Diệp Khởi Hàn bị một tiếng thét chói tai đánh thức vào buổi sáng sớm yên tĩnh, mắt cũng chưa mở, tay chân luống cuống ôm người nằm bên cạnh, “Sao vậy em?”
“Đậu má đậu má đậu má” Dư Thanh đập tay xuống giường bôm bốp, khăn trải giường bị cô túm nhàu nhĩ: “Mai Mộng Nhiên chèn ép em trên “Bảng xếp hạng bài hát yêu thích”, không phục không phục không phục!”
Diệp Khởi Hàn còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm, xoa xoa ấn đường, bây giờ mới phát hiện ra mình không mặc gì, may mắn là trong phòng máy sưởi mở cũng đủ ấm mới không cảm thấy lạnh, anh nhớ đến tối qua lúc kết thúc cô nàng yêu tinh này uốn éo trên người anh, không cho anh mặc quần áo, còn mình thì nhặt một cái váy ngủ để mặc, cho dù chăn bị cô ấy biến thành cái bánh quai chèo rũ ở mép giường, thì anh cũng tạm xem như không có lộ hàng.
“Đồ, đồ biến thái!” đôi mắt cô trừng to, nhìn anh với vẻ khinh bỉ.
Anh buồn cười tiến lại gần “Đều đã ngủ với nhau, có chỗ nào trên người anh mà em chưa thấy đâu? Hơn nữa, tối qua rõ ràng là em…”
Dư Thanh bình tĩnh trở lại một chút, cũng nhớ tới tối qua trong lúc tâm huyết dâng trào mình đã gây ra một trò đùa dai, không ngờ tên này thật sự làm theo, cô nhấc cao cằm, khí thế cũng tăng lên theo, hắng giọng nói, “Đó là nói mê! Nói mê anh hiểu không?”
Diệp Khởi Hàn nở nụ cười giảo hoạt như hồ ly, “Đương nhiên hiểu, hóa ra trong tiềm thức, em cũng ham muốn… thân thể anh đến vậy”
Dư Thanh chống nạnh “Ai ham muốn? Em, em…”
“Em nói gì anh đều làm theo, anh có bị ngốc không?”
“Bà xã đại nhân nói gì thì chính là cái đó mà”.
Giọng điệu này là có bị mắng thành đồ ngốc cũng cam tâm tình nguyện sao? Dư Thanh bị tức nghẹn, không nói được gì chỉ có thể thở phì phì trừng anh.
“Diệp Khởi Hàn, em cảnh cáo anh, anh đừng tưởng là đã gặp ông nội em, bò được lên giường em, anh liền…”
“Bảng xếp hạng bài hát yêu thích là gì thế?”
“À” Dư Thanh gãi gãi đầu “Thiếu chút nữa đã quên việc chính!” Cô tìm khắp nơi, rốt cuộc tìm thấy điện thoại ở góc giường, mở ra cho anh xem “Nếu Mai Mộng Nhiên không phải dựa hơi MR, cô ta có thể xếp hạng nhất sao? Lọt vào bảng xếp hàng thôi cũng xem như cô ta gặp may rồi.”
Diệp Khởi Hàn đắc ý cười thầm trong lòng, hóa ra dời đi lực chú ý của cô lại dễ như vậy, qua một lát sau thần sắc đã ảm đạm hơn, nhưng mà nghe âm thanh tràn đầy sức sống của cô, anh lại cảm thấy buổi sáng hôm nay thật đẹp.
“Không phải chỉ là một cái bảng xếp hạng thôi sao? Em muốn, anh mua cho em.”
Dư Thành trừng mắt nhìn anh “Nông cạn.”
Thật ra không phải cô chú ý đến cái bảng xếp hạng này, mà là xem không quen Mai Mộng Nhiên ở trên cao, cái đồ xấu xa giả mạo ra vẻ thuần khiết.
Mai Mộng Nhiên phát hành đĩa đơn đã ba ngày liên tục nằm trong “Bảng xếp hạng bài hát yêu thích”, người đại diện của cô ta vui mừng khôn xiết, cười đến đôi mắt cũng nở hoa, “Theo số liệu mới nhất chị lấy được từ nội bộ công ty, mấy hôm trước có cuộc khảo sát, số lượng fans bày tỏ bằng lòng mua album của em chiếm đến 96%, nhưng nhiêu đó cũng đã đủ tiêu hao 80% tổng lượng phát hành đầu tiên, Mộng Nhiên, hướng đi này của chúng ta quá đúng.”
Nghe vậy, cuối cùng Mai Mộng Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, đoạn đường này như một giấc mộng tràn đầy vui sướng, từ trên mây té xuống đáy vực, bây giờ lại đứng ở nơi cao hơn, chỉ là, trong lòng cô ta vẫn có chút lo lắng, bất an.
Lúc còn nhỏ, ông nội thường ân cần dạy bảo cô, con người phải biết thỏa mãn với những gì mình đang có thì mới vui vẻ thoải mái, phải biết rằng càng trèo cao thì ngã càng đau.
Sau khi cô tới Mai gia, lão phu nhân vì cô mà mở ra một cánh cửa lớn bước vào một cuộc sống mới, điều này khiến Mai Mộng Nhiên dần dần ném những lời dặn dò của ông nội ra sau đầu, sau đó cô ta lại dấn thân vào thế giới danh lợi hỗn tạp này…
Sầm Thần lại nói “Hai ngày này còn có một tin tức tương đối quan trọng, Weibo chính thức của công ty giải trí Thiên Hành đã đăng một viết.” Cô nhớ lại nội dung Weibo:
Giải trí Thiên Hành: Ít ngày nữa, có một nhân vật thần bí đã rời xa giới âm nhạc bảy năm nay đã trở lại, mang theo tác phẩm mới để gặp mặt mọi người, mọi người có mong đợi không?
Người phù hợp với điều kiện này lại là nhân vật có địa vị ở giới âm nhạc, thực ra chỉ có thể là một người.
Hiển nhiên, Weibo chính thức của Giải trí Thiên Hành dùng “Thần bí” để che dấu, nhưng thực tế tất cả mọi người đều có thể đoán được thân phận của người này.
Ansel.
Người đàn ông tài hoa hơn người này là tác giả viết nhạc và lời kiêm nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng, tính tình trời sinh thanh cao khó gần, chỉ có một số ít tác phẩm nhưng đều là tinh phẩm, đến nay vẫn trụ vững ở các bảng xếp hạng “Hoài niệm các ca khúc vàng xưa”, năm đó những người được anh nâng đỡ, bây giờ cũng được coi như là nửa trụ cột của giới âm nhạc, người muốn hát bài do anh viết nhiều không đếm hết nhưng đều trắng tay ra về, bảy năm trước đột nhiên tuyên bố ở ẩn, đưa đến bao nhiêu thổn thức cho người hâm mộ.
Trong lòng Sầm Thần âm thầm lo lắng, anh ta chọn ngay lúc này để tuyên bố trở lại, không hiểu có mục đích gì?
Nhưng mà, thật thật giả giả, chỉ là các suy đoán không có chứng cứ của dân mạng thôi, nói không chừng đây chỉ là thủ đoạn của Giải trí Thiên Hành, không phải gần đây Thiên hậu Dư Thanh và các chuyên gia âm nhạc bên đó có hợp tác với nhau ư? Có khả năng là vì tạo thanh thế cho Dư Thanh ấy chứ. Tóm lại, khi mà chưa có thông tin chính thức, mọi việc đều không nói chính xác được.
Cô hỏi người đang thất thần bên cạnh mình “Mộng Nhiên, lát nữa em muốn ra ngoài hả?”
Mai Mộng Nhiên lấy lại tinh thần “Ừ.”
Sầm Thần nói “ Bây giờ đang thời điểm mấu chốt, em phải cực kỳ cẩn thận, không thể bị bọn săn ảnh chụp, rồi bị lấy ra viết bài, em đã nổi tiếng rồi, không cần dựa vào những cái này để lăng xê nữa.”
“Em sẽ cẩn thận.”
Cô ta hóa trang kỹ càng, đóng gói kín mít từ đầu đến chân, ngoại trừ lúc xuống xe đi dọc con phố nhỏ chật hẹp khiến những chú chó sủa inh ỏi, thì không có ai chú ý đến cô.
Mai Mộng Nhiên đứng trước một cánh cửa sắt rỉ sét, ánh mắt hờ hững nhìn lướt qua đống túi rác bốc mùi đang được chất đống trước cửa, sau lớp khẩu trang hiện lên ý cười châm chọc.
“Đến đây, khụ khụ.” Người bên trong nghe thấy tiếng đập cửa, vừa trả lời, vừa ho khan, phòng ở cách âm không tốt, cách một cánh cửa mà cũng nghe thấy tiếng dép lê ma sát trên sàn nhà, giống như một cây dao cùn cắt qua khúc gỗ cứng.
“Nhiên Nhiên?” Ngô Ngọc Uyển thấy rõ người ngoài cửa, con mắt hãm sâu đột nhiên phát ra ánh sáng “Mau vào mau vào.”
Không khí trong phòng khá lạnh, lạnh đến người phát run, Mai Mộng Nhiên quấn chặt áo khoác, bỏ kính râm xuống, đôi mắt lạnh lùng lúc này mới nhìn đến người phụ nữ ngồi đối diện bàn ăn, vừa nhìn cảm thấy không thể tin được, tầm mắt cô ta căng chặt thành một đường.
Quá gầy! Nếu không phải còn có hơi thở, Mai Mộng Nhiên đã nghĩ rằng bà ta là một thi thể đã lạnh giá, hốc mắt hãm như cái hố băng, hai tròng mắt như hai quả nhãn mờ đục nổi lên, xương gò má vốn cao nay càng nhô lên cao hơn, còn cằm thì nhọn hoắt xương như lộ ra, những bộ phận trên gương mặt phối hợp với nhau, có cảm giác âm u kỳ dị không tưởng tượng được.
Trong đầu cô ta đột nhiên hiện lên gì đó nhưng ngay lập tức bị tiếng khóc trẻ con của nhà hàng xóm đánh gãy, đành phải bỏ qua không nghĩ nữa.
“Mấy hôm trước bà nói trong điện thoại về thân thế bí mật của tôi, không chỉ nói không rõ không ràng, lại còn bảo là chỉ có thể gặp trực tiếp để nói, hy vọng là bà không làm tôi đi một chuyến không công.”
“Mẹ có thể nói cho con biết nhưng mẹ có một yêu cầu.”
Mai Mộng Nhiên cười lạnh “Nếu là tiền thì không phải nói nữa.” Cô làm bộ quay người rời đi “Mà nói cho cùng, tôi cũng chẳng có tí hứng thú nào với bí mật của bà cả.”
Đơn giản là thấy cô ta từ vũng bùn đi lên, hy vọng từ trên người cô ta để lấy chút tiền tiêu xài, cái gọi là bí mật chắc là do bà ta bịa đặt ra để áp chế cô chứ gì!
Chính là…. trong lòng Mai Mộng Nhiên im lặng tự hỏi mình, nếu biết thế, sao mình còn đến đây chi?
Vấn đề này chính cô ta cũng không trả lời được.
“Nếu con không có hứng thú nào, khụ khụ…” Ngô Ngọc Uyển dựa vào bàn ăn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng bên cổ, bà ta ho đến tê tâm liệt phế, thật vất vả mới ngừng lại “Con cũng sẽ không đến đây. ”
“Rốt cuộc bà muốn gì?”
“Một trăm vạn đổi một bí mật.”
“Ha ha.”
“Mẹ bị bệnh nặng, chắc là không sống được lâu nữa, con thật sự trơ mắt nhìn mẹ chết đi sao?”
“Sống chết của bà liên quan gì đến tôi?” Mai Mộng Nhiên đã ra đến cửa, hai tay buông xuống nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, ngay lúc này đằng sau truyền đến tiếng nói khàn khàn đứt quãng của bà ta “Con, con có được ngày hôm nay, có không ít công lao của bà cụ Mai phải không?”
Cô ta dừng chân lại.
Ngô Ngọc Uyển ôm ngực, thở dốc không ngừng, “Vì sao bà ta đối xử tốt với con như vậy…Đúng, có phải là do tình cảm với ông nội đã mất của con…?”
“Nếu mẹ nói cho con, con cũng không phải con cháu của Thẩm gia…”
“Bà nói gì?” Mai Mộng Nhiên bước một bước dài đến trước mặt bà ta, ánh mắt hung tợn nhìn bà ta “Bà lặp lại lần nữa xem”
“Bố con là thằng cha hèn nhát, không làm gì được ở trên giường, mẹ theo cái tên đàn ông như thái giám không làm gì được, làm sao mà sinh được con chứ?”
“Không cho bà nhục mạ bố tôi.”
Mai Mộng Nhiên dùng hết sức nắm vai bà ta, cơ hồ muốn đẩy ngã bà ta.
“Đáng tiếc ông nội mày vẫn tưởng mày là cháu gái ruột của ông ta, trước khi mất còn đem mày phó thác cho tình nhân cũ của ông ấy, nếu không thế, cái loại con hoang như mày làm sao có được ngày hôm nay?”
“Bà” Những tin tức đáng sợ liên tiếp kéo đến khiến Mai Mộng Nhiên mất hết lý trí, tức giận đến mức run lên “ Tôi là Thẩm Mộng Nhiên, tôi là con cháu Thẩm gia, bà nói dối…”
“Bà là kẻ lẳng lơ, là loại đàn bà ai cũng có thể làm chồng! Bà không phải nói mình sắp chết sao? Sao bà không chết luôn đi?”
Lời nói này thật sự chọc trúng nỗi đau của Ngô Ngọc Uyển, chỉ thấy bà ta trở nên cực kỳ kích động, Mai Mộng Nhiên vẫn còn mắng nhiếc bà ta, như muốn phát tiết oán hận trong lòng nhiều năm nay “Lần trước nếu không phải tại bà, thì sao tôi có thể thê thảm như vậy? Bà là loại mẹ gì chứ? Có tư cách gì mà làm mẹ tôi? Có người mẹ nào như bà không? Vì bà mà lúc nhỏ tôi bị mọi người cười nhạo! Tôi luôn hổ thẹn, nhục nhã vì có người mẹ như bà! Loại người như bà sao còn muốn sống ở trên đời này chứ?”
“A” Mai Mộng Nhiên đột nhiên ngửa đầu thét chói tai, cô ta không thể tin nhìn người đàn bà điên này cắn cổ mình, liều mạng đẩy bà ta ra, may mắn là chỉ mấy giây sau thân thể bà ta như tờ giấy bị rơi xuống mặt đất.
Cô ta sờ thấy máu ở cổ mình, khiếp đảm nói “Bà bị điên rồi à?”
“Tao bị điên đấy” Ngô Ngọc Uyển cười khẽ, liếm khóe miệng còn dính máu tươi, âm thanh nhẹ như mạng nhện phất phơ trong gió “Nhiên Nhiên, thế nên chúng ta cùng xuống địa ngục, xuống đền tội với bố mày đi.”
Môi bà ta bị rách, nên không biết là máu của ai, của bà ta? Hay của Mai Mộng Nhiên? Có khi là của cả hai người?
“Nhiên Nhiên, tao bị AIDS.”
Thời gian dường như đứng lại ở lúc đó.
“AIDS?” Mai Mộng Nhiên ngơ ngác lặp lại, sau đó không hiểu sao mà cười to, cười xong rồi lại khóc “Kẻ điên kẻ điên kẻ điên!”
Cô ta giật mạnh cửa mà đi.
Rác rưởi trước cửa bị đá bay, mùi thối nồng nặc bay ra, một con mèo đang nằm trên cửa sổ phơi nắng bên hàng hiên kêu “meo” một tiếng, thân thể linh hoạt nhảy xuống đất, vẫy vẫy đuôi bỏ đi.
Mai Mộng Nhiên mất hết hồn vía đi về nhà, tuy rằng trên đường về cô ta đã mua nước khoáng để rửa vết thương, xả dưới vòi hoa sen cả tiếng đồng hồ, ngâm mình trong bồn tắm đến mức da nhăn lại, cảm giác rét lạnh ở chỗ cổ bị cắn vẫn như cũ không hết.
AIDS. Là thứ bệnh vừa xa lạ lại đáng sợ đến mức nào.
Tâm địa của người đàn bà đó quá độc ác, quá độc ác!
Đêm nay Mai Mộng Nhiên gần như không ngủ, ánh sáng xanh chớp nháy từ Laptop như đôi mắt của ma quỷ, từng dòng đề mục liên quan về truyền nhiễm “HIV” hiện ra trên màn hình, mỗi mục được bấm vào xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.
Thân thể mệt đến cực độ, cô ta đi đường như đạp lên bông, từng bước phiêu phù lâng lâng, mắt thì đau đến không mở ra được, đầu óc căng đến phát đau, đang định đi ngủ một lát thì có điện thoại gọi đến.
Cô ta nhíu mày, định tắt đi nhưng đầu váng mắt hoa không nhìn rõ thành ra lại nhấn nút nghe, tiếng trợ lý từ trong điện thoại vội vàng nói “Không ổn rồi chị Nhiên.”
Mai Mộng Nghiên căn bản không nghe rõ cô ấy nói gì, trực tiếp tắt điện thoại.
Không được một phút, điện thoại lại reo lên, lần này là người đại diện Sầm Thần gọi tới, giọng nói căng thẳng, như là bị bóp yết hầu “Mộng, Mộng Nhiên, lên mạng đi! Chị đã gửi đường link cho em.”
“Bây giờ em không rảnh.”
“M, MR thật sự xuất hiện rồi, Mộng Nhiên, chúng ta toi đời rồi.”
“Tút… tút…tút …”
Chín giờ sáng nay Weibo chính thức của Giải trí Thiên Hành thông báo một tin tức mới: #Nếu_nỗi_nhớ_cất_thành_lời #Người_có_tình_cuối_cùng_cũng_thuộc_về_nhau
Tay Mai Mộng Nhiên run rẩy bấm mở video, đầu tiên là hình ảnh màu đen im lặng, tiếp theo là từng hàng chữ ngắn gọn phiêu dật từ góc trái phía trên chậm rãi đi tới trung tâm:
“Nếu nỗi nhớ cất thành lời”
Lời: Ansel
Nhạc: Ansel
Biểu diễn: MR
Hình ảnh có màu sắc rực rỡ bắt đầu hiện lên, từ một cửa sổ sát đất hắt bóng hoàng hôn, chuyển đến chiếc đàn dương cầm ở giữa phòng, bóng lưng của một người đàn ông mặc bộ comple màu đen, những ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc đang nhảy múa trên phím đàn đen trắng, chỉ vậy thôi đã là cảnh đẹp ý vui hấp dẫn ánh mắt người xem, bên cạnh anh là một người phụ nữ mặc bộ váy lụa màu trắng, thân hình cân đối, tóc đen thả ở sau lưng, cũng chỉ thấy một bóng lưng…
Người phụ nữ bắt đầu cất giọng hát:
“Nếu nỗi nhớ* cất thành lời
Thì nhất định sẽ không ngừng lặp lại
Em yêu anh, không biết mệt mỏi
…..
Nỗi nhớ* như hóa thành bức tranh
Từng nét bút chờ anh hồi đáp
Hoa mai nở xuyên qua kẽ nắng,
vắt trên lan can ngoài cửa sổ
Đêm đó trăng sáng rọi đầu giường
nhưng người lỡ hẹn chẳng thấy đâu.
…..
Nhớ nhớ nhung nhung*
…..
Nếu nỗi nhớ* cất thành lời ……”
* Những chỗ này tác giả đều đang chơi chữ, “tưởng niệm”, tưởng trong tên của Tưởng Tưởng, niệm trong tên của con mèo. Tưởng niệm, Tưởng Tưởng, Niệm Niệm đều mang nghĩa nhớ nhung, mong nhớ…
Tiếng hát của người phụ nữ dịu dàng êm tai, nhẹ nhàng sạch sẽ, giống như hoa lan ưu nhã trong khe núi, tiếng ca nhẹ nhàng cuốn theo chiều gió, bay đi khắp nơi.
Cuối cùng tiếng hát đột nhiên im bặt, người đàn ông bỗng nhiên quay đầu, khuôn mặt nhìn nghiêng anh tuấn được ánh đèn trên đỉnh đầu soi rọi lên một tầng ánh sáng ấm áp, đường nét nhu hòa, người phụ nữ cũng chậm rãi xoay người nhìn anh… Hình ảnh dừng lại trước khi góc nghiêng gương mặt của cô xuất hiện.