổ suy luận này của Chu Khiêm —— ở bên còn lại, khi nhóm của Duy Nhĩ Tư bị thương, con chim lông vàng cũng đã chủ động bay đến trị thương cho họ.

Vậy thì kết hợp với lời đồn về ba người Đế Phù, Duy Nhĩ Tư và Mễ Ngõa, con chim lông vàng có lẽ sẽ chủ động chữa trị cho hai vị thần này.

Nó cũng không phải là thú cưng của riêng một mình Mễ Ngõa, nó cũng nghe lời của Duy Nhĩ Tư.

Nó có mối quan hệ mật thiết với Duy Nhĩ Tư hay Mễ Ngõa.

Đến đây thì đáp án cũng đã rõ ràng hơn.

Ánh mắt Chu Khiêm thâm sâu mà chắc chắn.

Khi anh đã dùng hết thuốc cho Bạch Trụ, anh nhảy xuống khỏi người rồng con.

Nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve đôi tai nhòn nhọn của con rồng lớn, Chu Khiêm nhìn chằm chằm vào đôi mắt vừa quen thuộc lại xa lạ kia, hỏi: "Đau không?"

Rồng lắc lắc đầu, Chu Khiêm nghe thấy đối phương nói với mình: "Bọn họ chuẩn bị đánh tiếp rồi, em lùi ra sau đi."

Nghe vậy, Chu Khiêm ngước mắt nhìn nơi xa.

Hai người mạnh nhất quả nhiên chuẩn bị lao vào nhau lần nữa.

Lần này, sáu người đều cầm pháp khí trong tay, có vẻ không muốn dùng lưỡi kiếm hay quái thú nữa mà đã sẵn sàng trực tiếp giết chết nhau.

"Em có ý này. Lát nữa anh..."

Chu Khiêm nhẹ giọng nói ra kế hoạch của mình bên tai của Bạch Trụ.

Một lát sau, Bạch Trụ gật đầu: "Anh biết rồi."

Chu Khiêm tạm thời không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt của Bạch Trụ.

Một lúc sau, anh mới nói: "Lần này rất nguy hiểm. Anh phải cẩn thận."

"Ừm, anh sẽ cẩn thận."

Bạch Trụ cúi thấp đầu rồng, dùng cái trán lạnh băng cọ vào mặt của Chu Khiêm, sau đó đuôi rồng phất lên, cả người liền bay về phía trước.

Lần này đúng là nguy hiểm vạn phần.

Nhưng Bạch Trụ cũng không hỏi Chu Khiêm một câu nào, liệu kế hoạch của đối phương có thực sự ổn thỏa hay không.

Dường như không cần dùng lời nói gì, giữa hai người đã có một sự tin tưởng tuyệt đối dành cho nhau.

Nhìn con rồng màu xanh biển dần bay xa, Chu Khiêm biết y mãi mãi tin tưởng mình.

Mà anh... cũng có thể tin tưởng y mãi mãi.

Bạch Trụ mãi mãi là người đánh vỡ thành kiến của anh về thế giới này.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Khiêm, chồng của anh ngầu thiệt nha~