Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 145: Yến tiệc Hồng Thần (33)



Editor: cơm trắng chan cà phê

. . . . . . .

Trận quyết chiến khốc liệt diễn ra chấn động cả trời đất.

Vùng đất tận thế lại tiếp tục nghênh đón một cuộc thảm sát lần thứ hai.

Núi sông dựng ngược, những hố sâu liên tục hình thành, mặt đất rung chuyển, sóng thần ồ ạt xông lên lục địa, càn quét khắp mọi nơi.

Đây là cuộc chiến giữa hai người mạnh nhất, sáu mắt, sáu tay, sáu chân, trong khoảnh khắc giông tố vũ bão nổi lên.

Vô số người dân đã qua đời trong chiến tranh, nhưng ngay cả khi đã chết họ cũng không được an ổn, sóng thần và động đất liên tục kéo đến, hàng loạt xương khô bỗng chốc hóa thành bột phấn!

Năm phút sau, khu vực này chỉ còn lại một gò đất nhỏ ở chỗ của nhóm Chu Khiêm.

Trong năm phút đó, họ cũng chỉ có thể làm được một việc —— tìm mọi cách để sống sót giữa cơn động đất và sóng thần.

Suốt quá trình cố gắng, nhóm Chu Khiêm chỉ còn lại dưới 10% máu.

Trong lúc hai người mạnh nhất chém giết nhau, con rồng vảy xanh biển hiển nhiên rơi vào tình thế nguy hiểm nhất. Vì nó đang đi theo hai người mạnh nhất!

Khi người mạnh nhất đánh sang biển ở phía đông, sóng gió nổi lên, vô số cột sóng xông lên đánh về phía rồng; khi họ đánh về phía sa mạc phía tây, bão cát cuồn cuộn bốc lên, cát bụi che trời lấp đất, trong khoảnh khắc đã nuốt chửng vô số núi non, san bằng các tòa nhà to lớn, nếu nó thật sự xảy ra ở thế giới hiện thực thì làm sao một con rồng có thể cản lại được?

Nhưng trong tình huống đó, con rồng vẫn kiên quyết đi theo!

Xuyên qua sóng thần, trải qua bão cát, thân thủ của rồng tăng tốc lên, nhưng cũng khó tránh khỏi bị trọng thương.

Cả người nó bê bết máu, vảy xanh nhuộm đỏ thành màu tím!

[ Đm chuyện gì đang xảy ra vậy? ]

[ Có phải anh Khiêm quyết định là không giúp ai hết, nên 137 cũng không thể tùy ý tấn công một bên, chỉ có thể đi theo hai người mạnh nhất đó. Nhưng cậu ta cứ đi theo họ là để làm gì? ]

[ Bây giờ anh Khiêm với 137 nói chuyện với nhau toàn dùng kênh trò chuyện riêng, chúng ta cũng không biết anh Khiêm muốn làm gì! ]

[ Tôi cảm thấy hình như 137 cũng không hỏi lại anh Khiêm gì cả! Anh Khiêm bảo phải làm gì thì cậu ta cứ thế làm theo thôi! ]

[ Mẹ nó, cách xa quá, không thấy rõ thanh máu, nhưng tôi cảm thấy thanh máu của cậu ta sắp tụt xuống 0 rồi! ]

[ Phó bản này thật đáng sợ, là tôi thì tôi đã lựa chọn cách vượt ải thông thường, ở trong "quá khứ" đánh một trận sống mái với A Mị và nhóm quỷ kia cũng có thể ra ngoài được ]

[ Đúng rồi, không biết bên phía Ẩn Đao sao rồi? ]

[ Hẳn là cậu ta cũng có lựa chon? Hay là lựa chọn cách vượt ải bình thường?! ]

...

Mười phút sau.

Bạch Trụ dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo hai người mạnh nhất đi hơn nửa vòng thế giới này.

Sau đó anh cũng không tiếp tục đi theo nữa mà tìm nhóm Chu Khiêm để hội hợp.

Bây giờ y chỉ còn 7% máu.

Chu Khiêm và nhóm người chơi đang đứng trên một gò đất cuối cùng còn sót lại.

Rồng xanh quay về bên cạnh Chu Khiêm, cả người đầy thương tích, giống như đã vượt qua muôn trùng biển cả để tìm thấy người mình yêu.

Có lẽ Bạch Trụ quá mỏi mệt nên không bay lơ lửng ở trên cao nữa mà từ từ đáp xuống đất dưới ánh nhìn chăm chú của Chu Khiêm.

Chu Khiêm ngẩng đầu nhìn y, giang hai tay, y liền rũ đầu, sau khi đáp xuống đất liền quấn đuôi lên, mái đầu nhẹ nhàng tựa lên vai Chu Khiêm.

Vươn tay, Chu Khiêm nhẹ nhàng chạm vào cặp sừng trên trán đối phương, sau đó sờ phải một lớp máu lạnh băng.

Anh nhẹ giọng nói: "Ban đầu em còn nghĩ máu của anh không phải màu đỏ."

Bạch Trụ hỏi: "Em sợ?"

Chu Khiêm lắc đầu, sau đó nâng lòng bàn tay đầy máu nhìn một lát.

Một lát sau, anh dời mắt khỏi lòng bàn tay mình, liếc mắt nhìn Bạch Trụ, cuối cùng há miệng ngậm lấy ngón tay, giống như đang nhấm nháp máu tươi của y.

Anh tươi cười đối diện với tầm mắt của Bạch Trụ: "Ngọt. Và hơi lạnh."

Đôi mắt xanh nâng lên, Bạch Trụ lẳng lặng chăm chú nhìn Chu Khiêm.

Không biết có phải vì tức giận hay vì cảm xúc nào khác mà đôi mắt của Chu Khiêm ẩn chứa ý vị máu tanh. Cùng lúc đó, đôi môi anh cũng nhiễm đỏ, cả người phảng phất trong sát ý.

Thật ra trên người của Chu Khiêm cũng có rất nhiều vết thương, trên mặt đầy bụi đất, tóc cũng ướt đẫm vì thủy triều, cả người bao bọc trong mùi biển mằn mặn.

Như vậy thì trông Chu Khiêm hẳn là rất chật vật.

Nhưng trong mắt Bạch Trụ, bây giờ cả người đối phương lại tỏa ra một sức hấp dẫn không thể dời mắt, đôi mắt ấy sáng đến mức kinh tâm động phách. Dường như Chu Khiêm sinh ra là để sống trong một cuộc chiến như thế này.

Một lúc lâu sau, Chu Khiêm rút tay, nghiêng đầu, hôn lên thái dương của đầu rồng, nói với y: "Anh Trụ, vất vả rồi."

Mở một bàn tay khác, Chu Khiêm cho Bạch Trụ xem chiếc vảy mình luôn nắm chắc: "Vừa rồi em thử dùng nó để tiến vào thế giới tinh thần của anh. Mức độ thích hợp của chúng ta đã tăng thêm một tầng rồi. Vừa rồi anh nhìn thấy gì, em có thể thông qua đôi mắt của anh để nhìn. Không có vấn đề gì cả."

Tiếp theo, Chu Khiêm buông tay Bạch Trụ, cầm xương của Thần trong tay, nhìn về phía chân trời.

Hai người mạnh nhất đã rời xa khỏi khu vực này, bây giờ lại tiếp tục lại quay về chỗ cũ.

"Có chỗ nào có nhiều xương và oán khí nhiều như là tận thế không?" Chu Khiêm vừa nói vừa hơi cong đôi môi nhiễm đỏ trong máu của Bạch Trụ.

"Anh Trụ, bây giờ anh nghỉ ngơi đi. Để em lên sân khấu nào."

Gọi rồng con ra, Chu Khiêm leo lên người nó.

Ở bên cạnh, Hà Tiểu Vĩ lo lắng hỏi: "Khiêm à, cậu sẽ không... Sẽ không trực tiếp đối đầu với hai người mạnh nhất đúng không? Tuy xương cốt có thể giúp cậu... nhưng mà cậu cũng chỉ có một chiêu đó ——"

Hà Tiểu Vĩ lo lắng đến mức tim muốn nhảy vọt ra ngoài: "Đó là người mạnh nhất khắp cả ba thế giới, nếu một chiêu của cậu không thể giết được một người trong hai thì chỉ cần họ xuất chiêu một cái là cậu sẽ..."

Chu Khiêm nghiêng đầu, nhìn hắn cười: "Ai nói tôi muốn đánh nhau với họ?"

Hà Tiểu Vĩ: "Hả? Vậy cậu..."

"Chờ xem đi." Chu Khiêm cưỡi rồng con bay đi, cảm thấy có người ở phía sau đi theo, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Bạch Trụ.

Bạch Trụ không cản anh, cũng không hỏi thêm gì, chỉ nói: "Anh luôn ở phía sau em."

Đối diện với ánh mắt của Bạch Trụ, Chu Khiêm liền cảm nhận được sự dịu dàng và dung túng của đối phương dành cho mình.

Anh có thể là một kẻ điên, nhưng Bạch Trụ sẽ không bao giờ cảm thấy anh là kẻ điên.

Quay đầu, Chu Khiêm nhìn về phía không trung, hai người mạnh nhất vẫn đang tiếp tục đánh giết nhau di chuyển về phía này, máu của hai bên đã hạ xuống còn 50%, trong chớp mắt đều khôi phục lên 80%. Vì con chim lông vàng luôn bay theo bọn họ, nó không ngừng hồi máu cho hai bên.

Thời hạn 30 phút chỉ còn 10 phút.

Hai người mạnh nhất tạm thời dừng lại. Vừa rồi bọn họ gần như đã hủy diệt toàn bộ vùng đất này, nhưng vẫn không thể giết chết được đối phương, ngoại trừ cả hai bên quá mạnh thì còn là vì con chim lông vàng không ngừng chữa trị cho họ.

Như vậy thì lần thứ hai tạm dừng, họ lại tiếp tục suy nghĩ đối sách nên giải quyết cục diện này như thế nào.

Một phút sau, hai bên tiếp tục hành động.

Lần này họ không chạy loạn khắp thế giới nữa mà lại giao thủ trực tiếp với đối phương.

Nhưng khi ra tay, hai bên đều không cho đối phương lối thoát, sát ý cũng điên cuồng bành trướng, đóa sen đỏ của nhóm A Liên nở rộ đến cánh hoa thứ 27.

Nhờ phép thuật bổ trợ, 27 cánh hoa hóa thành 27 lưỡi kiếm sắc bén, toàn bộ đều xông lên đâm thẳng vào kẻ địch!

Ba người còn lại liên thủ hành động, 15 con quái thú trong giây lát đã xuất hiện giữa không trung, những con quái vật có hình thù dị dạng, có con mọc đầy lưỡi trên đầu, có con lại chỉ có một con mắt.

Con mắt này có sức mạnh như Medusa trong thần thoại Hy Lạp, nó có thể biến người nhìn nó thành đá.

Khi lưỡi kiếm vung lên, A Liên ở phía xa bị con mắt này nhìn trúng, tay của cô liền hóa thành đá, một luồng sáng vàng kịp thời bay tới giải cứu cô, sau khi khôi phục ý thức, A Liên không thiếu cảnh giác nữa, lưỡi kiếm sắc bén lại nghe theo mệnh lệnh, trực tiếp đâm thẳng về phía con mắt kia.

Lưỡi kiếm và quái thú tập kết xong đại biểu cho việc hai người mạnh nhất bắt đầu triển khai một hồi chém giết mới.

Ở phía xa, ngồi trên lưng rồng con, Chu Khiêm chỉ còn dưới 10% máu bắt đầu sử dụng đại chiêu.

Tiếng gió "vù vù" vang lên bên tai như chúng quỷ gào khóc.

Nhưng trên thực tế thì địa ngục đã sụp đổ, vong hồn ở thế giới này cũng đã biến mất, cho nên lời hồi đáp dành cho Chu Khiêm chỉ còn lại hàng ngàn hàng vạn xương trắng đã bị nghiền nát thành bột phấn.

Một thế giới chỉ toàn là xương khô thì oán niệm có bao nhiêu mãnh liệt?



Chúng liên tục từ khắp bốn bể ngưng tụ thành một khối, xuất hiện bên cạnh Chu Khiêm.

Theo mệnh lệnh của xương Thần, hàng vạn xương trắng bắt đầu phóng ra oán niệm cường đại.

Khi 27 lưỡi kiếm và 15 con quái thú chuẩn bị va chạm nhau, binh đoàn xương của Chu Khiêm nghe lệnh, xông lên như thiên quân vạn mã.

Vô số xương trắng tạo thành một bức tường vây khổng lồ, ý đồ muốn vây khốn lưỡi kiếm và quái thú ở trong, khiến chúng không thể tiếp tục thương tổn lẫn nhau.

Nhưng người mạnh nhất không hổ là người mạnh nhất, một bức tường xương dày như thế cũng không thể ngăn cản họ lại, lưỡi kiếm sắc bén cùng với ba con quái thú nhanh chóng phá bỏ vòng vây, tiếp tục lao đi theo quỹ đạo cũ.

Trong giây lát, hai người mạnh nhất đều bị thương, con chim lông vàng lại tiếp tục bay đến, đôi cánh phát ra ánh sáng vàng tiếp tục chữa trị cho họ. Sau đó nó lại canh giữ ở gần đó, ánh mắt nhìn cuộc chiến tràn ngập sốt ruột, nó không muốn bên nào bị thương.

Nhưng một bức tường khác lại bao vây lưỡi kiếm và quái thú.

Cả người Chu Khiêm ướt sũng mồ hôi, trên trán nhiễu nhại mồ hôi, gương mặt ướt nhẹp đến tái nhợt.

Người chết càng nhiều thì sức mạnh của anh cũng tăng lên theo.

Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc anh càng khó khống chế nó.

Sau đó Chu Khiêm cố hết sức đến mức cả người run rẩy, tay phải không cầm nổi xương Thần, anh hung hăng cắn chặt quai hàm, dùng hết sức bình sinh, trước khi đại chiêu có tác dụng thì mượn sức mạnh của xương Thần cầm cự.

Bức tường xương nhanh chóng thay đổi, nó không ngừng thu hẹp lại, rồi lại biến dài ra, giống như muốn tách ra thành một con đường.

Chu Khiêm hộc máu, bức tường liền rơi rụng xuống tán loạn.

Bạch Trụ hiểu ý anh, đuôi rồng đong đưa, lớp vảy đóng mở, vô số bọt nước phun trào, ngưng tụ thành dòng nước, dòng nước nhắm ngay bức tường xương, giúp đỡ bức tường hợp thành một con đường!

Trong khoảng thời gian ngắn, lưỡi kiếm sắc bén cùng quái thú đều mất phương hướng, sau lưng là một bức tường xương cao vời vợi, chúng không thể rời đi. Ở hai bên chúng cũng là bức tường chắn làm từ xương và nước, ép buộc chúng phải đi theo con đường phía trước.

Bị ép đi theo con đường phía trước, bức tường bao vây chúng phía sau bỗng nhiên sụp đổ, lưỡi kiếm và quái thú cuối cùng cũng tìm được đường ra, chúng giẫm đạp lên nhau để đi thoát ra ngoài!

Nhưng cuối con đường đó không phải là nhóm của A Liên, cũng không phải là nhóm A Mị hay là chân trời trống rỗng. Con chim lông vàng đang ở đó!

Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, con chim lông vàng vừa mới vỗ cánh tiêu hao sức mạnh để chữa trị cho hai người mạnh nhất, nó không đủ sức lực để tránh né.

Mà khi đó, Chu Khiêm quay đầu nhìn về phía Bạch Trụ, oán khí của xương và dòng nước rút đi như thủy triều. Mục đích của họ là muốn dùng sức thay đổi phương hướng tấn công của lưỡi kiếm và quái thú.

Rồng con đã tiêu hao hết thể lực, biến trở về thành một cái vảy bay vào trong túi hành lý của Chu Khiêm. Hiệu lực đại chiêu của Chu Khiêm không còn, cả người liền ngã nhào xuống, con rồng xanh luôn trấn giữ ở phía sau anh nhanh chóng đỡ lấy, nó quay đầu chuyển hướng, chở Chu Khiêm hội hợp cùng đồng đội.

Trên đường đi, Bạch Trụ hỏi: "Em nghĩ kiếm hay là quái vật sẽ đánh trúng con chim lông vàng trước?"

"Đó là một sự ngẫu nhiên. Nếu đổi theo cách nói của thế giới phép thuật này, đó là do ý trời. Mọi thứ... Do ý trời sắp đặt." Chu Khiêm cong cong môi cười.

Bây giờ anh đã hoàn toàn thoát lực, chỉ có thể nằm bất động trên thân rồng, miễn cưỡng dùng hai tay ôm lấy đối phương, sức nóng trên mặt được hơi lạnh từ lớp vảy làm giảm bớt vô cùng khoan khoái, vì vậy Chu Khiêm liền ghé sát vào gần hơn.

Hít sâu hai lần, Chu Khiêm đã khôi phục được một chút sức lực, cố gắng nâng nửa thân trên, nhìn về phía không trung ở phía sau, nhìn thấy con chim lông vàng bị một con mắt to lớn nhìn trúng, cả người nó hóa thành đá, ngay sau đó một lưỡi kiếm sắc nhọn ở bên cạnh con mắt liền vọt lên đâm thẳng vào con chim đá, cả hai phối hợp vô cùng ăn ý.

Bên kia, những lưỡi kiếm sắc bén vốn muốn tấn công về phía nhóm A Mị, sau khi bị Chu Khiêm và Bạch Trụ cưỡng ép chuyển hướng thì cũng không hề giấu sát ý, lao thẳng về phía con chim lông vàng.

Nhưng lưỡi kiếm đã chậm nửa bước, khi nó sắp chém đôi con chim lông vàng thì một móng vuốt đã móc rỗng trái tim của nó ra!

Con chim lông vàng có khả năng chữa trị cho mọi vật, nhưng lại không thể tự cứu lấy mình.

Thân xác nó hóa thành vô vàn hạt sáng, giống như sao băng rơi xuống khắp nơi, biến mất không còn tăm tích.

Con chim lông vàng chết, hóa thành hư ảo.

Bất chợt có người rơi nước mắt —— đó là người mạnh nhất nhóm A Mị.

Trong đó, Mễ Ngõa và Lưu Thủy khóc nhiều nhất, gương mặt còn xuất hiện vài phần xấu hổ.

Người mạnh nhất nhóm A Liên liền bay đến trước mặt họ, nhưng không thể cứu vãn được gì.

Duy Nhĩ Tư nhìn Mễ Ngõa, ánh mắt tràn ngập sự đau lòng.

Mễ Ngõa nói: "Cuối cùng chuyện này cũng chấm dứt. Thật ra đến cuối cùng... Chỉ trách là do ta không quyết đoán, chỉ trách ta không dám chết. Hẳn là ta phải sớm giải quyết nó sớm hơn. Ta là một kẻ nhu nhược."

Duy Nhĩ Tư thở dài: "Chuyện này là do ta và ngươi cùng làm. Nếu ngươi là kẻ nhu nhược thì ta là gì đây? Chúng ta chỉ là... Đều không dám thừa nhận sai lầm của chính mình mà thôi. Chúng ta chỉ là muốn chứng minh... Chúng ta đang đi con đường chính xác mà thôi."

Mễ Ngõa cười khổ lắc đầu, ngay sau đó nhìn về phía Chu Khiêm.

Mễ Ngõa và hai người bên cạnh đã biến to, cho nên Chu Khiêm có thể dễ dàng nhìn thấy vẻ mặt của hắn —— hắn biết Chu Khiêm đang nhìn mình.

Chỉ tay về phía Chu Khiêm trong nhóm người, Mễ Ngõa nói: "Bọn họ bị ý trời đưa đến đây. Thật ra căn nguyên là do hai người chúng ta không muốn hi sinh chính mình..."

"Là chúng ta đã hủy hoại thế giới này. Hủy hoại thế giới, chúng ta lại không muốn chết... Chúng ta thiếu chút nữa không còn quan tâm đến thế giới này có thể sống lại được hay không..."

"Duy Nhĩ Tư, sơ tâm của chúng ta đã sớm không còn nữa."

Nói đến đây, không nhìn Duy Nhĩ Tư nữa, Mễ Ngõa chỉ nhìn Chu Khiêm, mở miệng: "Cảm ơn ngươi đã giết ta."

Nói xong, Mễ Ngõa, A Mị, Lưu Thủy hóa thành cát giữa không trung.

【 Trận quyết chiến đã kết thúc, từ bây giờ, thế giới này chỉ còn một người mạnh nhất, nhiệm vụ ẩn của người đã hoàn thành, xin chờ thước phim tự động diễn ra; sau khi thước phim kết thúc, người chơi có thể đổi phần thưởng 】

Trơ mắt nhìn một người mạnh nhất chết đi rồi lại nhận được thông báo từ hệ thống, Hà Tiểu Vĩ vẫn không dám tin vào chuyện này.

Khi Bạch Trụ trong dạng rồng chở Chu Khiêm đến nơi, hắn nhịn không được mà nói: "Không phải chứ, Khiêm ơi? Tôi không hiểu... Vì sao giết chết con chim thì người mạnh nhất cũng chết theo?"

"Vì lệnh cấm thứ tư."

Chu Khiêm đáp: "Không được giết chết loài chim. Lệnh cấm này là dành cho Duy Nhĩ Tư và Mễ Ngõa."

Quan sát năng lực chữa trị của con chim lông vàng trong trận đấu, sau đó liên hệ với câu chuyện giữa Đế Phù, Duy Nhĩ Tư và Mễ Ngõa lưu truyền trong dân gian, hơn nữa đã xác định được thân phận của người chơi không phải "quân đào ngũ", Chu Khiêm đã biết lời giải cho câu đố của phó bản này.

Thật ra quá trình rất đơn giản ——

Nếu Chu Khiêm đã xác nhận được việc họ không thuộc về thế giới này, họ không phải là quân đào ngũ của Mặc Chi Quốc, như vậy thì lệnh cấm đó không dành cho họ.

Những thông tin mà người dân và người chơi biết được đều đến từ Đế Phù. Đế Phù nói họ là quân đào ngũ của Mặc Chi Quốc, nói rằng họ đã phản bội Mặc Chi Quốc, gia nhập Ngữ Chi Quốc, dân làng mới tạm thời tin tưởng và cho họ ở lại.

Đế Phù cũng nói với nhóm Chu Khiêm như vậy, mục đích là để hai bên sau này xảy ra mâu thuẫn, bà ta có thể dễ dàng hưởng lợi.

Lệnh cấm mà pháp sư Lưu Thủy tạo ra, hay là sự trợ giúp của A Mị dành cho họ, tìm mọi cách nhắc nhở sự tồn tại của lệnh cấm cho họ biết, thậm chí còn giúp họ thay đổi màu sắc cửa kính... mọi thứ đều là do Đế Phù và A Mị liên hợp với nhau, mục đích là để họ không nghi ngờ gì về thân phận của mình.

Như vậy thì lệnh cấm thứ tư vốn không dành cho người chơi.

Vậy thì đây là lệnh cấm dành cho ai?

Vì sao chúng lại tồn tại, chúng bắt nguồn từ đâu?

Khi Đế Phù nói dối người chơi... Vì sao bà ta lại biết được sự tồn tại của lệnh cấm đó?

Từ những thông tin ít ỏi có được, người có khả năng kiềm hãm bà ta chỉ có Mễ Ngõa và Duy Nhĩ Tư.

Cho nên Chu Khiêm suy đoán rằng lệnh cấm đó được dùng để hạn chế hai người này.

Chu Khiêm cũng không thể chắc chắn hoàn toàn, cho nên khi hai người mạnh nhất giao chiến với nhau, anh cố ý để Bạch Trụ đi theo quan sát.

Quả nhiên, họ vốn đánh vòng quanh, nhưng khi đi đến vùng ven biển lại không hẹn mà cùng ngừng lại, sau đó cố ý tìm một đường thẳng rời khỏi khu vực biển.

Khi đi đến vùng hoang mạc, hai người mạnh nhất cũng có hành động tương tự.

Trong lúc Bạch Trụ không màng hiểm nguy tìm được manh mối, đã đủ để xác nhận khu vực biển khi gọi là "Biển Brega", còn vùng hoang mạc kia được gọi là "Sa mạc Tara".

Trong lệnh cấm có "Không được đi ngược chiều kim đồng hồ quanh Tara", "Không được đi thuận chiều kim đồng hồ quanh Brega", đây cũng là nhằm vào Duy Nhĩ Tư và Mễ Ngõa.

Bốn lệnh cấm này đều nhắm vào thần linh.

Nghe xong lời giải thích ngắn gọn của Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ chửi tục: "Cái quái gì? Vậy là tôi với Tiểu Tề làm mấy cái thí nghiệm phản ứng hóa học, cẩn thận quan sát màu sắc của đá... Hoàn toàn là muối bỏ biển sao! Lệnh cấm liên quan tới ánh lửa cũng là nhắm vào hai tên thần kia?!"

"Chỉ e là vậy." Chu Khiêm nói.

Hà Tiểu Vĩ: "Vậy còn hai người dân thì sao? Không phải có hai người dân tên là Brega và Tara sao?!"

Chu Khiêm đáp: "Đôi khi tên của chúng ta cũng được đặt theo tên địa danh."

Hà Tiểu Vĩ im lặng một lúc lâu: "... Đ*."

"Hiển nhiên, đây là phân tích theo logic chuyện xưa." Chu Khiêm nói: "Từ góc độ thiết kế trò chơi... Đây là thú vui của người thiết kế."

Bây giờ, tiếng chém giết đã hoàn toàn biến mất, vùng đất này khôi phục sự tĩnh lặng.

Một tia sáng xẻ đôi màn đêm, chân trời hé mở, tia sáng dừng lại trên người mạnh nhất.



Giống như đã chặt đứt được tia dục vọng cuối cùng, bọn họ đã hóa thành Phật.

Hà Tiểu Vĩ cẩn thận suy nghĩ lại, đứng ở bên cạnh Chu Khiêm, hắn nói: "Ý của phó bản này... Nói cho chúng ta biết rằng phải giết chết người quan trọng nhất với mình mới có thể trở thành thần sao?"

"Hoặc là nói... Một trong hai phải đoạn tuyệt tất cả mới có thể trở thành Phật, thành tiên, thành thần? Người phàm như chúng ta chẳng phải là... Thôi bỏ đi, tôi vẫn muốn an nhàn làm người phàm!"

Người như Hà Tiểu Vĩ đúng là khá thú vị.

Trong việc giải mã câu đó, hay là ở khịa cạnh EQ, phản ứng của hắn rất chậm chạp, thậm chí có thể nói là trì độn.

Nhưng với những đạo lý lớn lao, hắn lại có thể dễ dàng hiểu được.

Nghe Hà Tiểu Vĩ nói xong, Chu Khiêm không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn Bạch Trụ ở bên cạnh.

Bạch Trụ đã khôi phục hình người, y bị thương nặng nhưng nhìn bề ngoài lại không nhìn thấy gì.

Giơ tay đỡ lấy vai Chu Khiêm, Bạch Trụ cúi đầu đối diện với ánh mắt anh, một lúc sau thì hiểu rõ: "Chu Khiêm, không giống nhau."

Chu Khiêm nheo mắt, đáp: "Anh Trụ, em không phải người tốt, em là một người ích kỷ. Đổi lại là em, em sẽ không giết anh chỉ để cứu thế giới. Tận thế cũng chẳng sao cả, cùng lắm thì chết cùng một chỗ. Nếu em và anh có thể chết cùng nhau thì cũng khá tốt. Theo em thì trường hợp đó cũng khá viên mãn. Nhưng mà..."

Nhưng mà đổi lại là Bạch Trụ, liệu y có thể lựa chọn tự sát để cứu Chu Khiêm, thậm chí là toàn bộ thế giới không?

Hoặc là y cũng giống như những người trong phó bản, sau những vòng lặp vô định không có kết quả thì cuối cùng lựa chọn buông bỏ?

Không, dù là phương thức nào đi chăng nữa thì dường như anh đã xem nhẹ Bạch Trụ rồi.

Chu Khiêm cảm thấy Bạch Trụ chắc chắn sẽ tìm kiếm một đáp án hoàn mỹ nhất.

Nhưng đáp án đó liệu có thật sự tồn tại không?

Anh và Bạch Trụ gặp lại nhau quá vội vàng, còn rất nhiều chuyện vẫn chưa thể nói rõ với nhau.

Chu Khiêm không có thời gian nói chuyện với Bạch Trụ, thước phim tự động đã bắt đầu.

Ngẩng đầu nhìn không trung, Chu Khiêm nhìn thấy chuyện xưa đang diễn ra.

Thiên giới.

Mễ Ngõa và Duy Nhĩ Tư còn trẻ đang đi du ngoạn khắp nơi thì cứu được một con chim lông vàng, mang nó về thiên giới.

Một ngày nọ, một vị trưởng giả có uy nghiêm trên thiên giới bệnh nặng sắp chết, chúng thần không thể cứu chữa, vì vậy đã chuẩn bị tiễn đưa ông ta đi.

Ngày hôm đó, Mễ Ngõa và Duy Nhĩ Tư mang con chim lông vàng đến thăm vị trưởng giả.

Con chim lông vàng tung cánh bay lên, sau vài lẫn vỗ cánh lại có thể chữa khỏi bệnh cho vị trưởng giả.

Không biết con chim này đến từ đâu, nhưng năng lực của nó quả thực quá kinh người —— không một vị thần nào ở thần giới có thể chữa trị cho vị trưởng giả kia, vậy mà nó có thể làm được.

Từ đó về sau, con chim lông vàng không chỉ chữa bệnh cho vị trưởng giả mà còn chữa trị cho rất nhiều thần linh khác trên thiên giới, bao nhiêu người đuổi theo nó, cho nên nó trở thành kẻ đứng đầu trên thiên giới.

Một người đắc đạo gà chó lên trời. Không chỉ một mình con chim lông vàng được tôn kính mà mọi loài chim đều được nâng cao địa vị của mình.

Thiên giới cũng không hề tốt đẹp như là nhân giới tưởng tượng, ở đây có rất nhiều hạn chế dành cho thần linh. Thần có thể hấp thụ năng lượng từ các nơi khác, cho nên để hạn chế sức mạnh của thần thì người đứng đầu sẽ thiết lập "lệnh cấm" cho họ.

Khi đó, lệnh cấm "Không được giết loài chim" trở thành lệnh cấm cho tất cả mọi vị thần. Nếu người nào vi phạm thì sẽ chết.

Sau đó, Mễ Ngõa và Duy Nhĩ Tư lại đến nhân gian du ngoạn, vừa lúc gặp một nhóm quý tộc bôi nhọ một người nghèo, còn đánh đập người nghèo đó thậm tệ.

Chuyện này khiến hai người cảm thấy sợ hãi.

Bệnh tật, thống khổ, con chim lông vàng đều có thể chữa khỏi. Nhưng còn ác ý thì sao?

Nói dối, phản bội, thù hận... Những nhân tố tiêu cực đó không chỉ tồn tại ở thiên giới mà cũng tồn tại ở nhân giới, chúng mang đến thống khổ vô tận, quả thực nguy hại vô cùng. Như vậy có thể dùng phương thức nào để con chim lông vàng giải quyết ác ý đó được không?

Mễ Ngõa và Duy Nhĩ Tư là những vị thần trẻ tuổi, luôn mang thiện ý với tam giới, bọn họ đều có một ước nguyện —— tiêu trừ mọi ác ý trên thế gian này.

Sau khi tiêu trừ mọi ác ý, thế giới chỉ còn lại sự tốt đẹp.

Con chim lông vàng có thể chữa khỏi mọi vết thương, liệu nó có thể chữa trị nhân tâm hay không?

Hai vị thần trẻ tuổi ăn ý với nhau, bắt đầu tiến hành huấn luyện cho con chim lông vàng.

Cuối cùng, nó đã làm được. Nó có thể hấp thụ ác ý, chữa trị nhân tâm.

Nhưng khi đó họ lại không thể ngờ được rằng vì hấp thụ quá nhiều ác ý nên bản thân nó cũng đã trở thành một ác niệm.

Từ đó Đế Phù, thần của ác niệm, được sinh ra.

Bà ta tự do di chuyển giữa tam giới, khơi mào bao nhiêu sóng gió, cuối cùng khiến cho tam giới giao chiến, thế giới diệt vong.

Sau đó, Mễ Ngõa và Duy Nhĩ Tư đều gặp phải khốn cảnh ——

Giết chết con chim lông vàng thì họ sẽ làm trái với lệnh cấm và chết đi; nếu không giết nó thì sẽ phải giao chiến với nhau.

Bọn họ không muốn đối đầu với nhau, cũng không muốn khiến nhiều người phải chết như vậy, cho nên họ tạm dừng thời gian, muốn quay về quá khứ tìm kiếm đáp án giúp cho thế giới này không sụp đổ.

Nhưng cuối cùng họ vẫn phải quay về hiện tại, để dòng chảy lịch sử tiếp diễn.

Khi thước phim chiếu xong, Chu Khiêm nở một nụ cười trào phúng.

"Vậy là do hai vị thần này ích kỷ. Nếu họ có thể thay đổi thời gian, vì sao lại không quay về thời điểm nhặt được con chim lông vàng ngay từ đầu? Bọn họ không nhặt nó thì không cần phải mang nó về thần giới, thậm chí không cần huấn luyện nó hấp thụ ác ý, như vậy thì mọi thứ sẽ không có gì xảy ra."

Hà Tiểu Vĩ hỏi: "Đúng thế. Vì sao họ lại không làm như vậy?"

Chu Khiêm nói: "Con chim lông vàng cứu chữa cho nhiều vị thần, giúp cho toàn bộ loài chim trở nên được tôn kính. Chủ nhân của con chim lông vàng, Mễ Ngõa và Duy Nhĩ Tư chắc chắn cũng sẽ nhận được sự ưu ái tương tự, có được địa vị cao. Ngoài ra tôi nghĩ rằng ngay từ đầu huấn luyện con chim lông vàng hấp thụ ác ý cũng có hiệu quả tốt, cho nên địa vị của họ cũng tăng cao, thâm chí có khi còn dưới một người trên vạn người."

"Trong tình huống đó... Làm sao họ nỡ vứt bỏ địa vị của mình được? Bọn họ đương nhiên không muốn thay đổi điều này. Thế giới có bị hủy diệt thì sao, bọn họ cũng sẽ sống đến cuối cùng, trở thành người mạnh nhất, thậm chí có thể trở thành thần sáng thế vĩ đại... Thật ra khát vọng của họ là như vậy đi."

"Phiền toái duy nhất mà họ gặp phải là... Đối đầu với bạn tốt của mình mà thôi."

Lắc lắc đầu, Chu Khiêm nói tiếp: "Vậy là A Mị và A Liên, Bá Lộ và Lưu Thủy cũng như vậy, không phải đến đường cùng thì họ không muốn giết bạn mình. Nhưng Mễ Ngõa và Duy Nhĩ Tư có lẽ muốn đẩy đối phương vào chỗ chết thật. Đương nhiên... Có lẽ ban đầu họ không muốn như vậy, bọn họ đúng là có thiện ý với thế gian nên mới quyết định khiến con chim lông vàng hấp thụ ác niệm. Có khả năng họ bị cái ác của Đế Phù tiêm nhiễm."

Hà Tiểu Vĩ thở dài, nhìn người mạnh nhất ở trên cao: "Tam vị nhất thể này... Có ác niệm của Duy Nhĩ Tư, người này thực sự có thể cùng A Liên và Bá Lộ trở thành người sáng thế sao?"

"Ánh sáng sẽ chiếu rọi thấy bóng đêm. Tốt quá cũng không tốt, có lẽ đôi khi cần phải có cái ác tồn tại song song. Nó có thể bổ sung lẫn nhau. Nếu không ——"

Chu Khiêm nở một nụ cười sung sướng, trêu chọc chính mình, chạm chạm vào bả vai Bạch Trụ: "Sao mà tôi và anh Trụ có thể ở bên nhau được đây?"

"Cậu so sánh không đúng chút nào." Hà Tiểu Vĩ nói.

Ở bên cạnh, Tề Lưu Hành cũng lên tiếng: "Đúng là không đúng."

Chu Khiêm không đáp, chỉ nhìn Bạch Trụ, nghiêm túc hỏi: "Anh có ổn không?"

Bạch Trụ lắc đầu: "Anh không sao."

Đúng lúc này, hình ảnh cuối cùng của thước phim biến mất, người mạnh nhất đi đến trước mặt nhóm Chu Khiêm.

Gương mặt hướng về phía người chơi là Duy Nhĩ Tư.

Hắn giơ tay lên, trên tay mỗi người chơi có một hình cầu trong suốt.

【 Người chơi nhận được đạo cụ: Sao trời 】

【 Công dụng: ? 】

【 Cấp: ? 】

"Chúa nói, trời phải có ánh sáng, để phân rẽ ngày với đêm, để là dấu chỉ định các đại lễ, ngày và năm, cũng sẽ thắp sáng cho thế giới."

"Cho nên chúa đã tạo ra mặt trời, mặt trăng và sao trời."

"Cảm ơn các ngươi đã giúp ý trời lựa chọn. Các ngươi có thể rời đi."

Nói xong, người mạnh nhất biến mất giữa hư vô.

Vị trí của hắn xuất hiện một vòng sáng, đó là trang bị truyền tống, người chơi bước vào thì có thể rời khỏi phó bản.

"Tốt quá. Chúng ta đã nhận được khen thưởng, bây giờ có thể qua màn rồi!"

Hà Tiểu Vĩ siết chặt quả cầu trong tay, nở một nụ cười hạnh phúc.

Nhưng không bao lâu sau, nụ cười của hắn đã méo xệch vì hốt hoảng.

Hà Tiểu Vĩ tái mét mặt, túm lấy cánh tay của Chu Khiêm đang đi về phía vòng sáng: "Khoan đã... Thầy của tôi đâu rồi?!"