Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 222: Miền đất hứa (16)



Edit: cơm trắng chan cà phê

Chu Khiêm muốn rất nhiều thứ, anh muốn hồi sinh Cao Sơn, hồi sinh Ngô Nhân, có thể vì Tề Lưu Hành, anh cũng muốn tìm hiểu ngọn nguồn chuyện của Kha Vũ Tiêu.

Bạch Trụ đã thành thần, tuổi thọ dài lâu. Nhưng Chu Khiêm là người. Muốn ở bên cạnh Bạch Trụ, Chu Khiêm cần ước nguyện mong muốn trường sinh của mình với hệ thống.

Nhưng những ước mộng này không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, nếu Chu Khiêm muốn thực hiện được hết thì cần một thời gian rất dài.

Điều đó có nghĩa Chu Khiêm không thể đóng cửa trò chơi ngay lúc này.

Nhưng dù Chu Khiêm có đồng ý hi sinh tất thảy để đóng cửa trò chơi thì Bạch Trụ có nghe theo nguyện vọng của Chu Khiêm không?

Bởi ai cũng tỏ tường chấp niệm của Bạch Trụ dành cho Chu Khiêm sâu đến nhường nào.

Không biết Thiệu Xuyên dùng cách nào để ép Chu Khiêm đi theo con đường thánh nhân mình đã chọn, họ cũng không chắc Bạch Trụ có khả năng trở thành Tạ Hoài thứ hai hay không.

Bạch Trụ có lẽ sẽ không làm như vậy, y sẽ cố gắng níu giữ Chu Khiêm.

Vậy thì Bạch Trụ sẽ lựa chọn tạm thời không đóng cửa trò chơi, cho đến khi chắc chắn Chu Khiêm có được tuổi thọ dài lâu.

Không cần Lịch Học Hải nói, Quy Nhi Tiên cũng hiểu rõ những điều này.

Lịch Học Hải nói tiếp: "Nếu Bạch Trụ chọn không đóng cửa trò chơi, kết quả cuối cùng vẫn sẽ như tôi và Tạ Hoài muốn. Nếu cậu ấy không chọn như vậy, hi sinh Chu Khiêm, chứng tỏ cậu ấy muống Chu Khiêm đi tìm chết. Điều này sẽ khiến Chu Khiêm nghi ngờ tình yêu mà Bạch Trụ dành cho mình."

"Bạch Trụ yêu Chu Khiêm vô điều kiện, là niềm tin duy nhất của Chu Khiêm, dù Chu Khiêm có nhìn thấy thể giới này xấu xí đến nhường nào, cậu ấy cũng không trở thành một kẻ ác là nhờ Bạch Trụ."

"Nhưng nếu Bạch Trụ hi sinh Chu Khiêm... Cô nghĩ xem, điều này có phải Chu Khiêm đã mất đi cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình hay không?"

"Vậy thì dù Bạch Trụ có đưa ra lựa chọn nào đi nữa thì cũng như vậy thôi."

Hít sâu một hơi, Quy Nhi Tiên nhìn Lịch Học Hải: "Nếu ông thật sự nắm chắc thắng lợi trong tay thì tới đây nhờ tôi tiên đoán làm gì? Hay là ông muốn dùng những lời này để dụ dỗ tôi làm gì?"

"Vô dụng thôi. Ông đừng nói thêm gì nữa. Nếu chủ nhân đã đưa ra lựa chọn của mình thì tôi sẽ tin tưởng vào lựa chọn của ngài ấy. Tôi tin tưởng ngài Thiệu, cũng tin tưởng Chu Khiêm mà ngài ấy lựa chọn."

Lịch Học Hải như nhận ra điều gì, nói: "A, tôi biết rồi. Cô không dám tiên tri. Chà, cứ nhìn thử xem, xem tương lai nói với cô điều gì."

"Cút... Cút ra khỏi đây ngay. Cút khỏi giấc mơ của tôi!" Quy Nhi Tiên tức giận. Cô là một thiếu nữ nhẹ nhàng, lãng mạn, khi nói chuyện cũng luôn nhỏ nhẹ, dịu dàng, chưa từng cáu gắt với một ai.

"Cô gái nhỏ, để tôi nói cho cô biết một điều, cô càng tức giận thì càng chứng tỏ tôi đã nói đúng."

Lịch Học Hải nói: "Họ sắp vào phó bản tiếp theo. Dựa theo suy tính thì Thần có thể gặp họ ở cuối phó bản này. Cô có thể nhân cơ hội này để tiên đoán thử... tương lai như thế nào."

Bây giờ.

Quy Nhi Tiên ngồi bên hồ nước, biểu tình nghiêm túc.

Cô nhớ lại cuộc đối thoại giữa mình và Thiệu Xuyên.

Thiệu Xuyên nói: "Trò chơi này cần phải đóng cửa. Sau này các con trở thành gì... Ta đã từng ước với Thần, nhưng vẫn chưa thể thực hiện được. Ta cũng không thể xác định cuối cùng Chu Khiêm sẽ giao dịch gì với Thần. Quy Nhi Tiên... Con có sợ không?"

"Con không sợ." Quy Nhi Tiên cười đáp: "Nếu không có ngài, con đã chết sớm vì bệnh tim rồi. Con có thể sống lâu đến như thế này... đã là món quà quý giá nhất."

"Tuổi thọ con người là hữu hạn. Con không có lòng tham gì. Nếu đã đến lúc con cần đi... Khi trò chơi kết thúc, con sẽ chết theo, vậy thì con không có gì nuối tiếc cả."

"Cảm ơn con." Thiệu Xuyên hơi nghẹn ngào nói.

Quy Nhi Tiên hỏi: "Chủ nhân đang nghĩ đến... người kia?"

"Ừm. Phải là một người có ý chí kiên định mới không bị cậu ta ảnh hưởng, đôi khi ta đã nghĩ lựa chọn của mình là sai. Cảm ơn các con kiên trì ở bên cạnh ta... Mọi thứ ta làm đều là đúng."

Cuối cùng, Thiệu Xuyên nhìn Quy Nhi Tiên, trịnh trọng nói: "Ta biết con luôn muốn tiên đoán trước kết cục của trò chơi này, con muốn biết nó có thể bị đóng cửa hay không, đúng không?"

"Dạ. Và Chu Khiêm... Con luôn không thể nhìn thấu cậu ta. Con không yên tâm về người này. Vì những gì con thấy về cậu ta..."

Quy Nhi Tiên nghi hoặc nói: "Thật sự cậu ta có thể gánh vác trách nhiệm này không? Con không nghi ngờ năng lực của Chu Khiêm, nhưng con cảm thấy rằng cậu ta cũng không tốt đẹp gì, con sợ rằng cậu ta không xứng đáng đi tiếp con đường của ngài."



Thiệu Xuyên nghiêm túc lắc đầu, nghiêm khắc nói: "Dù con có lo lắng như thế nào đi nữa thì ép buộc thay đổi nhân quả là một chuyện nghịch thiên, sẽ khiến bản thân bị thương tổn nghiêm trọng."

"Nhân quả của trò chơi hình thành trong một vòng tròn khép kín chỉ xảy ra trong trò chơi, không phức tạp như trong thế giới hiện thực, cho nên con tiên đoán những việc nhỏ thì không ảnh hưởng quá lớn. Nhưng một khi con tiên đoán chính bản thân trò chơi, vậy thì con khó lòng chịu đựng được hậu quả đó."

"Trò chơi cho con kĩ năng như vậy là để con đối phó với người chơi, không phải dùng để đối phó nó. Đây là một trò chơi có sức mạnh khổng lồ do thần để lại, nó sẽ không chấp nhận bị con nhìn thấy kết cục của mình. Một khi con cưỡng chế tìm kiếm kết cục đó, con sẽ bị phản bệ, nguy hiểm đến tính mạng. Quy Nhi Tiên ——"

Nhìn thẳng vào mắt Quy Nhi Tiên, Thiệu Xuyên nhấn mạnh: "Như lần trước ta nói chuyện với Thần, việc đóng cửa trò chơi trước khi các con chưa hoàn thành bước cải tạo cuối cùng cũng không có nghĩa các con tử vong ngay. Cho nên con vẫn còn cơ hội sống sót."

"Nhưng một khi con muốn xem trước kết cục của trò chơi, con sẽ mất mạng ngay lập tức. Đồng ý với ta, con đừng làm như vậy. Con giúp ta rất nhiều điều rồi. Con đã làm rất nhiều điều vì thế gian này rồi. Con cần phải dừng lại."

Dừng lại, hay là nên tiên đoán kết cục của trò chơi?

Nội tâm Quy Nhi Tiên giằng xé.

Cô đã theo Thiệu Xuyên từ nhỏ. Thiệu Xuyên đã chuẩn bị tử vong từ trước, cô cũng vậy.

Giống như Thiện Thành, họ đều bằng lòng hi sinh chính mình vì Thiệu Xuyên.

Quy Nhi Tiên nghĩ rằng nếu là như thế thì cô không nên sợ chết.

Nhất định phải đóng cửa trò chơi này, không thể để thêm nhiều người vô tội khác bị hại, kể cả khi cái giá phải trả là cái chết.

Cô luôn biết mình cần phải làm gì.

Chết vì lí tưởng. Quy Nhi Tiên đã chuẩn bị tinh thần từ trước.

Một khi đã như vậy, sao cô còn sợ hãi tử vong, không dám tiên đoán chứ?

Chết vì tiên đoán có lẽ đã là vận mệnh của những nhà tiên tri.

Quy Nhi Tiên ngồi trên mai rùa đen, chống cằm nhìn hồ nước một lúc lâu.

Cô nhớ lại rất nhiều chuyện ——

Cô ngồi bên cạnh Thiệu Xuyên khi ngài câu cá, nhưng lần nào cô cũng ngủ gật, khi tỉnh lại, Thiệu Xuyên đã nấu cá cho cô ăn.

Ngoài ra, cô còn thường xuyên cùng Huyết Ma nhỏ cỏ bắt giun ở đây. Cô không tìm thấy con giun nào, Huyết Ma bắt được rất nhiều giun. Nhưng cuối cùng cô lại lén lút cho rùa đen của cô hết số giun đó. Huyết Ma lại không hề tức giận, chỉ có hai người Tiểu Huyết và Tiểu Ma cãi nhau mà thôi.

Cuối cùng là Bạch Trụ.

Bạch Trụ rất kiệm lời, thường xuyên ngồi ở bên bờ hồ, túy ý để họ bát nháo, nghịch phá xung quanh.

Quy Nhi Tiên không dám đến gần y, cũng không dám nói gì nhiều.

Nhưng khi họ tổ chức đội nhóm tham gia phó bản, cô luôn cảm thấy Bạch Trụ mang đến cho mọi người cảm giác an toàn. Trong bất tri bất giác, cô đã xem Bạch Trụ như là anh cả của mình.

Thiệu Xuyên, Huyết Ma, Bạch Trụ... họ đều là người thân mà cô yêu mến nhất.

Kết cục của trò chơi, vận mệnh của Bạch Trụ, sinh tử của Huyết Ma, và cả những năm tháng vất vả của Thiệu Xuyên...

Quy Nhi Tiên thuyết phục bản thân không nên xem kết cục của trò chơi và tìm cách cố gắng giải quyết nó.

Cho nên cô nhảy xuống khỏi mai rùa, biểu tình nghiêm nghị đặt tay phải lên mai rùa đen, nhẹ giọng lẩm bẩm.

...

Ba ngày sau.

Thời điểm kiểm tra nhóm người ở bên ngoài.

Trước khi vào phòng thi, Chu Khiêm trò chuyện với Bạch Trụ trong không gian ý thức: "Anh Trụ, anh có thể trực tiếp trò chuyện với mọi người. Em muốn anh giúp mọi người gian lận."

Bạch Trụ: "Em có thể thông qua anh để đối thoại với họ, nên em cũng có thể giúp mọi người."



"Đúng vậy." Chu Khiêm cười nói: "Em chỉ huy anh, anh chỉ huy những người khác."

Bạch Trụ nhíu mày hỏi: "Sau này em tính như thế nào? Em muốn làm giáo viên?"

"Phân công nhau hành động sẽ tốt hơn. Các anh vào sâu hơn xem tình huống như thế nào. Em sẽ dùng thân phận giáo viên để tra xét nơi này, tìm cách hội hợp cùng mọi người." Chu Khiêm đáp.

Đến với phó bản nguy hiểm như thế này, người chơi bình thường khó lòng vượt qua.

Quy tắc ở đây nghiêm cấm những người ở bên ngoài giao tiếp với nhau.

Tuy đồng hồ của người chơi không thuộc nội dung logic của phó bản, người chơi có thể tìm cơ hội dùng đồng hồ để liên lạc với nhau nhưng cũng không quá tiện lợi. Ví dụ như khi có Cẩm tộc ở đây, họ bắt buộc phải ngoan ngoãn nghe theo.

Càng về sau, quy tắc càng nghiêm ngặt hơn, dù chỉ một động tác nhỏ cũng có khả năng kích hoạt điều kiện tử vong.

Trong tình huống này, họ cần tiền đề cơ bản nhất là có người chơi cấp Thần và người chăn chiên ở đây.

Người chăn chiên và người chơi cấp Thần có mức độ tương xứng trên 80% có thể giao tiếp với nhau trong không gian ý thức. Nếu người chơi cần chia nhóm hành động, Chu Khiêm và Bạch Trụ cũng cần phải tách nhau ra, bù trừ cho nhau, chia sẻ thông tin mà hai nhóm tìm kiếm được.

Bạch Trụ suy nghĩ một lát, nói: "Ẩn Đao cũng sẽ ở lại. Bên cạnh em có người có thể hành động. Hà Tiểu Vĩ sẽ đi theo anh. Như vậy mọi người có thể bảo đảm liên lạc đẩy đủ với nhau."

"Đúng rồi, hai người họ cũng có mức độ tương xứng trên 80%." Chu Khiêm nhanh chóng thống nhất ý kiến với Bạch Trụ: "Vậy chúng ta làm như vậy đi."

"Chu Khiêm, chú ý an toàn."

"Em biết rồi. Anh cũng vậy."

Mọi người bắt đầu nhận bài kiểm tra.

Câu hỏi kiểm tra cũng không quá khó, chỉ hỏi lại những quy tắc mà họ đã được dạy kết hợp với những tư tưởng mà họ đã được nghe. Chỉ cần là một kẻ ngốc luôn vâng lời Cẩm tộc là có thể làm được.

Điểm của nhóm Chu Khiêm khá cao.

Sau khi có kết quả, họ cần phải lựa chọn hướng đi tiếp theo của mình.

Chu Khiêm đủ tư cách làm giáo viên dạy tư tưởng và văn hóa, anh sẽ tiếp tục học tập để trở thành giáo viên.

Giáo viên tư tưởng hiện tại được Khôi Na hỏi: "Cậu có muốn cùng tôi lên núi không, có thể đến gần Cẩm tộc hơn."

Giáo viên này hiển nhiên đồng ý, cảm động đến rơi nước mắt.

Khôi Na tán thưởng gật gật đầu, sau đó cô ả nhìn Chu Khiêm: "Cậu cũng cố lên. Nếu cậu có biểu hiện tốt cũng sẽ giống như cậu ta. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ tăng tiền lương cho cậu."

Ẩn Đao lựa chọn đi đến mộ địa.

Điều tra rõ đường dây cung ứng thịt, tìm được người mua thịt người cũng có thể là một bước ngoặt mới. Đây là lí do hắn lựa chọn đến làm việc ở mộ địa.

A Mã quản lí khu vực này cùng giáo viên khác cũng có đãi ngộ tương tự, họ đã thăng chức. A Mã sẽ ở lại chỉ dạy cho Ẩn Đao một ngày, giao phó nhiệm vụ cho hắn rồi rời đi.

Cuối cùng là Bạch Trụ, Hà Tiểu Vĩ, Tề Lưu Hành và Ân Tửu Tửu.

Tất cả họ đều lựa chọn 【 rời khỏi chung cư hình vỏ trứng, tiếp tục học tập, làm việc theo yêu cầu 】.

Đây là nội dung giáo viên đã giới thiệu cho họ sau khi hoàn thành bài kiểm tra.

Nếu muốn làm việc trong khu vực này, như là giáo viên, đầu bếp, nhân viên chăn nuôi thì họ có thể lựa chọn như vậy. Cẩm tộc sẽ cho họ tiếp tục học tập đến giai đoạn tiếp theo, sau đó phân phối công việc cho họ. Đến lúc đó, tiền lương của họ cũng có thể tăng cao.

Sau khi người chơi lựa chọn xong, tất cả đều thống nhất nhìn về một hướng —— có tất cả 12 người không vượt qua bài kiểm tra.

Bây giờ những người này đang quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, cầu xin Cẩm tộc cho họ một cơ hội khác.

Chu Khiêm không khỏi nghĩ —— kết cục của họ sẽ như thế nào?

E rằng Cẩm tộc cũng không có lòng tốt đến mức chỉ xóa bỏ kí ức của họ rồi đuổi ra khỏi Miền đất hứa.