Thời Gian Cùng Tôi Yêu Em

Chương 24



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Niềm sung sướng thoát khỏi tháng ngày độc thân không có chỗ để kể! Thư Hạ không muốn tìm Lạc Thụy, bởi vì cậu ta mà biết chắc chắn sẽ cực kì kiêu ngạo, hớn hở khoe khoang mình thật thông mình này nọ. Thế nhưng lại càng không thể nói cho nhóm Từ Tự Lai, bởi sợ sẽ dọa chết người ta. Vậy nên, Thư Hạ nghẹn đầy một bụng hài lòng, ở trên giường lật qua lật lại mãi vẫn không ngủ được, đành rón rén đi ra phòng khách ngồi nhổ lông Niên Niên.

Cậu bật cái đèn bàn nho nhỏ, Niên Niên bị nhổ lông đến không chịu nổi nữa, giơ chân hung hăng đạp Thư Hạ mấy cái. Thư Hạ vừa nhỏ giọng kêu đau, vừa cười toe toét.

Có lẽ lúc này Thư Diệu Chi có gọi điện đến mắng cậu, cậu cũng có thể vừa tức vừa cười.

Sao yêu đương với Thích Phỉ Nhiên lại khiến cậu vui như vậy nhỉ? Hơn nữa, hai người cũng chỉ mới xác nhận mối quan hệ chứ chưa có làm cái gì mà?

Thích Phỉ Nhiên không đi ra, haiz, giá mà cậu có được một phần mười sự bình tĩnh lạnh lùng của Thích Phỉ Nhiên thôi, có phải cậu đã không cần nửa đêm đi nhổ lông mèo rồi không.

Hôm sau Thư Hạ đương nhiên là dậy muộn, luống cuống chạy đi rang cơm. Thích Phỉ Nhiên đứng ở cửa phòng bếp, vừa đánh răng vừa nhìn cậu. Thư Hạ quay đầu nhìn thấy anh, đẹp trai đến mức khiến cậu đỏ bừng mặt, quơ quơ cái chảo, phô trương thanh thế “Sao lại ra đây đánh răng hả? Phiền em quá, mau đi đi.”

Cậu cảm thấy Thích Phỉ Nhiên mỉm cười thật dịu dàng.

Yêu đương đúng là làm giảm hiệu suất công việc! Cả sáng cứ ngồi cười ngốc, còn suýt chút nữa thì đưa nhầm tài liệu, Thư Hạ vừa nhìn Thích Phỉ Nhiên vừa âm thầm kết luận.

Thích Phỉ Nhiên ngẩng đầu lên “Đói rồi sao?”

Cái câu hỏi này! Thư Hạ tức giận, cậu cũng đâu phải cái thùng cơm, suốt ngày chỉ biết ăn!

“Có gì ăn không?”

“Em qua đây.”

Thư Hạ trả lời xong đi tới, Thích Phỉ Nhiên kéo ngăn tủ ra, Thư Hạ lập tức kêu lên một tiếng. Cả ngăn tủ đầy ắp đồ ăn vặt Thư Hạ thích. Anh lấy ra một chiếc bánh nhân kem, lại lấy ra một túi kẹo vị hoa hồng, quá hợp ý cậu luôn.

“Sao anh tốt thế này cơ chứ?” Con chuột Hamster nhỏ Thư Hạ vận chuyển lương thực về ổ của mình, thuận tiện nịnh hót mấy câu. Thích Phỉ Nhiên kéo cậu đến trước người, Thư Hạ còn đang ôm một gói khoai tây chiên trong ngực, mím môi ngượng ngùng hỏi “Gì vậy?”

Thích Phỉ Nhiên sửa lại tóc cho cậu “Trên tóc dính gì này.”

Thư Hạ cúi đầu “Vậy anh nhặt sạch cho em đi.”

Thích Phỉ Nhiên cười cười, sau đó xoa xoa tóc cậu “Buổi tối đến nhà em ăn cơm nhé.”

“Có thể không đi không? Em không muốn gặp cha em đâu.”

Thích Phỉ Nhiên không hiểu “Chú đi Nhật lâu như vậy, em không nhớ chú à?”

“Nhớ, nhưng mà là chuyện khác…” Thư Hạ không được tự nhiên “Chúng ta vừa mới ở bên nhau, em sợ lộ ra, cha em lại giống như trước đây…”

Thích Phỉ Nhiên hiểu ý cậu, ôm người ngồi lên đùi mình. Thư Hạ chưa từng thử qua tư thế này, vô cùng thẹn thùng. Sau đó lại cảm thấy được gần gũi Thích Phỉ Nhiên thật thích, cho nên ngồi cực kì thoải mái.

“Chỉ ăn cơm thôi, chú sẽ không phát hiện đâu.”

Thư Hạ còn đang lo lắng, Thích Phỉ Nhiên đã lại mở tài liệu ra xem. Không ngờ yêu đương không chỉ không ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc mà người ta còn có thể vừa ôm cậu vừa làm chuyện khác, đúng là không công bằng mà!

“Không về nhà em.” Thư Hạ đoạt lấy tài liệu “Chúng ta đi ăn, chúc mừng ngày đầu tiên hẹn hò, sau đó đi xem phim, anh còn phải mua cho em bó hoa nữa, chưa có ai tặng hoa em hết.”

Nào có người lại nói mình muốn có hoa cơ chứ? Thích Phỉ Nhiên nghĩ Thư Hạ sao mà đáng yêu thế, chính mình lại không từ chối được, cứ thế mà gật đầu.

Thư Hạ vui vẻ, chu miệng muốn hôn Thích Phỉ Nhiên một cái. Bản thân vốn là một người không biết xấu hổ, không biết bây giờ lại làm sao, cứ nhăn nhăn nhó nhó không dám đến gần. Thích Phỉ Nhiên vô cùng xấu xa, giả vờ như không hiểu cậu muốn gì, cũng không biết đường mà chủ động hơn chút.

Có người gõ cửa, Thư Hạ nhanh chóng chạm vào môi Thích Phỉ Nhiên một cái, sau đó ôm khoai tây chiên quay về chỗ mình, cúi gằm đầu không dám nhìn phản ứng của anh.

Người tiến vào là Trình Dương “…. Thích Phỉ Nhiên, cậu cười cái gì đấy? Nhìn sợ chết đi được.”

Thật vất vả mới đợi được đến lúc tan làm, hai người một trước một sau ra khỏi công ty. Lúc đang đi trên đường, tay đột nhiên bị kéo lại, Thư Hạ lườm Thích Phỉ Nhiên một cái, còn giả bộ như không có chuyện gì, đúng là!

Hai người cùng nhau thảo luận xem ăn gì, đều là mấy món Thư Hạ thích, cuối cùng chọn ăn lẩu cho nóng. Thích Phỉ Nhiên vô cùng hào phóng, có hai người nhưng vẫn bao riêng một phòng riêng, cả cái bàn dài, muốn ăn còn phải đứng lên mới gắp được.

Yêu kẻ có tiền chính là vừa lãng phí vừa hạnh phúc.

Cơm xong đi xem phim, Thư Hạ cứ mong Thích Phỉ Nhiên sẽ tranh thủ làm gì đó với cậu trong rạp chiếu tối om, thế nhưng cho đến tận cuối cùng, anh vẫn chỉ nắm bàn tay nhỏ bé của cậu. Thư Hạ rất thất vọng, bình thường không nhìn ra Thích Phỉ Nhiên là một người đàn ông chính trực như thế nha, thật là mệt mỏi mà.

Chuyện không vui như thế, lại không thể nói thẳng ra, sĩ diện mà, nhịn tức chết mình luôn.

Lúc xem phim xong đi xuống, lại y như cái lần đến công ty của Lạc Thụy, người ép người.

Thư Hạ quyết tâm kiễng chân lên chu chu miệng, có ý hướng về phía Thích Phỉ Nhiên. Thích Phỉ Nhiên ngẩn người, sau đó bật cười, cúi đầu khẽ hôn Thư Hạ một cái. Thư Hạ lúc này mới nở nụ cười, lại lủi vào trong lòng anh.

Thích Phỉ Nhiên hôn nhẹ lên tóc cậu, anh còn đang sợ nhanh quá sẽ làm cậu sợ, ai ngờ lực tiếp thu của tên này còn mạnh lắm.

Đi ngang qua cửa hàng bán hoa, Thích Phỉ Nhiên thật sự mua cho Thư Hạ một bó hoa hồng màu kem (*). Thư Hạ thấy đẹp không chịu nổi, ôm bó hoa liên tục chụp ảnh, chụp xong còn up lên mạng kèm dòng trạng thái: Người đẹp hơn hoa.

Thích Phỉ Nhiên nhân lúc đợi đèn đỏ, lấy điện thoại ra ấn like cho cậu.

Thư Hạ ầm ĩ “Em ở trước mặt anh nè, anh có muốn khen thì cứ trực tiếp khen đi, đừng làm chuyện vô nghĩa như vậy.”

“Được, khen khen khen, em thật là đẹp.”

Thư Hạ ngượng ngùng trốn sau bó hoa “Khen em đâu?”

“Khen em mà.”

Thư Hạ vui vẻ, sau đó quay lại xem bình luận. Em gái Như Ý là người đầu tiên bình luận, nói cậu chảnh chọe, Từ Tự Lai đến cho em gái Như Ý một like. Hai cái tên bạn chí cốt này, đợi mai đến công ty xem anh xử lí mấy đứa thế nào.

Lạc Thụy bình luận: Cậu đi đâu trộm được hoa thế?

Thư Hạ nhắn tin nói chuyện phiếm với cậu ta: Không trộm đâu, có người tặng đó. Đắc ý đắc ý đắc ý.

Lạc Thụy lập tức nhắn lại, tâm hồn lắm chuyện không thể ngăn cản: Ai đó!!!!

Thư Hạ nghĩ, giấy lâu ngày không bọc được lửa, kiểu gì cũng có ngày mọi người phải gặp nhau, thế nên thẳng thắn nói: Thích Phỉ Nhiên.

Lạc Thụy gửi đến mấy hàng dấu chấm than, sau đó gửi tiếp: Có phải tôi nên chúc mừng cậu không?

Thư Hạ: Đừng chúc suông, cầm lì xì đến đây.

Lạc Thụy thế mà phát lì xì cho cậu thật, chín đồng chín mao chín, thật là keo kiệt, Thư Hạ không muốn nói chuyện với cậu ta nữa!

Thư Hạ: Cậu nói xem, Thích Phỉ Nhiên là giám đốc, vậy tôi có phải chính là vợ giám đốc không? Giá trị con người khác hoàn toàn nha, cảm giác đi đường cũng được ưỡn ngực vênh mặt. Lạc Thụy, lần sau thấy tôi nhớ phải tỏ ra tôn trọng một chút nha!

Lạc Thụy: … Cậu đúng thật là có tự giác bị đè, còn vợ…

Thư Hạ: Cậu được lắm, một mình nói hết chuyện rồi, cho nên tôi quyết định không nói chuyện với cậu nữa, chào nhé!

Lạc Thụy đương nhiên không đồng ý, còn gửi một đống tin nhắn đến cằn nhằn. Thư Hạ nói không nói chuyện thì sẽ không nói chuyện, Lạc Thụy càng gấp cậu càng vui!

Nhiệt độ lại hạ xuống, Thư Hạ vừa ra khỏi xe thì run run. Thích Phỉ Nhiên ôm người cậu cuộn vào trong áo khoác dài của mình, dính chặt nhau cho đến khi vào nhà. Vừa vào đến cửa, đột nhiên phát hiện đèn trong nhà bật sáng, Thư Hạ có chút sợ hãi “Em tắt đèn rồi mà, không phải có trộm chứ?”

Thích Phỉ Nhiên ngược lại không lo “Có lẽ là mẹ anh tới.”

“Cứ thế này mà gặp mẹ chồng á? Em còn chưa chuẩn bị tâm lí nữa.” Thư Hạ nghĩ một chút lời Lạc Thụy nói, lại đổi giọng “Không đúng, cứ thế này mà gặp mẹ vợ á? Em còn chưa chuẩn bị tâm lí mà.”

“Không cần chuẩn bị, người anh yêu, họ cũng sẽ yêu.” Thích Phỉ Nhiên vừa nhịn cười vừa dỗ cậu.

Được rồi, mới lần đầu mà đã như thế thì thật đúng là lãng phí tình huống mà, Thư Hạ vừa tiếc vừa vui, nhịn không được dùng đầu cọ lên ngực Thích Phỉ Nhiên.

Mở cửa, nhìn thấy trên sofa là một tên nhóc đang cúi đầu, thấy có người vào, nhóc ta buồn bã ỉu xìu kêu lên.

“Anh, sao giờ anh mới về?”

Chú thích:Hoa hồng màu kem: Nguyên văn 香槟玫瑰: Hoa hồng Champagne, tuy nhiên Hoa Hồng Champagne là một loại hoa hồng bụi của anh có màu trắng cam nhạt. Tuy tìm kiếm bằng cụm từ Champagne Roses cũng ra, nhưng sau khi search đi search lại, mình tìm được một cụm từ tiếng anh ra hình chuẩn hơn là Cream Roses. Nên mình nghĩ 香槟玫瑰 là muốn ám chỉ những bông hoa hồng có màu giống với hoa hồng Champagne (màu trắng cam nhạt) vì theo baike.baidu cũng nói những bông hoa hồng trắng trên thế giới vốn không có màu thuần trắng thì được gọi là 香槟玫瑰 (-_-). Ý nghĩ là: Yêu em là hạnh phúc lớn nhất đời anh, nhớ em là nỗi khổ ngọt ngào nhất, có thể được ở cùng em khiến anh kiêu ngạo, không có em anh sẽ chỉ như một con thuyền lạc dòng -> Chỉ chung tình với một mình em.
chapter content


香槟玫瑰

chapter content