Thời Gian Sánh Bước Bên Em

Chương 56: Lần đầu nấu ăn



Edit: Nguyễn Hoàng Hậu | Beta: Mẫn Mẫn

“Sao anh đến đây vậy?” Giọng cô ủ rũ, đôi mắt mệt mỏi không mở ra được

“Anh gọi điện thoại cho em mà không được,” anh thay đổi tư thế để cô có thể ngủ thoải mái hơn “Nên anh đến đây luôn.”

Tuy rằng trong khoảng thời gian này hai người ở chung với nhau, nhưng hai hôm nay do lượng công việc quá nhiều, Phó Thời Cẩn không rút ra được thời gian rảnh, anh vén những lọn tóc rối của cô ra sau tai, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng lộ ra, quầng thâm xanh nhạt dưới mắt không còn chỗ che nữa.

Anh nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô, sau đó xoay người lên giường.

“Chắc là hết pin nên tự động tắt máy đấy.” Mai Nhiễm tự động tiến sát lại gần ôm lấy eo của anh “Ngủ cùng em một lát nhé.”

“Thân thể em dạo này có chỗ nào không thoải mái hả?”

“Không có.” cô nhẹ giọng lầu bầu “Chỉ là hơi mệt thôi.”

“Vậy à.”

Mai Nhiễm cười né tránh bàn tay của anh đang sờ trên bụng nhỏ của cô “Anh.. sờ lung tung cái gì thế?”

“Ngứa mà.” Vừa cười như vậy khiến cơn buồn ngủ của cô biến mất, cô mở to mắt, đáy mắt mông lung dưới ánh đèn phảng phất long lanh nước.

“Thời Cẩn.” Cô lay lay cánh tay anh, đột nhiên nhớ tới điều gì “Tình hình trên mạng thế nào rồi?”

Quay video xong, mọi việc kế tiếp đều do Phó Thời Cẩn và Diệp Khởi Hàn xử lý, Mai Nhiễm chỉ biết là hôm nay là ngày phát hành, nhưng cả ngày hôm nay cô bận quá, không có thời gian xem phản ứng của cư dân mạng.

“À” Phó Thời Cẩn nói qua loa “Hiện giờ đang đứng nhất trên bảng Hot search, đứng đầu đĩa đơn trên các bảng xếp hạng âm nhạc, hơn nữa, Weibo chính thức của Giải trí Thiên Hành sắp sập rồi…”

“Khoa trương thế sao?” Mai Nhiễm không thể tin ngồi bật dậy trên giường.

Đôi tay anh gối lên sau đầu, đôi mắt rạng ngời nhìn cô, ánh mắt tràn đầy ý cười dịu dàng, anh nhếch khóe miệng nói “Còn khoa trương hơn nữa…”

“Thật không thể tưởng tượng được,”, cô nói “Rõ ràng đã cách bảy năm rồi mà? Sao bọn họ có thể chắc chắn đó là MR? Hơn nữa trước đó …”

Mai Mộng Nhiên bắt chước giống đến mức lừa được tất cả mọi người, tại sao lần này họ có thể chắc chắn được?

Lòng bàn tay anh vuốt ve nhẹ nhàng tay cô “Là giả thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ thành thật được, chỉ cần là người thật sự yêu mến em, anh tin là cái này không khó để phân biệt.”

“Em hơi áy náy,” Mai Nhiễm cắn môi, biểu cảm có một chút ảm đạm “Thật ra em cũng không xứng đáng để họ hâm mộ đến vậy, chỉ vì một bài hát mà họ thích đến bảy năm liền, điều này khiến em được yêu thích có chút lo sợ,” cô cẩn thận phân tích suy nghĩ trong lòng mình, nói năng lộn xộn “Em không từ mà biệt, thậm chí còn không có ý định quay về, em phụ lòng yêu thích của bọn họ, với cả….”

“Họ cho em quá nhiều, mà sự trả giá của em lại quá ít, điều này làm em cảm thấy không thật, như ở trong giấc mộng.” Cô nói một hơi dài, cuối cùng cũng bị chính bản thân mình làm cho mơ màng “Anh hiểu ý em chứ?”

Anh yên lặng nhìn cô, ánh mắt thâm trầm giống như hồ nước sâu không thấy đáy, sau một lúc anh mới khẽ cười nói “Anh cũng vì giọng hát của em mà yêu thích bảy năm, hơn nữa cũng định yêu thích cả đời” Anh nắm tay cô, “Nhiễm Nhiễm, có một số việc tuy rằng không tưởng tượng được nhưng nó đã thực sự xảy ra, có một số việc thoạt nhìn rất hoàn mỹ không kẽ hở nhưng hóa ra là được bao bọc bởi những lời nói dối”.

“Cho nên em đừng hoài nghi nữa, người nào thích em thì vẫn luôn thích em.”

“Đúng rồi” anh nói “ Có thể em phải chuẩn bị thật tốt cho việc lộ danh tính.”

Mai Nhiễm trừng lớn đôi mắt, sự buồn bã trong lòng bị sự khiếp sợ thay thế “Ý anh là sao?”

“Chắc là người cắt nối biên tập làm sơ sót nên đoạn cuối video anh bị lộ một bên mặt.”

Cái này chắc là gợi ý của Diệp Khởi Hàn, cậu ta không đồng ý thì video này sao mà đăng tải được này lên chứ.

Biểu tình của cô rất sinh động, Phó Thời Cẩn không nhịn được lại gần hôn lên khóe môi hồng hồng của cô, đầu lưỡi dễ dàng tiến sâu vào cuốn lấy sự ngọt ngào của cô, lúc này mới nói “Nhưng cũng không nhất định sẽ bị lộ.”

“Nếu muốn bằng video này để xác nhận em là MR, đầu tiên phải nhận ra anh là Phó Thời Cẩn,” Anh phân tích rõ ràng “Nếu không phải là người quen biết, chỉ bằng một bên mặt để nhận ra một người sẽ không dễ dàng đến vậy, hơn nữa, nếu có người thật sự nhận ra anh thì sẽ có một thời gian mọi sự chú ý sẽ hướng đến đề tài “Phó Thời Cẩn chính là Ansel.”

“Cho dù mọi người đoán được thân phận của anh, cũng biết Weibo duy nhất mà anh Theo dõi là “Suy Nghĩ Thật Kỹ”, nhưng họ làm cách nào chứng minh được “MR” chính là “Suy Nghĩ Thật Kỹ”?”

Mai Nhiễm gật đầu, “Anh nói cũng hợp lý.”

“Đương nhiên còn có một khả năng.”

Anh nói thẳng đáp án “Trừ phi có người chỉ dựa vào bóng dáng mà nhận ra em.”

“Còn có khả năng nào nữa không?” Mai Nhiễm hỏi.

“Tạm thời anh chưa nghĩ đến.”

Cô thở phào nhẹ nhõm. Nếu thật sự bị lộ ra ngoài, với sự nhiệt tình của fan hâm mộ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công việc và sinh hoạt của cô.

Tảng đá lớn trong lòng được dỡ bỏ, cả người Mai Nhiễm nằm lại trên giường muốn ngủ tiếp, trong tầm mắt bầu trời ngòai cửa số tối đen như mực đang từ từ thu hẹp lại, “Mấy giờ rồi anh?”

Phó Thời Cẩn mở di động nhìn, “Tám giờ tối rồi”.

Lúc này cô mới cảm thấy đói nhưng lười chẳng muốn động đậy chút nào, chỉ có thể nhỏ nhẹ hỏi anh “Anh ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

“Anh Phó” cô lộ ra vẻ nghịch ngợm chỉ xuất hiện trước mặt anh “Anh biết nấu cơm không?”

Phó Thời Cẩn nhìn ánh mắt tràn đầy mong chờ của cô, do dự trong chốc lát liền gật đầu: “…. Biết.”

“Ừm,” cô cười đến lông mày cong cong “Tủ lạnh còn ít đồ, em muốn ăn…”

“Nấu xong anh sẽ vào gọi em.” Anh giúp cô dịch chăn, cầm điện thoại trên đầu giường, nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài.

Nửa tiếng sau, Mai Nhiễm mơ hồ nghe được tiếng đồ sứ bị rơi vỡ ở ngoài, lập tức tỉnh dậy.

Cùng lúc này, trong phòng bếp.

Phó Thời Cẩn ảo não nhìn mảnh vỡ đầy đất, lại nhìn hướng dẫn nấu cà chua xào trứng gà trên di động nhưng lại không dễ làm như mong muốn của bản thân, nhẹ nhàng thở một hơi dài. Đầu tiên anh lấy chổi quét mảnh vỡ vào góc, sau đó rửa tay sạch sẽ rồi tiếp tục chuyên tâm nấu món tiếp theo mà anh xem qua càng cảm thấy đơn giản hơn chút – bông cải xanh xào chay.

Mai Nhiễm đẩy cửa phòng bếp, nhìn thấy một hình ảnh như vầy: Người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng, tay áo xắn lên, lộ ra đường cong cánh tay, đeo một chiếc tạp dề màu xanh nhạt, nhìn từ phía sau thì tạm thời không có cảm giác khác lạ gì, hơn nữa rất giống người đàn ông của gia đình.

Người đàn ông này có thể đeo găng tay trắng chuyên chú giám định đồ cổ, có thể lạnh lùng, tự kiềm chế trước mặt mọi người, càng đến gần anh mới phát hiện ra anh có nhiều mặt không giống nhau.

Mà những mặt đó chỉ có cô mới thấy được.

Mai Nhiễm chậm rãi đi đến, vòng tay ôm vòng eo gầy nhưng rắn chắc của anh từ phía sau, chóp mũi cọ cọ lên lưng anh.

“Dậy rồi à.” Anh quay đầu lại, nhíu mày nói “Đừng dựa gần quá, sẽ bị dầu nóng bắn vào”

“Không sao.” Chẳng phải cả người cô đều được bảo vệ sau lưng anh sao?

Trên mặt Phó Thời Cẩn hiện lên ý cười cưng chiều, nhét tay cô vào tạp dề, rồi mới tiếp tục cầm xẻng đảo bông cải xanh trong nồi mà đã chuyển đổi màu.

Mai Nhiễm cứ vậy ôm anh, cảm nhận lồng ngực anh đập thình thịch, đến tận lúc máy hút mùi tắt đi, môi bị anh nhẹ cắn mới chậm rãi mở mắt.

Khuôn mặt tuấn tú của anh gần ngay trước mắt “Ăn cơm được rồi, rửa tay trước đã.”

Anh chọn một ít nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, nấu ba món mặn một canh, Mai Nhiễm đã dọn xong muỗng đũa, thuận tiện xới hai bát cơm.

Cô cầm chiếc đũa nóng lòng muốn thử, gắp một miếng cà chua “Em nếm thử trước.”

Phó Thời Cẩn giả bộ không chú ý liếc mắt nhìn, thật ra là đang quan sát phản ứng của cô.

Đôi mày của Mai Nhiễm hơi nhíu một cái, giây tiếp theo lại lộ ra ý cười “Cũng không tệ lắm.”

Thật sao? Anh có chút nghi ngờ, đây là lần đầu tiên anh nấu ăn, ngon hay không trong lòng tự anh hiểu rõ.

Anh gắp một miếng trứng, ấn đường nhíu chặt “Ngọt quá.”

Rõ ràng thứ anh cho vào là muối cơ mà?

Mai Nhiễm uống một ngụm canh để hòa tan vị ngọt ngấy trong miệng, nở nụ cười “Có lẽ khoai tây… sợi xào thịt sẽ ngon hơn chút.”

Cô nói ba chữ “khoai tây sợi” này có chút trái lương tâm, hình dạng có sợi mỏng, sợi dày không bằng nhau thật sự là không giống khoai tây, không hiểu làm sao thái ra được như thế, đương nhiên là cô chỉ dám nghĩ ở trong bụng thôi, sợ đả kích lòng tự trọng của ai đó.

Kết quả là, sau khi ăn xong một miếng khoai tây, cô không thể khống chế biểu tình của mình nên vẫn đả kích người đàn ông ở đối diện, chỉ thấy anh cũng gắp một miếng nếm thử “Quá mặn.”

“Cũng… được mà”. Mai Nhiễm uống thêm một ngụm canh, chuẩn bị thử lần nữa, nhưng chiếc đũa bị anh kẹp lại “Đừng ăn nữa.”

Cô nỗ lực cứu vãn tình huống này “ Canh rất ngon.”

Ngữ khí Phó Thời Cẩn nhàn nhạt “Đó là canh hầm do bà làm để anh mang đến đây.”

Anh chỉ đem canh bỏ vào nồi hâm nóng lại thôi.

Mai Nhiễm an ủi anh “Có lẽ anh không giỏi nấu ăn lắm, nhưng vẫn rất lợi hại ở những phương diện khác.”

“Phương diện nào thế?” Anh hạ giọng hỏi.

Giọng nói của anh thì bình thường, nhưng ánh mắt nhìn cô thì ái muội vô cùng, nghĩ lại cũng biết anh nói đến “phương diện kia”

Mai Nhiễm nói tiếp “Hay là thử xem món bông cải xanh xào nhé?”

Ánh mắt cô nhìn xuống cái đĩa màu trắng, bên trong có những miếng bông cải xào màu sắc kỳ lạ, héo úa, lấy hết can đảm gắp một miếng bỏ vào miệng, hơi do dự nhai nhai.

Ơ, tuy rằng màu sắc không đẹp lắm, nhưng hương vị cũng không đến nỗi?

“Em còn chưa trả lời anh vấn đề vừa nãy.”

Cô gắp luôn một miếng cải xào cho vào miệng anh.

Cuối cùng bữa cơm chiều của hai người chính là canh và một đĩa bông cải xào ăn tạm bợ để xong bữa, Phó Thời Cẩn đem bát đũa để vào máy rửa bát, lau khô tay rồi ra ngoài, thấy Mai Nhiễm đang ở phòng khách xem ti vi, dáng ngồi có chút tùy ý, bộ dáng mơ màng sắp ngủ, thỉnh thoảng lại ngáp một cái.

Anh nhìn thoáng qua màn hình ti vi, thế giới động vật, chợt cười nhẹ.

Nếu cô mang thai thật, lúc này phải bắt đầu dưỡng thai rồi nhỉ?

Phó Thời Cẩn chuyển ti vi sang kênh âm nhạc, cùng cô xem một lúc, sau khi kết thúc một bài, Mai Nhiễm lười nhác mở mắt, giơ tay ôm cổ anh “Ôm em đi tắm đi.”

Tắm xong rồi sấy khô tóc mới qua mười giờ, Mai Nhiễm nằm trên giường, phát hiện người đàn ông bên cạnh đột nhiên rất yên tĩnh, cô quay đầu, dựa vào ánh đèn ngủ mờ mờ nhìn anh.

Anh cũng vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, tựa như bầu trời tối đen lộ ra hai dải ngân hàng lộng lẫy.

Tay cô để lên ngực anh, hai chân gác lên eo anh “Đêm nay anh không muốn ư?”

Sau khi “ăn qua thịt”, không chỉ đàn ông mới biết “càng muốn ăn thêm”, cô cũng muốn anh mà.

Chỉ thấy ánh mắt anh lập tức sẫm lại, cổ họng rung động kịch liệt, anh thật khó khăn mới hô hấp bình thường lại, hơi thở nóng bỏng áp lên má cô “Muốn, ”âm thanh khàn đặc “Rất muốn.”

Nhưng lúc này lại không được.

“Nhiễm Nhiễm,” tay anh nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng sờ đi sờ lại “Ngày mai bớt chút thời gian đi kiểm tra nhé.”

Mai Nhiễm sửng sốt một lúc mới phản ứng “Ý anh là…”

Âm thanh nhỏ nhẹ của cô bị anh chặn lại bằng nụ hôn, đầu lưỡi chuyển động, khẽ cắn khẽ mút, triền miên hết sức.

Đêm nay hai người đều mang theo tâm tình vừa vui mừng, mong chờ lại kích động mà đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, trời còn hơi tối, ánh bình minh ở chân trời hiếm khi đỏ bừng, sáng rực khắp nơi, đỏ tươi xinh đẹp.

“Thời báo giải trí buổi sáng” đưa ra tin tức đáng sợ: Nữ minh tinh Mai Mộng Nhiên đốt than tự sát trong gian phòng trọ tại thôn nào đó ở thành Trung, trong phòng còn có một phụ nữ trung niên không rõ thân phận, người này tử vong tại chỗ, Mai Mộng Nhiên đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, hiện nay sống chết chưa rõ…

Mai Nhiễm đến khoa phụ sản trước, điện thoại sau khi nạp đầy pin, mới ngạc nhiên phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, đều của cùng 1 người, cô gọi lại, “Anh.”

“Tưởng Tưởng, anh đang ở bệnh viện.” Mai Lương Chi nói “Nhiên Nhiên xảy ra chuyện rồi…”

“Em biết rồi, năm phút nữa em đến.”

Tối qua Mai Lương Chi vừa mới trở về từ chuyến đi công tác ở Luân Đôn, bị chênh lệch múi giờ, không ngờ vừa nằm xuống giường thì nhận được điện thoại của bệnh viện…

Mai Nhiễm nhìn dáng vẻ mệt mỏi, gương mặt tiều tụy của anh họ, vừa lên tiếng thì phát hiện ra giọng mình run run “Cô ấy, giờ cô ấy thế nào rồi?”

Một đêm mất hồn mất vía, đã tiêu hao hết sức lực của Mai Lương Chi, giọng anh khàn đến mức nói không ra tiếng, chỉ xua xua tay.

Đúng lúc này bác sĩ đến, thấy Mai Nhiễm thì rất ngạc nhiên.

“Bác sĩ Vương, tình hình hiện tại của cô ấy ra sao rồi?”

Bác sĩ Vương thở dài “Người thì đã cứu được rồi, nhưng vẫn chưa tỉnh… Cũng không biết bao giờ mới tỉnh lại được.”

Tim Mai Nhiễm trung xuống, lại như bị một đôi tay nắm chặt, hít thở không thông.

“Ý chí muốn sống của người bệnh rất yếu ớt, gần như không có, mọi người phải chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Mai Lương Chi ngồi yên trên ghế, hai mắt nhắm chặt.

Mai Nhiễm trở về văn phòng của mình, không ngừng tự nói cho chính mình nghe “Cô ta sẽ không chết, cô ấy không thể chết như vậy được…”

Hai hàng nước mắt của cô cứ thế tuôn rơi.

Mai Mộng Nhiên và mẹ đẻ được phát hiện cùng nhau tự tử, mà mẹ cô ta trước khi chết lại bị hạn chế năng lực hành động, thế nên nhìn qua có vẻ như là có ý định mưu sát, vì sao cô ấy phải làm vậy? Rốt cuộc là hận ý đến bao nhiêu? Bác sĩ Vương cũng nói là trên cổ cô ấy có vết thương bị người cắn, rất sâu rất sâu…

Có phải là bị mẹ cô ấy cắn không?

Sự nghiệp của cô ấy gặp khó khăn mà từ trước tới nay chưa bao giờ gặp phải, cô ấy tự biết bản thân không còn cơ hội để trở mình, cuối cùng lựa chọn cùng chết với người đã kéo mình vào vực sâu ư?

“Chị, chị! ”

Mai Nhiễm đang suy nghĩ hỗn loạn thì tiếng cười như chuông bạc của cô bé trợ lý đã vang lên,“Bác sĩ Lưu ở khoa phụ sản bảo em báo cho chị, có kết quả kiểm tra của chị rồi.”

Ánh mắt cô bé sáng lấp lánh, nhìn quanh cái bụng nhỏ của Mai Nhiễm, biết rõ còn giả vờ hỏi “Kiểm tra cái gì ý nhỉ?”