Thư Hạ nghi ngờ nhìn về phía Thích Phỉ Nhiên “Anh còn một người em trai á? Em ruột hay em nuôi?”
Thích Phỉ Nhiên nhỏ giọng kêu Thư Hạ đi tắm trước, Thư Hạ cũng rất hiểu chuyện, không lằng nhằng nữa mà đi vào phòng lấy quần áo ngủ. Thích Phỉ Nhiên ngồi xuống cạnh Thích Nhược Cốc, lúc này mới thấy trên bàn là một loạt vỏ của các loại đồ ăn vặt anh mua cho Thư Hạ, chỉ chỉ “Lát nữa thì dọn sạch cái đống này đi nhé.”
“Anh!” Thích Nhược Cốc không vui “Anh không hỏi em có chuyện gì trước được sao?”
Thích Phỉ Nhiên đi tới phòng Thư Hạ, không thấy người, đúng là nghe lời đi tắm thật. Thích Phỉ Nhiên vô cùng hài lòng, nhìn căn phòng trống mỉm cười, sau đó quay lại nhìn Thích Nhược Cốc đang ủ rũ, mặt anh lại lạnh băng.
“Anh, anh không nghe em nói à? Em cha không yêu mẹ không thương, giờ đến cả anh cũng không để ý em ư? Em thảm quá! Em nên đi nhảy sông đi thôi!”
Thích Phỉ Nhiên lấy đồ ăn cho mèo đổ ra cho Niên Niên “Đi đi, không cản.”
Thích Nhược Cốc im bặt, thái độ lạnh nhạt của anh trai khiến cậu nhóc quả là đau đến tan nát cõi lòng, hơn nữa còn không giống như lẽ thường, hỏi xem cậu có chuyện gì, khiến cho cậu không thể mở miệng kể lể được.
Thích Phỉ Nhiên vẻ mặt anh đây quen rồi, không thèm để ý.
“Em muốn mua xe, cha không cho, nói giờ em chưa cần.” Thích Nhược Cốc nghĩ đến lại tức “Sao em lại chưa cần chứ, trường em ở mãi ngoại thành, bình thường muốn mua đồ phải ngồi xe bus cả nửa ngày mới vào được đến thành phố, về nhà thì lại càng không cần nói, mệt muốn chết đi được. Em có xe rồi còn có thể thi thoảng chở mẹ đi hóng gió, mẹ ở nhà một mình cũng buồn, mua cái xe, ai cũng tiện, thế mà vẫn không chịu.”
Thích Nhược Cốc nói xong, vô cùng chân thành trông ngóng Thích Phỉ Nhiên, hy vọng anh có thể đứng cùng một chiến tuyến với mình. Nhưng Thích Phỉ Nhiên chẳng chú ý nghe, chỉ biết Thích Nhược Cốc nói một thôi một hồi là vì muốn mua xe, mắt cũng không buồn nhìn “Mua xe về em lái được không?”
Hè năm ngoái Thích Nhược Cốc mới lấy bằng lái xe, chưa từng lái thật “Cứ cho em cơ hội luyện tập một chút đi, luyện xong không phải lái được à?”
“Em đang giả vờ mất trí nhớ với anh đấy à? Xe của anh lúc trước bị em đâm thành cái gì hả? Cho em cơ hội, cho em thêm cơ hội thì vào tù thăm em!” Thích Phỉ Nhiên chau mày, liếc mắt nhìn cậu nhóc “Em ngoan ngoãn ngồi xe bus đi, chưa tới lúc chưa thể mua xe cho em được.”
Thích Nhược Cốc hận không thể khóc òa lên “Anh, anh khiến em thất vọng quá rồi! Em cứ nghĩ là ít nhất cũng còn anh tin em! Em hoàn toàn không cảm nhận được tình thương ấm áp của gia đình nữa rồi!”
Thích Phỉ Nhiên không muốn để ý đến nó nữa.
Đang nói chuyện, Thư Hạ tắm xong đi ra, tóc ướt nhỏ nước tong tong. Thích Phỉ Nhiên ngậm điếu thuốc, cầm khăn to đi đến lau tóc cho cậu, Thư Hạ cúi đầu hỏi “Sao em anh lại đến đây?”
“Cái thằng nhóc lắm chuyện ấy giận dỗi với người trong nhà ấy mà.”
Miệng Thích Phỉ Nhiên ngậm thuốc, nói không rõ ràng lắm, giọng nói rất trầm. Thư Hạ gãi gãi hông anh “Gợi cảm quá nha.”
Cậu vừa rút điếu thuốc ra, Thích Phỉ Nhiên liền cúi xuống nâng mặt cậu lên, cọ cọ mũi, sau đó hôn lên môi cậu. Thư Hạ thầm nghĩ sao người này có thể quyến rũ người ta như thế chứ, cậu muốn run run luôn rồi.
Hôn xong, Thích Phỉ Nhiên lại tiếp tục lau tóc cho cậu. Thư Hạ mặc trên người bộ quần áo ngủ mùa hè màu trắng hình gấu mèo. “Phải mua áo ngủ cho em rồi, bộ này mỏng quá.”
“Không tệ mà, em không lạnh, anh bật điều hòa chưa?”
“Mùa thu mà bật điều hòa cái gì, đi ngủ chưa? Chưa ngủ đi lấy áo khoác mặc vào.”
Thư Hạ rất có hứng thú với em trai Thích Phỉ Nhiên, giờ sao mà ngủ được. Cậu đi thẳng vào phòng Thích Phỉ Nhiên tìm áo khoác của anh mặc, Thích Phỉ Nhiên ngồi ở phòng khách xem ti vi với em trai, tiện thể dạy dỗ Thích Nhược Cốc vài câu. Thư Hạ đi đến ngồi cạnh anh.
Thích Nhược Cốc nhìn cậu “Anh, giới thiệu chút đi, đây là ai vậy?”
Thư Hạ tự giới thiệu luôn “Anh là bạn tốt của anh trai em, là người có thể ở chung, anh là Thư Hạ.”
Thích Phỉ Nhiên nghiêng đầu nhìn cậu “Bạn tốt?”
Thư Hạ ha ha cười, Thích Nhược Cốc là một người đơn giản, một lòng một dạ nghĩ về chuyện cái xe, cho nên cũng không để ý thấy hai người có gì không bình thường.
Nói đến xe là bị Thích Phỉ Nhiên mắng, cậu quyết định tạm gác lại đã “Anh, khi nào anh về ăn cơm? Mẹ em ngày nào cũng nhắc anh gì đâu, xin nghỉ về nhà đi.”
Thư Hạ cảm thán “Làm học sinh thật tốt, nhiều hoạt động, vui vẻ muốn chết đi được.”
Thích Nhược Cốc buồn bực “Anh không phải học sinh à? Nhìn qua anh còn trẻ hơn cả em.”
Cậu vừa tắm, mặt bị nước nóng hun đến trắng trắng mềm mềm, còn mịn màng, lại có người ngoài nên không tiện làm bừa, cười đến là ngoan. Đối với Thích Nhược Cốc suốt ngày phải nhìn cái bản mặt lạnh lùng, người lạ chớ gần của ông anh mình, Thư Hạ quả là khiến người ta yêu mến. Cậu đẩy Thích Phỉ Nhiên sang một bên, ngồi vào giữa hai người “Anh cũng là người ở đây sao? Sao anh biết anh trai em?”
Thư Hạ nhất nhất trả lời “Anh lớn lên ở đây, anh là bạn cấp ba với anh em, quen biết lâu rồi.”
“Anh học đại học ở trong thành phố à? Anh học trường nào?”
“Anh không học trường trong nước, anh đi du học.”
Thích Phỉ Nhiên ngồi cạnh thấy Thích Nhược Cốc đột nhiên hưng phấn, trong lòng có chút buồn bực. Thư Hạ cũng nói chuyện với nó rất vui vẻ! Đúng là buồn bực!
Yên lặng đạp Thích Nhược Cốc một cái, Thích Nhược Cốc au ui kêu lên, cũng không thèm quay đầu, vẫn tiếp tục nói mấy chuyện mà trong mắt Thích Phỉ Nhiên là vô cùng nhàm chán.
Thích Phỉ Nhiên ôm mèo vào phòng, anh phải gọi điện cho mẹ nó! Nhỏ vậy mà mua xe cái gì chứ? Kiên quyết không mua, không chiều mấy cái tật xấu này!
Thư Hạ về phòng lấy hai lon Coca, cho Thích Nhược Cốc một lon, hai người cách nhau không nhiều tuổi, thanh niên lại có nhiều chuyện chung, nói qua nói lại thật là vui. Thích Nhược Cốc tu một hơi hết nửa lon Coca “Không phải em nói láo đâu, chứ anh trai em, cái người này á, đúng là nhìn thì thấy không dễ ở chung, mà ở chung rồi cũng thấy không dễ ở chung, cho nên chẳng thấy anh ấy có bạn bè thân thiết đặc biệt bao giờ.”
“Đâu có, con người anh ấy tốt lắm mà.” Thư Hạ không muốn Thích Nhược Cốc nói anh như vậy, phản bác lại “Em không thể vì anh ấy không nói giúp em mà em nói anh ấy như thế nha.”
“Đã nói con người anh ấy không tốt đâu, nhìn anh vội kìa.” Thích Nhược Cốc gãi đầu “Không biết nói sao nữa, chỉ thấy thi thoảng rất lạnh lùng. Mẹ em đối tốt với anh ấy như vậy, còn tốt hơn cả với em, thế mà anh ấy vẫn cứ không lạnh không nóng với bà.”
Thư Hạ nhanh chóng bắt được trọng tâm câu nói “Mẹ em?”
“Anh em không nói cho anh biết à? Em với anh ấy không cùng mẹ.” Thích Nhược Cốc không cảm thấy đây là chuyện gì khó nói, cho nên rất thoải mái “Nhưng mà quan hệ giữa anh em với cha không tốt lắm, tính ra lại có phần thân với mẹ em hơn.”
Nói mấy câu như vậy, lại cứ có cảm giác như mình đang nói xấu Thích Phỉ Nhiên. Thích Nhược Cốc suy nghĩ phải tìm từ như thế nào cho phải, Thư Hạ cũng không tiếp lời.
Không biết vì sao lại cảm thấy càng hiểu anh, thì lại càng thương anh.
Thích Phỉ Nhiên ngồi trong phòng xem ti vi một lúc thì có người gõ cửa, Thư Hạ đẩy cửa đi vào, trong tay ôm bé cưng bọt biển “Ngủ rồi à?”
“Chưa, sao thế?”
Thư Hạ đi đến, bò lên giường anh, khoanh chân híp mắt nhìn Thích Phỉ Nhiên “Em để em trai anh ngủ phòng em, em tới ngủ với anh.”
Thích Phỉ Nhiên nhìn cậu, vui vẻ nhưng vẫn không nói gì. Thư Hạ nhích người đến cạnh anh, Thích Phỉ Nhiên đắp chăn cho cậu “Nói gì với em trai anh?”
“Không có gì.” Thư Hạ lời ít ý nhiều “Khen anh giỏi thôi.”
Thích Phỉ Nhiên không tin “Nó phàn nàn về anh thì có.”
“Anh không cho cậu ấy mua xe, cậu ấy phải trách anh rồi.” Thư Hạ nằm xuống, đắp chăn lên nói “Cậu ấy chưa hiểu chuyện, chưa biết củi gạo mắm muối, mà còn đòi xe.”
Thích Phỉ Nhiên nhìn thái độ của cậu liền hiểu ra, Thích Nhược Cốc là người không biết giữ miệng, nhất định đã nói gì đó. Anh xoa tóc Thư Hạ, Thư Hạ kéo kéo áo anh “Mệt rồi, ngủ đi, mai còn đi làm.”
Thích Phỉ Nhiên ứng lời, sau đó tắt đèn, ôm lấy Thư Hạ. Thư Hạ cuống muốn chết, tiếng hít thở rất gấp. Thích Phỉ Nhiên biết cậu đang nghĩ gì, hôn nhẹ trán cậu “Đừng sợ, ngủ đi.”