Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

Chương 32: Có một người dưới gầm giường



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mây đen giăng kín bầu trời khiến nó trở u nên ám giống như một bức tranh sơn dầu cũ, trầm lặng buồn tẻ, không có sức sống. Sương mù trôi ra từ sâu trong rừng rậm, như có như không bao phủ xung quanh thị trấn, mãi chẳng tiêu tan.

“Có chuyện gì xảy ra vậy? Nơi này sao lại tồi tàn như thế, không đúng lắm phải không?”

Đoàn người chậm rãi đi về phía thị trấn, một cô gái trong nhóm khẽ cau mày, sau đó dừng lại.

“Dịch Viện, “

Người đàn ông bên cạnh cô nói to, “Cẩn thận một chút, đừng tụt lại phía sau, chúng ta sắp đến nơi rồi.”

Người đàn ông tên là Hoàng Hâm, là người chơi từng trải qua bốn thế giới, cũng vừa từ cấp bậc đồng thăng cấp trở thành bạch ngân.

Dịch Viện tùy ý nói: “Yên tâm, dù sao nhiệm vụ còn chưa bắt đầu, trước khi tiến vào thị trấn thì chúng ta đều sẽ rất an toàn.”

“Có… có thật không?”

Bên cạnh là một cô gái tên Thư Hiểu, rõ ràng là người mới, rụt rè nói, “Vậy chẳng phải là đi vào thị trấn rất nguy hiểm sao, chúng ta có thể không đi vào không…”

Dịch Viện nhìn cô một cái, hơi mỉm cười nói: “Không được, nếu như nhiệm vụ bắt đầu rồi mà cô vẫn còn ở bên ngoài thị trấn, sớm muộn cũng bị quái vật nơi này ăn thịt thôi.”

Nụ cười của Dịch Viên mang theo ý hù dọa, Thư Hiểu sợ hãi co rúm người lại, không dám nói gì nữa.

Hoàng Hâm quay đầu lại, ánh mắt lần lượt lướt qua mọi người, nói: “Chúng ta đi nhanh lên đi, đừng kéo dài nữa, trời sắp tối rồi.”

Dịch Viện “Ừ” một tiếng, chậm rãi đi theo sau Hoàng Hâm. Những người khác cũng bước chân nhanh hơn, đi về phía thị trấn cách đó không xa.

Càng tới gần thị trấn thì sương mù lại càng dày đặc, giống như một lớp băng gạc bịt kín trước tầm mắt, khiến cho mọi thứ trở nên mơ hồ không thể nhìn rõ.

Tiếu Kha Ngải đi bên cạnh Lâm Kiều, thấp giọng nói: “Lâm ca, nhiệm vụ lần này hình như có rất nhiều người chơi lợi hại.”

Lâm Kiều “Ừ” một tiếng, nói: “Cẩn thận một chút, thế giới này có lẽ độ khó cũng không thấp.”

Tiếu Kha Ngải gật gật đầu, nhìn bốn phía xung quanh một chút, có chút cảnh giác.

“Mọi người nhìn xem!”

Bỗng nhiên, một người mới tên là Trình Tuấn khẽ hô lên một tiếng, chỉ tay về một hướng khác.

“Có một cô gái ở chỗ kia!”

Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy cách đó mấy mét, có một cô gái khoác áo choàng màu xám lặng lẽ xuất hiện trong sương mù, dưới chiếc mũ rộng của áo choàng là một một khuôn mặt vô cùng mịn màng.

Thư Hiểu kinh ngạc thốt lên: “Đẹp quá…”

Cô gái kia đúng thật rất xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp này không phải là không hề có tính công kích. Dù đứng ở một khoảng cách nhất định, mọi người vẫn có thể cảm nhận được sự âm u, lạnh lẽo trên người của cô gái đó, khiến cho bản thân nảy sinh sự chán ghét và sợ hãi.

Hoàng Hâm khẽ cau mày, nói: “Mọi người đừng nhìn cô ấy nữa, cũng đừng quá lại gần.”

Hắn vừa dứt lời, cô gái mặc áo choàng xám lập tức lùi về sau một bước, sau đó biến mất trong sương mù mênh mông, cùng với lúc xuất hiện đều giống nhau là không hề tạo ra một tiếng động.

Trình Tuấn có chút tiếc nuối nói: “Sao chưa gì đã biến mất rồi, tôi còn muốn ngắm thêm vài lần nữa mà.”

Người đàn ông bên cạnh tên Chung Ngụy nghe vậy thì lạnh lùng nói: “Còn dám nhìn sao, cẩn thận đừng để mạng vì chuyện này.”

Trình Tuấn xem thường, nói: “Sao có thể chứ! Vừa nãy không phải chính mấy tay già đời kia nói rằng, trước khi tiến vào thị  trấn thì chúng ta sẽ không gặp phải chuyện gì sao.”

Chung Ngụy im lặng không lên tiếng.

Trình Tuấn tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà chưa đi được mấy bước thì hắn đột nhiên cảm giác có một cơn gió mạnh thổi sau lưng. Cùng lúc đó, có một thứ chất lỏng ấm áp nhỏ giọt trên mặt của hắn.

“Thứ gì…”

Hắn lầm bầm một tiếng, sau đó chạm tay vào mặt mình, “Lại còn ẩm ướt…”

Một giây sau, sắc mặt Trình Tuấn đột nhiên thay đổi.

—— Thứ ở trong tay hắn không phải là nước, mà là một vệt máu chói mắt màu đỏ tươi.

“Máu… máu!”

Trình Tuấn run rẩy nói, “Có máu!”

Hoàng Hâm nghe thấy tiếng hét của hắn thì lập tức quay đầu lại, lúc này cũng lập tức trở nên hoảng hốt.

“Chạy mau! Đó là ngỗng hoang!!”

Trình Tuấn nghe vậy vẫn còn không kịp phản ứng lại, mãi đến khi hắn nhìn thấy những người khác đều nhìn mình với vẻ mặt khiếp sợ, cùng lúc đó… hắn cảm thấy bản thân bị bao trùm bởi một cái bóng đen to lớn.

“…”

Hắn run rẩy ngẩng đầu, “Lạch cạch” một tiếng, một giọt máu tươi rơi xuống mặt của hắn.

Con quái vật hung dữ với cái cổ thon dài, có cơ thể cao gấp đôi một người bình thường… Trong miệng nó đang ngậm nửa đoạn thi thể của Chung Ngụy, hàm răng sắc nhọn như lưỡi cưa tràn đầy máu tươi, trong miệng không ngừng tỏa ra mùi tanh hôi nóng hổi.

“A… A…”

Cơ thịt trên mặt Trình Tuấn bởi vì quá mức sợ hãi mà run rẩy không ngừng, hai chân của hắn mất đi sức lực, lập tức quỳ xuống mặt đất.

“Phốc”

Con quái vật phun thi thể đẫm máu từ trong miệng ra, cái miệng mở rộng như thể sắp rách, sau đó phát ra một tiếng kêu chói tai, thủng cả mạc nhĩ.

“Yaaaa ——!!”

Trình Tuấn: “Aaaaa!!”

Hắn bị âm thanh này của con quái vật dọa sợ đến mức hét lên. Hoàng Hâm thấy thế thì vội quay đầu bỏ chạy, Dịch Viện cũng phản ứng cực nhanh mà chạy sát theo sau, hai người bọn họ dù là tay già đời nhưng lại không chút do dự mà vứt bỏ Trình Tuấn ở phía sau. Mắt thấy ngỗng hoang đã hoàn toàn mở rộng miệng, chuẩn bị nuốt chửng Trình Tuấn ——

Một người đàn ông trung niên đột nhiên lao ra từ một bên, va mạnh người vào con ngỗng hoang. Thân thể to lớn của con ngỗng hoang bị đụng đến lảo đảo một chút, nhưng rất nhanh đã ổn định lại. Cái cổ dài quay một góc ba mươi độ, nhìn chằm chằm người đàn ông kia.

Hành động muốn tiêu diệt con quái vật của người đàn ông đã thất bại, sắc mặt anh ta lập tức trở nên vô cùng u ám, dường như cảm thấy cái chết đã sắp xảy đến của mình.

Xì xì!

Máu tươi tung toé, giống như có thứ gì đó sắc bén đâm vào trong máu thịt. Người đàn ông sợ hãi nhắm chặt mắt lại… Nhưng lại không hề cảm thấy chút nào đau đớn.

Anh ta chần chờ mở mắt, nhìn thấy con ngỗng hoang phát ra tiếng gào thét đầy thống khổ. Cùng lúc đó, thân thể khổng lồ kia cũng đang từ từ ngã xuống đất, không ngừng lăn lộn co giật.

Trong cổ của ngỗng hoang có cắm một thanh đoản đao trong trẻo như nước, một người thanh niên thờ ơ mà dẫm lên đầu của quái vật, sau đó rút đoản đao ra, dứt khoát kết thúc tính mạng của nó.

Ngỗng hoang cuối cùng thì thét lên một tiếng rồi im bặt đi, người đàn ông trung niên run rẩy một hồi lâu, sau đó mới ý thức được bản thân vừa trở về từ quỷ môn quan, như được sống lại một lần nữa.

“Cám ơn… Cám ơn cậu, “

Anh ta nói, “Nếu không có cậu, tôi chết chắc rồi.”

Lâm Kiều nói: “Không sao, tiện tay mà thôi.”

(Câu này nguyên gốc trong bản raw là “举手之劳”, mình tra trên google thì nó là 1 câu thành ngữ Trung. Dịch Hán Việt là “Cử thủ chi lao”, thường được dùng khi giúp đỡ người khác và được họ cám ơn lại, mang hàm ý kiểu không sao đâu, việc này chẳng tốn tí công sức nào ấy.)

Cậu tiện tay lau đi vết máu trên lưỡi đao, sau đó thu đoản đao về trong vỏ.

Người đàn ông trung niên tên là Trần Diệu Huy, là người chơi đã trải qua hai thế giới, trông rất là thành thật và hiền lành. Anh ta vẫn luôn miệng nói lời cám ơn với Lâm Kiều, sau đó đưa tay dìu Trình Tuấn – người còn đang nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Trình Tuấn giãy giụa một lúc rồi mới từ dưới đất bò dậy, vội vàng chạy về phía trước, cũng không dám quay đầu lại.

Lúc này đám người Hoàng Hâm đã chạy ở phía trước mấy trăm mét, sau khi phát hiện ngỗng hoang đã được giải quyết thì dừng bước lại, đợi mấy người ở phía sau đuổi kịp thì mới tiếp tục đi về phía thị trấn.

Trên đường đi, Lâm Kiều cảm giác có một ánh mắt luôn rơi trên người mình. Cậu quay đầu nhìn lại thì vừa vặn thấy Hoàng Hâm đang đi về phía mình.

“Lúc trước tôi từng đoán cậu là một tay già đời rồi, bây giờ nhìn lại quả nhiên không sai.”

Hoàng Hâm cười nói, “Tôi vừa mới trở thành người chơi cấp bậc bạch ngân, cậu thì sao? Có lẽ so với tôi thì càng sớm hơn phải không?”

Lâm Kiều nhàn nhạt nói: “Tôi không phải.”

Hoàng Hâm sững sờ: “Cái gì?”

“Anh đoán sai rồi, anh của tôi không phải là người chơi bạch ngân gì đó đâu.”

Tiếu Kha Ngải cười hì hì nói, “Chúng tôi cũng chỉ từng trải qua hai thế giới. Thật ngại quá, khiến cho anh thất vọng rồi.”

Hoàng Hâm nói: “Không thể nào! Người anh em, cậu đang đùa tôi đúng không?”

Trong miệng tuy là ý cười, nhưng ánh mắt hắn không ngừng di chuyển mà dò xét trên người họ.

Tiếu Kha Ngải nhún vai: “Lừa gạt anh điều này thì có gì tốt chứ! Chúng tôi vẫn còn phải dựa vào những người có kinh nghiệm phong phú như anh thì mới có thể còn sống sót mà. Đại ca, xin hãy giúp đỡ chúng tôi nha!”

Hoàng Hâm nói: “Phải là chăm sóc lẫn nhau mới đúng, mọi người dù sao cũng cùng trong một nhiệm vụ thì đều là bạn đồng hành cả.”

Hắn ta và Tiếu Kha Ngải nói chuyện với nhau vài câu, không thể nhận được thông tin mà mình muốn, tâm trạng vô cùng thất vọng, sau đó khéo léo tìm một cái cớ để lượn ra chỗ khác.

Sương mù xung quanh càng ngày càng dày đặc, lúc đầu còn có thể thấy được khung cảnh xung quanh vài mét, đến giờ thì đã không còn tới 1 mét.

Hoàng Hâm nói: “Tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ, đừng đi nữa.”

Không thấy rõ phía trước, điều này có nghĩa là thị trấn ở nơi nào cũng không hề biết. Mọi người tập hợp tập cùng nhau, cũng không ai dám tùy tiện tiến về phía trước.

Dịch Viện nói: “Nơi này quả nhiên có vấn đề, không bằng chúng ta trở về đường cũ, sau đó sẽ tìm cách khác để tiến vào trấn.”

“Cô điên rồi sao!”

Trình Tuấn nói, “Nếu gặp phải quái vật thì làm sao bây giờ! Tôi không quan tâm, tôi sẽ không trở về đâu!”

Dịch Viện bình tĩnh nói: “Đợi ở chỗ này thì cũng sẽ gặp phải quái vật thôi. Hơn nữa, chỗ này còn không nhìn rõ bất cứ thứ gì, đến cuối cùng có khi bản thân chết như thế nào cũng không biết.”

Hoàng Hâm nói: “Những lời cô nói rất hợp lý, nhưng chúng ta đã ở rất gần thị trấn kia rồi, nếu cứ như vậy mà vậy trở lại thì…”

Hắn dừng một chút, không nói thêm nữa.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc, một lát sau, Lâm Kiều đột nhiên nói: “Có người.”

Trong sương mù dày đặc, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh họ, lặng yên không hề phát ra một tiếng động, khiến cho Hoàng Hâm đừng gần người đó nhất bị dọa sợ đến mức nhảy dựng lên.

“Đừng sợ, “

Người kia từ từ xuất hiện trong lớp sương mù, thanh âm trong trẻo như hoàng oanh, rất động lòng người:

“Tôi không phải là ma.”

Thiếu nữ tóc vàng mặc một bộ đồ màu trắng, lông mày hơi cong cong, nhìn bọn họ mỉm cười.

“Tôi tới đây là để đón các người.”

Sương mù dày đặc bao quanh thiếu nữ, nhưng giống như bị thứ gì đó ngăn cách ở bên ngoài, không có cách nào chạm tới da thịt trắng noãn của cô. Khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp như đóa hoa bách hợp kết hợp với khí chất trong sáng, thuần khiết khiến cho sự xuất hiện giữa sương mù xám xịt của cô giống như thiên sứ giáng lâm, không nhiễm chút khói lửa trần gian.

Mấy người đàn ông sau khi nhìn thấy thiếu nữ, vẻ mặt đều có chút biến hóa. Chỉ có Lâm Kiều vẫn như cũ nhàn nhạt, nói: “Cô là ai?”

Thiếu nữ nói: “Tôi là Angela, là người của trấn này. Đi thôi, để tôi dẫn mọi người đi vào.”

Tiếu Kha Ngải nói: “Vì sao cô biết chúng ta muốn vào thị trấn?”

Angela mỉm cười nói: “Bởi vì tôi nhìn thấy các người.”

Hơi thở của thiếu nữ mang theo sự thuần khiết mà vô hại, so với cô gái mặc áo choàng xám ban nãy quả thực là khác biệt quá lớn. Dưới sự dẫn đường của cô, mọi người rất nhanh đã tới thị trấn —— vậy mà nó chỉ cách chỗ bọn họ vừa đứng mấy chục mét.

Vừa vào thị trấn, tầm nhìn không còn bị ngăn cản bởi sương mù nữa nên lập tức trở nên trống trải. Lâm Kiều quay đầu lại, phát hiện phía sau vẫn là một mảnh mờ mịt, sương mù cũng không hề tản đi, chỉ là bị ngăn cản ở ngoài trấn.

Angela nhìn ra suy nghĩ trong lòng của cậu, dịu dàng nói: “Yên tâm đi, những thứ đó không vào đây được.”

Đây là một thị trấn nhỏ cổ kính, người dân ở đây sau khi nhìn thấy thiếu nữ thì đều lộ ra vẻ mặt biết ơn và sùng bái. Mọi người còn chú ý tới bọn họ cũng không gọi hẳn tên của thiếu nữ, mà tôn kính gọi là “Thánh nữ.”

Angela dẫn mọi người đi tới nhà của trưởng trấn. Sau khi trao đổi ngắn gọn với trưởng trấn, ông ta dẫn bọn họ tới một căn nhà ba tầng không ai ở.

“Nếu đã là yêu cầu của thánh nữ, vậy thì mấy ngày nay các người hãy ở lại đây đi.”

Trưởng trấn ôn hòa nói, “Nhưng nhất định phải chú ý, tuyệt đối không được rời khỏi thị trấn.”

Hoàng Hâm nói: “Là vì bên ngoài thị trấn có cái gì sao? Không dám giấu gì ông, ban nãy chúng tôi mới gặp một cô gái khoác áo choàng màu xám, một người bạn đồng hành của chúng tôi còn bị quái vật ăn thịt.”

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt của trưởng trấn và mấy người dân xung quanh đều lập tức thay đổi.

“…”

Sau một hồi im lặng, Angela thở dài một tiếng, khẽ nói: “Đó là Phù thủy Fu Linna, sương mù bao quanh thị trấn và quái vật kia cũng đều là do ả dùng ma thuật chế tạo ra.”

“Phù thủy sống ở trong rừng rậm, vẫn luôn muốn xâm phạm thị trấn của chúng tôi.”

Trưởng trấn nói, “Nếu như không nhờ có thánh nữ, chúng tôi đều sẽ bị ả biến thành quái vật.”

Ông ta nói xong cũng nhìn về phía Angela với ánh mắt đầy biết ơn, Angela chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Mọi người ở đây đều là gia đình của tôi, tôi cũng không thể nào để cho người nhà của mình phải chịu khổ.”

Trời đã tối hẳn, Angela và trưởng trấn đều đã rời khỏi. Mọi người ở lại trong ngôi nhà, sau đó chia phòng.

Các phòng đều là ở tầng hai và tầng ba. Khi đi lên tầng, một người mới tên Trương Chi Tức từ trước tới giờ vẫn luôn im lặng thì bỗng nhiên nói: “Tôi thấy người ở nơi này cũng chẳng phải tốt lành gì đâu! Cái người gọi là thánh nữ kia cũng thật là, nếu đã sớm biết chúng ta đang trên đường đến đây, thì tại sao không tới đón chúng ta sớm hơn chứ?”

Hoàng Hâm quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, nói: “Hãy nói ít lại vài câu đi, đừng để rước họa vào thân.”

Trương Chi Tức bĩu môi, không nói gì nữa.

Trong căn nhà có rất nhiều phòng trống, đủ cho mỗi người ở một phòng. Tiếu Kha Ngải chọn một căn phòng ở tầng hai, sau đó nói với Lâm Kiều: “Lâm ca, anh ở phòng bên cạnh phòng em đi.”

Lâm Kiều không có ý kiến gì. Khi cậu đang chuẩn bị đi vào phòng, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi cậu lại: “Chờ đã, cậu là Lâm Kiều phải không.”

Lâm Kiều quay đầu lại thì thấy Dịch Viện đứng ở cách đó không xa, đang nhíu mày nhìn cậu.

Lâm Kiều: “Có chuyện gì không?”

“Cậu vừa nãy không nên đi cứu bọn họ, “

Dịch Viện khoanh tay trước ngực, khẽ nói “Bọn họ cũng sẽ không nhớ kỹ ý tốt của cậu, ngược lại còn có khả năng gây thêm phiền phức cho cậu.”

Dịch Viện đang nói về việc Lâm Kiều cứu Trần Diệu Huy và Trình Tuấn khỏi con ngỗng hoang. Lâm Kiều nghe xong, bình tĩnh trả lời:

“Hiểu rồi.”

“Đừng vì những chuyện như vậy mà đánh cược mạng sống của bản thân. Đây là lời khuyên mà tôi dành cho cậu, không nghe cũng không sao.”

Dịch Viện nói xong thì đi thẳng, không quay đầu lại, để lại Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải đứng ở hành lang.

Tiếu Kha Ngải nói: “Con người của chị gái kia cũng không tệ lắm nhỉ, em cảm thấy có chút thích cô ấy.”

Lâm Kiều liếc mắt nhìn cậu, khẽ nói: “Đi về nghỉ ngơi đi, buổi tối cẩn thận một chút.”

Tiếu Kha Ngải gật gật đầu, sau khi nói lời tạm biệt với Lâm Kiều thì cũng quay về gian phòng của mình.

——

Đêm khuya, một người ôm bụng vội vã chạy xuống, chui vào nhà vệ sinh tầng một.

Đó là Trương Chi Tức, phòng của hắn không có nhà vệ sinh, cho nên khi bị đau bụng thì hắn chỉ có thể rời khỏi phòng của mình, chạy xuống đây.

Nhà vệ sinh không lớn, dưới cánh cửa có một khe hở tầm năm, sáu centimet, xuyên qua khe hở còn có thể nhìn thấy bên ngoài là một mảnh tối om. Bên ngoài không có ánh đèn, những người khác cũng đã ngủ từ lâu.

Trương Chi Tức ngồi xổm không bao lâu, cửa nhà vệ sinh bỗng bị người nào gõ vang.

Cốc cốc cốc

“Chờ một chút!”

Trương Chi Tức nói vọng ra, “Tôi còn chưa xong!”

“…”

Bên ngoài im lặng một lúc, ngay sau đó lại là ba tiếng gõ cửa.

Cốc, cốc, cốc.

Trương Chi Tức không nhịn được nói: “Tôi đã bảo là chờ một chút! Giục cái gì mà giục, vội đi đầu thai à!”

Hắn nói xong thì nhìn xuống phía dưới cánh cửa, muốn nhìn xem rốt cuộc là con mẹ nào đang gõ cửa.

Vừa nhìn một cái, hắn cứng luôn rồi.

Dưới khe cửa là một mảnh đen kịt, nhưng dù bên ngoài có tối đến mức nào đi chăng nữa, chỉ cần có người đứng ở bên ngoài là có thể nhìn thấy hai chân của người đó.

Nhưng hiện tại, dưới khe cửa lại chẳng có thứ gì.

Giây phút này, lông gà lông vịt trên người Trương Chi Tức đều thi nhau dựng hết cả lên. Ngay lúc đó, hắn lại nghe thấy ba tiếng gõ cửa hết sức chậm rãi kia.

Cốc… Cốc… Cốc…

Tiếng gõ cửa chậm rãi này quả thực giống như là một lá bùa đòi mạng, Trương Chi Tức bịt chặt miệng lại, cố gắng không dám phát ra một chút âm thanh nào.

Cửa nhà vệ sinh chỉ là một tấm cửa mỏng có thể mở ra với một lực nhẹ, chỉ cần hơi dùng sức là có thể phá tan. Tim Trương Chi Tức đập thình thịch liên hồi, hắn chăm chú nhìn vào khe cửa, cả đầu toát ra mồ hôi lạnh.

Thế nhưng mấy phút sau, bên ngoài cũng không vang lên một thanh âm nào nữa, giống như là “người” kia đã rời khỏi.

Trương Chi Tức ngồi xổm đến tê cả chân, hắn há miệng run rẩy đứng lên, bước từng bước nhỏ, sau đó đẩy cửa ra.

“Kẹt kẹt” một tiếng, âm thanh cửa mở trở nên đặc biệt rõ ràng giữa không giam yên tĩnh của tầng một. Trương Chi Tức hết hồn, sau đó nhanh chân bỏ chạy.

Hắn chạy như bay rời khỏi tầng một, sau đó trở về gian phòng của mình. Mãi đến khi chui vào trong chăn, trái tim vốn như thể muốn nhảy ra khỏi cổ họng cuối cùng cũng coi như yên ổn mà trở về vị trí ban đầu.

May mắn, thật sự quá may mắn, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Hắn tự an ủi mình, rồi kéo chăn lên, che kín đầu.

Cửa phòng đã bị khóa chặt, bốn phía trở nên lặng lẽ, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp ồ ồ của Trương Chi Tức vang vọng trong chăn, sau đó dần dần lắng xuống.

Tất cả hoàn toàn rơi trở nên yên tĩnh. Vào lúc Trương Chi Tức mơ mơ màng màng, sắp chuẩn bị chìm sâu vào giấc ngủ thì ——

Cốc… Cốc… Cốc…

Âm thanh kia lại chậm rãi vang lên, giống như ma quỷ gào thét.

Trương Chi Tức lập tức mở to hai mắt.

Âm thanh là từ dưới giường của hắn truyền đến…

Trương Chi Tức run rẩy, từ trên giường cúi người xuống, nhìn về phía gầm giường của mình——

Dưới đáy giường, là  một khuôn mặt trắng bệch.

Đại loại là thế này…

chapter content