Thời Bách - Thẩm Mộc

Chương 14: Xin lỗi!



"Bỏ ra " cô vừa nói nước mắt vừa lăn dài trên khuôn mặt, những giọt nước mắt trong trẻo như những viên pha lê xinh đẹp.

" Cậu có thể nghe tôi nói được không..." Châu Thời Bách nắm lấy tay Thẩm Mộc nói giọng nói ngập tràn sự áy này dè dặt...

" Mang tôi ra làm trò đùa vui nhỉ " lúc này cô cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh nhất có thể để nói với anh.

"Tôi biết bây giờ tôi nói gì cậu cũng không tin."

"Bây giờ tôi không muốn nghe cậu nói gì hết từ giờ đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, đi về đi tôi muốn một mình. "

Nói rồi Châu Thời Bách cũng buông tay cô ra ngập ngừng rời đi. Lúc này Thẩm Mộc chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ dưng dức khóc, mắt cô lúc này đã bị sưng và nhòe đi bởi nước mắt.

*

*

Sau buổi tối hôm qua, tỉnh dậy Thẩm Mộc thấy cơ thể rất mệt mỏi, mắt cô sưng phù nên vì khóc nhiều cả người ê ẩm. Cô nghĩ ngợi một lúc rồi lẩm bẩm:

"Biết chắc kiểu gì cũng bị cậu ta chơi đùa mà mình vẫn ảo tưởng nghĩ rằng cậu ta sẽ vì mình mà thay đổi đúng là ngu ngốc đáng lẽ mình không nên tốn nước mắt vào hạng người như vậy haizzzzz."

Lúc thu dọn đồ đạc lên xe đi về vì giáo viên bắt học sinh ngồi cùng nhau lúc đi như nào lúc về cũng phải như vậy. Suy nghĩ một lúc Thẩm Mộc lên tiếng nói với giáo viên:

"Thưa cô lúc đi em bị say xe bây giờ cô cho em lên hàng ghế đầu ngồi được không ạ."

"Được thôi, em lên ngồi cùng bạn lớp trưởng nhé. "

"Vâng ạ "



Châu Thời Bách lên xe nghe thấy vậy thì cũng đi lướt qua cô rồi về chỗ mình ngả đầu vào kính xe ngủ có vẻ hôm qua anh cũng không ngủ được, hai mắt anh thâm sì mệt mỏi.

Về đến trường học vì không muốn đi cùng Châu Thời Bách nên Thẩm Mộc chọn cách gọi cho mẹ Thẩm. Một lúc sau mẹ cô đến đón gặp Châu Thời Bách đứng gần đó thì bảo:

"Thời Bách đi dã ngoại chơi vui không con."

Chưa để Châu Thời Bách nói Thẩm Mộc đã xem vào bảo:

"Vui lắm mẹ chơi dã ngoại vui 1 thì chơi đùa người khác vui 10 đấy." giọng cô ướp đầy sự mỉa mai châm chọc.

Anh nghe thấy chỉ biết gượng cười quay mặt đi.

"Con nói kiểu gì vậy mà sao mắt sưng thế?"

"Con bị muỗi bay vào mắt nên thế, đi về thôi mẹ."

(Con muỗi 1m85 nặng 65kg)

*

Mấy ngày hôm nay Thẩm Mộc rất bận cho cuộc thi múa ba lê mà cô đăng kí tham gia, ngày nào cứ đi học về là cô lại đâm đầu vào luyện múa, vì lúc nhỏ mẹ cô muốn tìm xem cô có sở thích và tài năng gì không nên cho cô đi học khá nhiều môn nghệ thuật nhưng cô thích mỗi karate và múa ba lê. Một thời gian không dài cũng không ngắn Thẩm Mộc không bận tâm đến Châu Thời Bách có lẽ anh đã bị Thẩm Mộc xí xóa khỏi cuộc đời chăng. Thật ra sau hôm đi dã ngoại về Châu Thời Bách đã đến nhà Thẩm Mộc, anh bấm chuông gọi cô rất lâu cô mới chịu ra, ra đến nơi cô nói:

"Chúng ta không có gì để nói đâu cậu về đi, phiền quá."

"Cho tôi 1 ít thời gian để giải thích được không xin cậu đấy Thẩm Mộc. " giọng anh hết sức thành khẩn.



"Nói" cô tỏ ra chán ghét lạnh nhạt lên tiếng.

"Lúc đầu tôi định nhận thua với bọn Mạnh Dã để bắt đầu theo. " anh chần chừ rồi nói tiếp. Truyện Teen Hay

"Để bắt đầu làm bạn với cậu, tôi rất quý mến và trân trọng cậu, ban đầu lấy cậu ra làm trò đùa là tôi sai, tôi xin lỗi. "

" Cậu nghĩ có tình bạn nào xuất phát từ sự lừa lọc, cá cược không, tôi cứ nghĩ cậu khác bọn họ, cậu biết suy nghĩ và tử tế hơn họ nhưng tôi đã lầm, nếu cậu muốn tìm bạn thì đi tìm người khác đi tôi không có nhu cầu." giọng cô mạnh mẽ có chút chua ngoa mỉa mai.

Anh nghe thế thì sửng sốt không nghĩ một người bình thường nhỏ nhẹ dịu dàng như cô lại có thể nói ra lời ngoa ngoắt như vậy. Nói xong cô nhanh chóng đóng cửa lại mặc kệ anh.

Tại lớp học sau hôm đó cô đã xin giáo viên lên ngồi cùng Tạ Uyên với lí do nhìn không rõ, thậy ra cô không muốn ngồi cùng Châu Thời Bách nên tìm bừa một lí do. Đợt này là gần sát đến cuộc thi múa ba lê nên cô rất bận. Hôm nay cô đến lớp múa thì cô thấy một bóng dáng khá quen thuộc đang ngồi trên hàng ghế chờ của lớp học múa, là Châu Thời Bách cô sửng sốt không hiểu sao anh lại xuất hiện ở đây. Cô thấy thế thì quay mặt ra chỗ khác đi nhanh qua chỗ đó đột nhiên anh lớn giọng gọi cô:

"Thẩm Mộc, cậu cũng học múa ở đây hả?"

Cô lơ đi không trả lời anh anh thấy thế thì mặt sụ xuống.

Sau khi thay đồ tập đi ra, cô thường được rất nhiều người để ý bởi dáng vóc chuẩn chỉnh không tí mỡ thừa, chỗ cần có thịt sẽ đầy đủ chỗ không cần có thì sẽ mảnh khảnh tỉ lệ cơ thể rất hài hòa và chuẩn chỉnh là vóc dáng mà nhiều người mơ ước. Cô đang dãn cơ thì thấy mấy cô gái tập cùng đang thì thầm to nhỏ về chàng thiếu niên ngồi ngoài kia.

"Đẹp trai quá anh ấy là ai vậy.... "

"Woa cậu ra xin wechat đi."

"Anh họ tớ đó." một giọng nói có chút non nớt vang lên xen lẫn chút tự đắc, đó là Châu Giai Tuyết kém Thẩm Mộc chừng 3 tuổi. Đám con gái nghe thấy thì quay ra nhìn anh, anh đang nghịch điện thoại ngón tay lướt lướt trên màn hình, đường cong trên gương mặt vừa hay khớp với ánh sáng tạo nên hiệu ứng mờ ảo rất đẹp.

Anh lên tiếng:" Anh đặt trà chanh bạc hà cho các em đó nhanh ra cổng lấy đi. "

Mấy cô gái thấy anh ngẩng mặt lên nói thì lấy tay vuốt vuốt tóc làm điệu.Bên này Thẩm Mộc nghe thấy bốn chữ trà chanh bạc hà thì bất giác ngẩng đầu nên...