Thời Bách - Thẩm Mộc

Chương 13: Trò đùa



Xuống đến chỗ dã ngoại Thẩm Mộc được phân cùng nhóm với một cô bạn cùng lớp. Mỗi người được phân cho một công việc khác nhau, nhóm Thẩm Mộc được phân đi nhặt củi để về nhóm lửa nướng thịt. Nhóm Châu Thời Bách thì đi đóng trụ dựng lều. Trong lúc đang mải mê nhặt củi, đột nhiên có 1 cánh tay dài săn chắc vươn ra nhặt cùng cô, chàng thiếu niên lên tiếng:

"Còn nhớ anh không?"

Cô ngẩn ngơ nghĩ một lúc rồi bảo "Um anh là Lục Nam đầu năm học xin wechat của em đúng không? "

"Anh tưởng em quên rồi cơ haha." anh cười rồi nói tiếp

" Em có sở thích gì đặc biệt không?"

"Anh đang tìm hiểu em hả? " cô thản nhiên nói.

"Um "

"Em thích múa và làm đồ mỹ nghệ."

Anh nghe thấy thì ngạc nhiên bảo "Anh cũng thích làm đồ mỹ nghệ nè, em biết mỹ nghệ Giang Thành không xưởng nhà anh đó "

" Woa mỹ nghệ Giang Thành nổi tiếng lắm luôn, em có tìm hiểu nên biết á."

Tìm thấy chủ đề nói chuyện chung hai người vừa nhặt củi vừa nói cười rất vui vẻ.Về đến chỗ cắm trại Thẩm Mộc tạm biệt Lục Nam rồi chạy ra chỗ mọi người đang tụ tập. Châu Thời Bách thấy cảnh tượng như vậy thì xỉa xói nói:

"Thân vậy sao một câu đàn anh hai câu đàn anh."

Cô nghe vậy thì cười tét vào đầu anh một cái bảo

"Giọng điệu gì đây, cậu ghen hả?"

"Ai ghen chứ." anh quay mặt đi nói.

*



*

Nhóm lửa xong lúc Thẩm Mộc cùng mọi người đang nướng thịt thì đột nhiên một quả bóng bay đến đập mạnh vào bếp củi khiến than bay lên rơi trúng tay cô vì quá bất ngờ lên cô không kịp né, bàn tay trắng nõn xuất hiện một vết bỏng khá lớn Châu Thời Bách thấy tiếng động mạnh thì quay ra, thấy vậy thì kéo Thẩm Mộc hỏi:

"Có sao không, mấy người chơi bóng kiểu gì vậy làm người ta bỏng rồi đây này. "

Giọng anh rất lớn mang lại kinh động cho mọi người xung quanh, mấy nam sinh kia nghe thấy thì rụt cô sợ sệt chạy lại.

"Xin lỗi, mình không cố ý."

"Không sao." giọng cô xuýt xoa

Giáo viên ra thấy thế thì bảo " Châu Thời Bách em đưa bạn vào chiếc lều kia đi trong đó có đồ xử lý bỏng đấy."

Anh không nói thêm lời nào trực tiếp dắt cô vào đó. Những học sinh kia thì bị giáo viên gọi ra giáo huấn 1 trận.

*Trong lều *

Anh nhẹ nhàng kéo tay áo cô lên cao, lấy đá chờm nhẹ vào vết thương, rồi từ từ bôi thuốc bỏng, cô xuýt xoa lên tiếng:

"Đau quá cậu nhẹ thôi." cô nói như nước mắt sắp trào ra

" Sao nãy cậu kêu không sao cơ mà."

"Đau quá, cậu nhẹ thôi."

Anh nghe thế thì cúi xuống thổi thổi vào tay cô, động tác của anh rất nhẹ nhàng, thời khắc này cô cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ tung, hai má cô đỏ ửng kéo dài lên tai, có lẽ là rung động. Cô ngại ngùng rụt tay lại bảo:

" Thôi không sao tôi tự thổi được cậu ra giúp đỡ mọi người đi." mặt cô đỏ như cắt ra máu.



Anh nghe thế thì bảo: " Tôi để thuốc ở đây, tôi ra làm cùng mọi người tí nữa mang thịt nướng vào cho cậu vậy, ngồi im đây đừng đi đâu."

"Biết rồi... có phải trẻ con đâu mà dặn lắm thế." cô bĩu môi bảo:

Một lúc sau anh mang thịt nướng và bento của cô vào, vì cô bị bỏng tay phải nên lúc ăn uống rất khó khăn anh thấy thế thì bỏ đồ ăn trên tay cô xuống bảo:

"Để tôi đút cho cậu ngồi im đấy."

Cô biết hiện tại mình đang rất vô dụng nên để mặc cho anh đút. Anh nghe vậy thì cầm que thịt nướng lên dùng đũa gỡ nó ra thổi mấy cái đưa đến miệng cô, cô rất tự nhiên mà há miệng ra ăn vừa ăn coi vừa nói:

" Haizzz tinh tế dịu dàng như này thảo nào nhiều em đổ cậu như vậy."

Anh nghe thế thì bĩu môi ngả ngớn nói: "Thế cậu đã đổ tôi chưa? "

Cô nghe thế thì tim đập nhanh nhưng vẫn tỏ ra ra bình tĩnh nói:"Cậu đoán xem?"

"Chắc là cũng được 80% rồi nhỉ."

"Cậu cũng tự tin quá rồi đấy."cô nhướng mày trên mặt hiện lên ý cười.

*

*

Chuyến đi này là hai ngày một đêm nên mọi người phải ở lại, vì bị bỏng nên quá trình tắm rửa của Thẩm Mộc rất khó khăn, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, cô định về ngủ thì ngẫu hứng đi tản bộ, đi qua một sân tập, cô nghe thấy một nhóm người đang nói chuyện, cô định đi qua nhưng phát hiện họ đang nói về mình

"Anh Bách anh chơi con bé Thẩm Mộc lâu phết nhỉ, em thấy mấy cô gái anh chơi đều một tuần là bỏ con bé này cũng gần một tháng rồi đúng không. "

Một tên khác trong nhóm lên tiếng: "Đừng quên anh cược với bọn em một tuần sẽ tán đổ nó bây giờ một tháng rồi đấy, thua rồi nhá. "

Nói rồi cả đám cười rộ lên lúc anh đập điếu thuốc đang định nói gì đó thì nghe thấy rạch một cái quay ra nhìn thì thấy một bóng lưng nhỏ bé đang chạy đi anh thấy không ổn liền đuổi theo phát hiện ra đó là Thẩm Mộc. Anh kéo tay cô lại, cô vùng vằng chạy đi lúc cô quay lại anh thấy nước mắt cô đã tèm lem đầy mặt, dáng vẻ lúc này của cô trông rất đáng thương....