Cao Sơn lo lắng nhìn Chu Khiêm: "Nếu là như vậy thì Boss mà người chơi phải đối đầu là người của Cẩm tộc? Vậy thì giữa ta và địch chênh lệch quá lớn!"
"Cẩm tộc hầu như không có nhược điểm, mức độ khó của trò chơi tăng cao, nhưng chắc chắn có biện pháp vượt ải." Chu Khiêm nói: "Chúng ta sẽ tìm ra cách. Ví dụ như "thuyền cứu nạn" mà cậu trông thấy, đây là một manh mối cực kỳ quan trọng."
Chu Khiêm cho rằng suy đoán của anh đã gần chạm đến chân tướng.
Nhưng những thứ anh biết về thế giới này và Cẩm tộc đều dựa trên những lời nói dối của họ. Vì vậy sự thật đằng sau vẫn cần một thời gian để tìm kiếm.
Khả năng thứ nhất, thế giới này quả thực có Thần, Miền đất hứa cũng là thánh địa do Thần ban tặng cho Cẩm tộc.
Cẩm tộc nhận được ưu ái từ trời cao, xem những chủng tộc khác là hạ đẳng, chỉ là trò tiêu khiển của mình.
Kha năng thứ hai, Thần không hề tồn tại. Câu chuyện về Thần chỉ là lời nói dối do Cẩm tộc dựng lên.
Sự thật có thể là Cẩm tộc đã thông qua một phương thức nào đó biết được về sự kiện đại hồng thủy, xây nên thuyền cứu nạn, thuận lợi tránh thoát được tai kiếp.
Bây giờ Chu Khiêm có khuynh hướng cho rằng con thuyền đó đã được sử dụng, cũng có nghĩa anh thiên về khả năng thứ hai hơn —— thế giới này vốn không hề có Thần.
Sự hiện diện của Thần chỉ là lời nói dối của Cẩm tộc.
"Ma quỷ" thực chất là mánh lới do Cẩm tộc sử dụng khoa học công nghệ cao tạo ra.
"Nếu họ có thể giả thần giả quỷ thì chúng ta cũng làm được." Chu Khiêm cười, dường như đã có kế sách.
Anh nằm lên giường: "Cao Sơn, đừng lo, cậu có thể nghỉ ngơi rồi."
Kề vai sát cánh vào sinh ra tử nhiều lần, Cao Sơn hiển nhiên vô cùng tín nhiệm Chu Khiêm. Nếu Chu Khiêm đã có sách lược thì cậu cũng không cần rối răm thêm, vì vậy cậu quay về xương Thần nghỉ ngơi.
Cậu có một nguồn sinh mệnh lực dồi dào là nhờ rồng con đã hấp thụ sức mạnh của Thao Thiết. Hai cha con Ma Vương bá chiếm một vùng núi Tử Vụ trong nhiều năm có lượng sức mạnh dồi dào, song vẫn có giới hạn.
Cao Sơn có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì nên tiết kiệm.
Nhưng khi vừa quay về xương Thần, Chu Khiêm bỗng gọi Cao Sơn lại.
"Khoan đã, Cao Sơn, thật ra tôi muốn nói với cậu một việc ——" Chu Khiêm nói, ánh mắt bí ẩn sau màn đêm.
"Chuyện gì?" Cao Sơn hỏi.
Chu Khiêm đáp: "Có lẽ cậu đã biết tôi muốn đóng cửa trò chơi này."
"Tôi biết. Tất nhiên rồi." Cao Sơn nói: "Tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Tôi hi vọng Tưởng Dung có thể nhanh chóng thoát khỏi trò chơi này càng sớm càng tốt! Em ấy không nên sa lầy ở đây nữa. Dù em ấy có muốn làm gì đi chăng nữa."
"Tôi sẽ cố gắng hồi sinh cậu trước khi trò chơi đóng cửa. Chỉ là... Lỡ như tôi không thể làm được điều đó trong thời gian ngắn thì cậu muốn tôi lựa chọn như thế nào?" Chu Khiêm hỏi.
Cao Sơn không hề do dự đáp: "Tôi mong cậu đóng cửa trò chơi ngay. Tôi vốn nên chết từ lâu, bây giờ có thể dùng phương thức linh thể sống đến bây giờ đã đủ thỏa mãn rồi. Tôi chỉ cần nhìn thấy Tưởng Dung bình an là được, không còn gì quan trọng hơn."
Cao Sơn không ngờ mình vừa dứt lời, Chu Khiêm lại trầm mặc một lúc lâu.
Lâu đến mức khi Chu Khiêm đã nhắm mắt lại, cậu đã nghĩ đối phương đã ngủ thì Chu Khiêm mới lên tiếng: "Cảm ơn cậu."
Cao Sơn sửng sốt, hỏi: "Cảm ơn tôi vì điều gì?"
Chu Khiêm nói trong bóng tối: "Ký ức của tôi bị Lịch Học Hải sửa lại. Có nhiều thứ tôi vẫn không thể phân biệt thật giả trong trí nhớ của mình. Có lẽ cậu đã biết rồi."
Không cần Chu Khiêm nói thêm, Cao Sơn hiểu rõ.
"Bây giờ tôi nhớ lại ký ức thật của mình." Chu Khiêm nói: "Khi ở trong phó bản 《 Vườn Địa đàng Apple 》, tôi đã ác ý trêu chọc cậu một câu hỏi tương tự. Lựa chọn của cậu quả nhiên giống hệt lần trước."
"Tôi muốn cảm ơn cậu là vì cậu đã giúp tôi nhớ lại ký ức thật của mình, và tôi cũng biết rằng con đường tôi đi là đúng đắn."
"Chẳng lẽ gần đây anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mọi người?" Cao Sơn không tức giận, ngược lại cảm thấy có chút thần kỳ: "Tôi đúng là không nhìn ra được."
"Những người khác cũng không nhận ra." Chu Khiêm cười cười: "Cậu cũng không thể trách tôi được. Tôi còn không dám tin vào ký ức của mình. Đây là chỗ âm hiểm của Lịch Học Hải."
Nghe giọng điệu nghiêm túc của Chu Khiêm, Cao Sơn không chỉ không tức giận mà còn bị chọc cười.
Sau đó cậu suy nghĩ một lúc, nói: "Một khi đã biết sự thật, tôi và Hà Tiểu Vĩ chắc chắn sẽ không tức giận. Nhưng anh cần phải an ủi Tiểu Tề một chút."
"Đúng thật, Tiểu Tề còn quá nhỏ." Chu Khiêm nói: "Thêm nữa, tình huống của Kha Vũ Tiêu... Tìm cơ hội thích hợp, tôi phải nói chuyện lại với cậu ấy. Tình huống của Kha Vũ Tiêu không đơn giản như vậy. Có lẽ Tiểu Tề chưa từng bị phản bội."
Nói đến đây, Chu Khiêm nghiêm túc hơn: "Tôi nói thật, tôi không diễn. Tôi thật sự rất cảm ơn cậu. Cũng cảm ơn cả Tiểu Tề, Tiểu Vĩ."
"Nếu không có mọi người... Tôi thật sự đã thua trước Lịch Học Hải."
Bạch Trụ, sự chân thành của đồng đội đã giúp Chu Khiêm chới với nơi vực sâu vô tận vì ký ức méo mó tìm thấy ánh sáng, giúp anh tìm lại con đường ban đầu của mình.
Nhờ họ, anh đã từ từ quay lại đây.
Ngoài ra, Chu Khiêm cũng không thể không thừa nhận rằng anh đã bị mọi người trong trò chơi ảnh hưởng khá nhiều.
Trong trò chơi có rất nhiều sự xấu xa, tàn bạo, ví dụ như Cẩm tộc hiện tại. Nhưng mỗi khi Chu Khiêm nhìn thấy ánh sáng chính nghĩa mà đồng đội soi sáng cho mình, thứ ánh sáng còn chói lóa hơn cả cầu vồng, thứ ánh sáng còn mãnh liệt hơn cả mặt trời, họ đã mang đến cho anh món quà quý giá nhất thế gian.
"Mọi người là món quà quý báu mà trò chơi này đã tặng cho tôi."
Trước khi Cao Sơn bị hút vào xương Thần, cậu đã nghe Chu Khiêm chân thành nói như vậy.
Sau đó, Chu Khiêm nhắm mắt, gặp Bạch Trụ trong không gian ý thức.
Bạch Trụ chỉ nhìn Chu Khiêm, không lên tiếng.
Chu Khiêm hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Bạch Trụ vuốt tóc Chu Khiêm: "Cảm thấy em nói rất hay, rất ngọt ngào, như thể trét mật lên đầu lưỡi."
Chu Khiêm bật cười.
Bạch Trụ nói: "Em thấy đó, từ trước đến nay anh không biết em thích anh là chuyện rất bình thường. Em có thể nói chuyện ngọt ngào với tất cả mọi người."
Chu Khiêm: "Oan cho em quá."
Bạch Trụ vỗ nhẹ lên trán Chu Khiêm: "May là trên đời này có nhiều trai thẳng."
"Ai cơ?" Chu Khiêm tò mò hỏi: "Vậy là anh bị em bẻ cong, hay là cong bẩm sinh?"
Bạch Trụ nhàn nhạt đáp: "Anh không biết."
"Hửm?" Chu Khiêm tiếp tục truy vấn.
Bạch Trụ liếc mắt nhìn: "Dù sao anh chỉ thích một mình em. Những thứ khác anh không biết."
Chu Khiêm toe toét cười, sau đó học theo bộ dạng nghiêm túc của Bạch Trụ, nhàn nhạt đáp: "Ồ."
Hai người trò chuyện một lúc, sau đó gọi rồng con ra quan tâm vài câu rồi nghỉ ngơi.
Trước khi đi ngủ, Chu Khiêm nói với Bạch Trụ: "Anh Trụ, khi nãy em nói như thế không phải là để giúp anh hay là mọi người vui, mà là em nói thật."
"Anh biết rồi. Anh chỉ muốn em thả lỏng tinh thần một chút." Bạch Trụ nắm tay Chu Khiêm.
"Ừm." Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ, nói: "Em cảm thấy rằng... gặp được mọi người, xem như ông trời đối xử với em cũng không quá tệ. Em sẽ hồi báo cho ông trời một chút vậy. Em sẽ tìm cơ hội để đóng cửa trò chơi này."
...
Vài ngày trước.
Quy Nhi Tiên đang ngồi bên bờ hồ. Cô ngồi nghiêng ngả trên mai rùa, không nhịn được mà ngáp dài, giống như đã thức trắng suốt ba ngày ba đêm.
Bất chợt rùa đen dừng lại, Quy Nhi Tiên theo quán tính lao về phía trước.
Cô bò dậy, lắc lắc đầu, mở mắt ra, nhìn thấy người trước mặt mình là Mục Sư, hay nói đúng hơn là Lịch Học Hải.
"Sao ông vào đây được?" Quy Nhi Tiên trừng mắt, cơn buồn ngủ đã biến mất hoàn toàn. Rồi cô nhanh chóng nhận ra đây là cảnh trong mơ!
—— Lần trước Tạ Hoài đã sử dụng phương thức này để tiến vào mộng của Thiệu Xuyên. Chẳng lẽ ông ta lại giúp Lịch Học Hải vào trong giấc mơ của mình?
Quy Nhi Tiên thủ thế sẵn sàng đón đầu quân địch.
Trong không gian giấc mơ, quan trọng nhất là phải giữ vững kiên định.
"Nhà tiên tri lợi hại của Thiệu Xuyên, đã nghe danh từ lâu." Lịch Học Hải nói: "Cô không cần lo, tôi chỉ muốn trò chuyện với cô một chút thôi. Tôi muốn biết... Chu Khiêm có thật sự đóng cửa được trò chơi không."
Quy Nhi Tiên không trả lời. Thậm chí cô còn nhắm tịt mắt, bịt kín hai tai, không muốn nghe Lịch Học Hải nói gì.
Lịch Học Hải vẫn nói tiếp: "Thật ra về mặt lí trí, tôi cho rằng Chu Khiêm sẽ không làm như vậy. Cho nên gần đây tôi đã khuyên Tạ Hoài rằng không cần đối phó với Chu Khiêm."
Quy Nhi Tiên vẫn im như thóc.
Lịch Học Hải nói: "Cô vẫn không tin à? Nhưng cô hẳn đã nhìn thấy bản chất Chu Khiêm là một người rất ích kỉ. Niềm vui của cậu ấy quan trọng hơn tất thảy. Cậu ấy đã nói mình yêu Bạch Trụ sâu sắc đến nhường nào, nhưng năm đó khi Bạch Trụ chết... Cuộc sống của cậu ấy cũng chẳng thay đổi gì mấy. Cô cũng nghĩ như vậy, đúng không?"
"Bây giờ cậu ấy và Bạch Trụ yêu nhau, nhưng thực chất là cậu ấy vẫn yêu bản thân mình. Bạch Trụ đã hóa thần thành công, bây giờ đã có thể sống dài lâu trong thế giới hiện thực. Nhưng Chu Khiêm vẫn chỉ là một người bình thường. Vậy thì... Cô hiểu ý tôi chứ?"
Quy Nhi Tiên không trả lời. Nhưng cô hiểu rõ.
Lịch Học Hải đôn hậu cười: "Trong thời gian ngắn, Chu Khiêm dù cố hết sức cũng chỉ có thể thực hiện được một nguyện vọng. Tôi đoán rằng cậu ấy sẽ không cứu Cao Sơn, Ngô Nhân. Còn việc đóng cửa trò chơi..."
"Như tôi vừa nói, so với Bạch Trụ, câu ấy yêu bản thân mình hơn, tuy nhiên, ở bên cạnh Bạch Trụ thì cậu ấy sẽ hạnh phúc nhất. Cậu ấy sẽ mong niềm hạnh phúc ấy tiếp tục kéo dài. Một trăm năm sau, Bạch Trụ vẫn còn trẻ như cũ, nhưng cậu ấy thì đã già. Liệu cậu ấy có chấp nhận chuyện này xảy ra không?"
"Cho nên là ——" dừng một chút, Lịch Học Hải nói tiếp: "Người ích kỉ như cậu ấy sẽ dùng một lần ước nguyện để giúp mình trường sinh. Sau đó cậu ấy sẽ cứu Ngô Nhân, Cao Sơn, cuối cùng mới đóng cửa trò chơi."
"Mỗi lần thực hiện ước nguyện cần phải trả giá không ít, thời gian cũng rất dài. Chu Khiêm muốn nhiều thứ nhưng trong khoảng thời gian ngắn thì cậu ấy không thể đóng cửa trò chơi này được."
"Chu Khiêm vốn là một con bạc, bản tính là tham lam. Nhưng tôi nghĩ cô chắc chắn biết rằng có chuyện gì xảy ra mà được như ý đúng không?"
"Trước khi Chu Khiêm đóng cửa trò chơi, tôi và Tạ Hoài sẽ thực hiện được tâm nguyện của mình."
"Đến lúc đó, kế hoạch của Thiệu Xuyên chắc chắn sẽ thất bại."
"Thật đáng tiếc, Thiệu Xuyên thông minh cả một đời, quyết đoán cả một đời nhưng vì sao lại chọn một người như Chu Khiêm để kế thừa nguyện vọng của mình như vậy chứ?"