Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 191: Thôi miên



Edit: cơm trắng chan cà phê

"Chu Khiêm, cậu đừng nghĩ gì cả, trước tiên thả lỏng nào. Mặc kệ cậu đã trải qua chuyện gì, tôi vẫn sẽ giúp cậu. Tôi sẽ luôn luôn giúp cậu."

Thanh âm của Lịch Học Hải trầm thấp, dịu dàng.

Khi nói những lời này, gương mặt của y cũng tràn ngập sự yêu thương.

Điều này giống như trong ấn tượng đầu tiên của Chu Khiêm —— một người thiện lương, tốt bụng như Bạch Trụ.

Nghe thấy giọng nói của bác sĩ, nhằm chằm chằm vào mắt đối phương, Chu Khiêm từ từ bình tĩnh lại, không nói nữa.

Thuốc mạnh đến mức bây giờ anh không thể cảm giác được cơ thể mình, anh như một linh hồn trôi nổi giữa không trung.

"Tích tắc, tích tắc, tích tắc", không biết âm thanh vang lên từ đâu.

Ánh mắt Chu Khiêm bị âm thanh kia hấp dẫn.

Một chiếc đồng hồ cỡ lớn xuất hiện bên cạnh Lịch Học Hải.

Tiếng "tích tắc" vẫn tiếp tục vang lên, trước mắt Chu Khiêm là chiếc kim đồng hồ không ngừng lắc lư.

Ngay sau đó, anh nghe thấy một âm thanh ——

【 Chào mừng bạn đến với phó bản: 《 Rơi 》】

Trò chơi? Mình vào trò chơi từ khi nào?

Hình như có gì đó không đúng?

Không đúng ở đâu, Chu Khiêm nhất thời không biết được.

Theo lý thuyết thì chuyện này không thể xảy ra. Đầu óc anh xoay chuyển, không một sơ hở nào tránh thoát. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, anh không thể nắm bắt được vấn đề nằm ở đâu.

Chu Khiêm mờ mịt đầu óc, liều mạng muốn suy nghĩ thêm nhưng não anh chợt buốt đau.

Xao động quen thuộc dâng lên trong lòng, lan tràn khắp người, nhấn chìm anh xuống.

Anh cảm thấy kì lạ —— không phải anh vừa được tiêm thuốc sao? Vì sao anh lại mất lí trí... nhanh như vậy?

Sau đó, Chu Khiêm nhìn thấy có rất nhiều người chơi khác trước mặt mình.

Họ chia thành từng nhóm ba, nhóm năm, đứng một cách hỗn độn.

Một âm thanh quen thuộc vang lên: "Nhảy xuống vách đá là hoàn thành nhiệm vụ, sau đó các bạn sẽ đến với nhiệm vụ tiếp theo. Mỗi người chơi chỉ có thời gian 1 phút. Không hoàn thành nhiệm vụ trong vòng 1 phút, người chơi sẽ nhận kết cục đáng sợ."

"Bây giờ, xin hãy xếp hàng ngay ngắn, hoàn thành nhiệm vụ theo số thứ tự!"

Những người chơi xa lạ có bề ngoài khác nhau, Chu Khiêm nhẩm đếm, tính cả anh thì có tất cả 20 người.

Mọi người nhanh chóng xếp thành hàng, họ biết rõ quy tắc của hệ thống rất nghiêm ngặt, vì vậy không một ai dám vi phạm.

Chu Khiêm xếp ở cuối hàng, anh nhìn số thứ tự trên ngực áo của mình, "20".

Theo âm thanh nhắc nhở từ hệ thống, người chơi có số thứ tự 1 bước đến vách đá.

Âm thanh máy móc lại vang lên: "Người chơi số 1, bạn phải nhảy xuống vách đá mới tính là hoàn thành nhiệm vụ, nếu không, hậu quả rất đáng sợ. Xin bạn hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ."

Đây là lần thứ ba Chu Khiêm nghe thấy âm thanh này sau khi vào phó bản.

Bây giờ anh mới nhận ra, trước đây hệ thống có từng nhắc nhở người chơi như vậy chưa? Đã sửa cách thông báo từ khi nào?

Khi ý thức được điều này, trong lòng Chu Khiêm trầm xuống, thậm chí hốc mắt cũng hơi đỏ lên.

Anh ảo não, uể oải, vì sao anh lại phản ứng chậm chạp như vậy?

Vì "quái vật cảm xúc" đang chiếm lấy não anh, thậm chí ảnh hưởng đến cả hệ thần kinh của anh sao?

Chuyện tiếp theo không để cho Chu Khiêm tiếp tục suy nghĩ.

Người chơi số 1 không dám nhảy xuống vách đá. Không nhìn thấy đáy vực, người này sợ hãi tới mức quỳ tại chỗ.

"Tích tắc"

"Tích tắc"

...

Không biết tiếng kim đồng hồ vang lên từ đâu, giống như là thời hạn đếm ngược của trò chơi.

Nghe thấy âm thanh tử thần kia, người chơi số 1 để mặc cho 1 phút trôi qua.

Chuyện đáng sợ đã xảy ra, người này xoay người, rút một con dao, đâm thẳng vào người chơi số 2.

Người chơi số 2 gục xuống. Người chơi số 1 như mất hết lí trí không ngừng đâm dao vào xác của người chơi số 2 với gương mặt đờ đẫn.

Máu thịt bay lên như là mưa.

Máu đỏ nhuộm một vùng, màu đỏ chiếm cứ hết tầm nhìn của Chu Khiêm.



Cùng lúc đó, hai bên thái dương anh giật mạnh, tai ù đi.

Khó chịu.

Màu sắc này khiến anh rất khó chịu.

Chu Khiêm muốn lấy đạo cụ trợ giúp hoặc sử dụng kĩ năng của xương Thần để giảm bớt khổ sở. Nhưng anh chợt nghe thấy một câu ——

"Hạn chế của phó bản: Người chơi không thể sử dụng đạo cụ, kể cả vũ khí."

Chu Khiêm chỉ có thể cắn chặt môi, thậm chí cấu véo vào da thịt mình, lấy cơn đau để duy trì tỉnh táo.

Anh trơ mắt nhìn người chơi số 1 băm vằm người chơi số 2, sau đó lại dùng con dao dính đầy máu tự cắt da thịt trên người mình. Từng miếng thịt đỏ lòm rơi xuống đất, nằm bất động trên vũng máu.

Trong thời gian cuối cùng, người chơi số 1 bắt đầu ăn thịt người chơi số 2 và máu thịt của mình vương vãi trên mặt đất. Người này quỳ xuống, hai tay trần bốc lấy bốc để từng miếng thịt nát bỏ vào trong miệng nhai.

Hình ảnh ghê tởm này kết thúc khi người chơi số 1 tắt thở.

Kết cục của người chơi số 1 không thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời hạn đã kích động đến những người chơi tiếp theo.

Cho nên nhóm người chơi tiếp theo đều dứt khoát nhảy xuống vách đá. Dù thịt nát xương tan, họ cũng không muốn có kết cục như người chơi số 1.

Nhưng không phải tất cả đều hành động giống nhau.

Người chơi số 7 nhắm mắt lao thẳng đến vách đá, mặc kệ tất cả mà nhảy xuống.

Nhưng nỗi sợ hãi ăn sâu vào máu thịt, khi vừa đặt chân đến bên vách đá, người này mở mắt, thu chân lại.

Không phải người này không muốn nhảy. Nhưng vì sợ hãi nên đã chậm trễ thời gian.

Kéo dài suốt 1 phút, cuối cùng vẫn phải nhận trừng phạt.

Khi người chơi số 7 vừa xoay người, người chơi số 8 liền lao qua người chơi số 7.

Còn lại người chơi số 7 bên vách đá. Nhưng lần này không giết người như người chơi số 1, người chơi số 7 chỉ đập đầu xuống đất cho đến khi tắt thở.

Máu đỏ từ trán người chơi số 7 không ngừng chảy dài trên mặt đất, Chu Khiêm nhìn thấy, có cảm giác như kiến bò khắp người.

Chu Khiêm cảm thấy mơ hồ với mọi thứ đang diễn ra.

Có lẽ hình ảnh quá mức tàn bạo khiến anh chảy nước mắt theo bản năng.

Trước đây anh luôn khiếm khuyết cảm xúc, bởi lẽ mọi cảm xúc đều đã bị giấu kín trong một chiếc hộp giấy.

Bây giờ cảm xúc đã phá chiếc hộp lao ra ngoài, cảm xúc của anh bị đẩy đến mực cực đoan.

Anh không còn khả năng khống chế cảm xúc, một việc nhỏ bé cũng có thể đẩy anh lên hạnh phúc thiên đường, nhưng chính nó cũng có thể khiến anh khổ sở như rơi xuống địa ngục.

Chu Khiêm không chịu nổi, cảm giác như thuốc trong cơ thể đang dần mất đi tác dụng.

May mắn thay, sau bi kịch của người chơi số 7, không còn một ai chần chờ không dám nhảy xuống vách đá.

Người chơi không ngừng nhảy xuống vực sâu, nhanh chóng đến lượt của Chu Khiêm.

Chu Khiêm đi đến vách đá nhìn, hoàn toàn hiểu vì sao người chơi số 1 và người chơi số 7 lại chần chờ.

Một thời gian dài chưa cảm nhận nỗi sợ hãi, bây giờ nỗi sợ hãi lại nhấn chìm anh vì bộ não đã không còn biện pháp khống chế cảm xúc.

Vách đá sâu thẳm không thấy đáy, thứ đón chờ anh là tan xương nát thịt, hoặc... đáy vực là cái miệng khổng lồ của yêu ma quỷ quái ăn thịt người, chực chở nuốt chửng anh.

Không thể chịu đựng nổi sự sợ hãi bị phóng đại, chân của Chu Khiêm run lên, hốc mắt đỏ bừng. Nhưng ngay lúc n ày, anh vẫn còn khả năng để phân tích.

Trong vòng 1 phút, nếu không nhảy xuống, anh sẽ chết, đây là điều chắc chắn; nhưng nếu nhảy xuống, có lẽ anh sẽ có cơ hội sống.

"Tích tắc, tích tắc..."

59 giây trôi qua, khi nỗi sợ hãi đã lên đến đỉnh điểm, Chu Khiêm thả mình xuống vực sâu.

Ngay sau đó, anh mở mắt, nhận ra mình còn sống.

Điều này khiến anh rất vui.

Niềm vui lại tiếp tục được phóng đại, anh mỹ mãn mà cười.

Dùng hai tay lau nước mắt, nhưng anh lại không nhớ nổi vì sao mình lại khóc.

Sau đó, Chu Khiêm lại phát hiện ra vấn đề.

Mặt đất lay động, âm thanh "tích tắc" lại lớn hơn.

Nhìn xung quanh, anh nhìn thấy số lượng người đã gấp đôi khi nãy. Những người này đều đang đứng trong một cabin máy bay. Máy bay đang bay trên cao.

Cửa khoang tự động mở ra.

Chu Khiêm lại nhìn thấy số thứ tự trên ngực áp, "30". Anh không phải người cuối cùng, nhưng là một trong những người ở phía cuối.

"Mỗi người chơi dựa theo số thứ tự của mình để nhảy xuống khoang máy bay. Mỗi người chỉ có thời hạn 50 giây."

Thời gian ngắn đi. Số lượng người chơi tăng lên.

Kết cục thảm khốc xảy ra 5 lần.



Mức độ tàn bạo tăng hơn nhiều so với trên vách đá, Chu Khiêm chỉ biết run rẩy nhìn từ xa.

Lần này Chu Khiêm chỉ do dự trước khoang máy bay một thời gian ngắn.

Nhìn thấy mặt đất xa xôi, anh sợ rằng mình sẽ bị đập vỡ đầu. Nhưng anh đã nhảy xuống trong vòng 40 giây. Anh không còn khóc, cũng không còn run.

Dù đang trong trạng thái phát điên, anh vẫn còn năng lực thích ứng trong trò chơi. Điều này quả thực khiến người khác phải kinh ngạc.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở khoang máy bay, Chu Khiêm vẫn chưa thể ra ngoài.

Lần thứ ba mở mắt, anh đang đứng trên sân thượng của một tòa cao ốc. Tòa cao ốc cao khoảng 30 tầng, xa xa có tiếng xe cộ mơ hồ.

Hệ thống vẫn yêu cầu họ hoàn thành nhiệm vụ như những lần trước. Nhảy xuống.

Lúc này, số lượng người chơi là 60 người.

Thời hạn hoàn thành nhiệm vụ của mỗi người là 40 giây.

Lần này, thời gian Chu Khiêm đứng do dự trên sân thượng là 30 giây.

...

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, trò chơi không có điểm kết thúc.

Số lượng người chơi không ngừng tăng lên, thời hạn hoàn thành nhiệm vụ lại càng ngắn đi, địa điểm cũng thay đổi liên tục.

Trong vòng lặp vô tận này, Chu Khiêm đánh mất lí trí đã hình thành nên phản xạ vô điều kiện. Khi thời hạn bị rút ngắn, anh không còn tâm trí để đếm xem có bao nhiêu người chơi, cũng không quan sát mình đang ở đâu. Vì anh chỉ cần nhảy xuống là hoàn thành nhiệm vụ.

Cũng không biết anh phải nhảy bao nhiêu lần mới có thể thực sự vượt qua phó bản.

Chu Khiêm mở mắt, nghe thấy âm thanh: "Bạn chỉ có 5 giây."

Trong vòng 5 giây không thể làm được điều gì.

Anh không còn thời gian quan tâm đến người chơi khác, thậm chí cũng không còn thời gian nhìn số thứ tự trên ngực áo. Trong đầu Chu Khiêm chỉ còn một suy nghĩ —— không kịp, phải nhanh lên, không kịp, chỉ có 5 giây!

Chu Khiêm không còn nhận thức được điều gì khác.

Anh không còn năng lực để phán đoán hay phân tích.

Chu Khiêm mở mắt, hốt hoảng nhìn một không gian quen thuộc, nhưng anh không còn suy nghĩ được gì.

Nhìn thấy cửa sổ rộng mở, anh nhanh chóng nhảy xuống giường, lao mình qua chiếc đồng hồ cỡ lớn và một người nào đó đang mặc áo blouse trắng để nhảy xuống ——

Đã nhảy xuống rất nhiều lần, nhưng đây là lần duy nhất Chu Khiêm có cảm giác là cơ thể anh đang rơi.

Anh tỉnh táo lại trong một khoảnh khắc, nhưng sau đó anh đã rơi xuống thật mình...

Bên tai vang lên tiếng hét chói tai và tiếng còi xe inh ỏi. Chu Khiêm nằm trên một tấm lót khí.

Rơi xuống từ tầng 11, dù đã có tấm đệm khí giảm xóc nhưng Chu Khiêm vẫn có cảm giác lục phủ ngũ tạng đã dập nát.

Nhưng ngay trong giây phút này, anh vẫn đang cảm nhận cơn đau đang xâm chiếm cả người.

Vì đau đớn khiến anh khôi phục lí trí.

Người đi đường bao bọc xung quanh, có người đã gọi 120. Chu Khiêm nằm bất động trên tấm lót khí, không ngẩng đầu, nhưng anh vẫn cảm nhận được Lịch Học Hải đang xuyên qua dòng người để đi về phía mình.

Chu Khiêm nhăn mặt cau mày vì đau.

Ở nơi không có ai nhìn thấy, anh nở một nụ cười.

—— Lịch Học Hải, vị bác sĩ cẩn thận từng li từng tí, khó chịu khi cả cây bút máy lệch vị trí, lúc trước là do anh cố ý, để sổ khám bệnh liên quan đến Bạch Trụ ở phòng tôi.

—— Cũng cảm ơn anh đã nói với tôi, các người không dám giết tôi ở hiện thực. Quyền lực của các người vẫn còn hạn chế... chưa thể quấy nhiễu hiện thực.

...

Một lát sau, Chu Khiêm được Lịch Học Hải nâng người dậy, khi nhìn đối phương, hai mắt anh tan rã, trống rỗng và mờ mịt.

Hành động của Lịch Học Hải cũng khiến anh cảm thấy khó hiểu.

Y lấy một chiếc khăn tay ra, cẩn thận giúp anh lau mặt, thậm chí lau cả nước mắt.

"Xin lỗi, trị liệu lần này có hơi cực đoan. May là tôi đã chuẩn bị kĩ càng."

Lịch Học Hải hỏi Chu Khiêm: "Cậu có trách tôi không?"

Khi Lịch Học Hải hỏi điều này, Chu Khiêm kinh ngạc khi nhìn thấy sự hối hận trong ánh mắt của đối phương. Có sự bối rối, hối hận, thậm chí là cả thống khổ.

Đây vốn là một vị bác sĩ lãnh đạm ít khi thể hiện cảm xúc.

Chu Khiêm chỉ nhìn đối phương bằng một ánh mắt trống rỗng.

Sau đó anh nghe thấy tiếng xe cứu thương.

Lịch Học Hải nói: "Đến bệnh viện kiểm tra xem có bị thương ở đâu không. Sau đó chúng ta về Xuân Sơn."